Cùng lúc đó, nhà họ Tần.
Tất cả người nhà họ Tân †ề tụ một nhà, Tân Chấn ngồi ở chủ vị, sắc mặt âm u đến mức đáng sợ.
Hiện trường hoàn toàn yên tĩnh, yên tĩnh đến mức ngay cả một cây kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe được.
Được nửa ngày, Tân Chấn trầm giọng nói: "Tân Bách Phong, đây chính là con trai ngoan anh dạy dỗ?"
"Cha, đều là lỗi của con." Thân là cha của Tần Hạo Nhiên, Tân Bách Phong tự biết hổ thẹn.
"Vì trải đường cho con của anh, nhà họ Tân chúng ta tốn bao nhiêu tài nguyên, bây giờ lấy giỏ trúc mà múc nước công dã tràng, một câu lỗi của con là xong việc?" Tân Chấn càng nói càng tức.
Nếu như Tân Hạo Nhiên không phải ở bệnh viện mà ở trước mắt ông ta, e rằng sẽ bị ông ta bản cho một phát luôn rồi.
Tân Bách Phong cúi đầu không nói, thở mạnh cũng không dám.
"Cha, Hạo Nhiên còn nhỏ, dù sao cũng sẽ phạm sai lầm, nhưng những thứ này đều phải trách thằng súc sinh nhà họ Lý kia"
Con trai thứ hai Tân Bách Long nhà họ Tần đứng ra, muốn. chuyển dời lửa giận trên người cha.
Mặc dù trông ông ta tức giận không nhịn được, thật ra đang nở hoa trong bụng.
Bởi vì Tân Hạo Nhiên vô dụng thì đại biểu con của ông ta sẽ trở thành người nối nghiệp đời thứ ba của nhà họ Tần.
"Cha, em hai nói không sai, mọi thứ này đều phải trách thằng súc sinh nhà họ Lý kia."
Lúc này Tần Bách Phong hùa theo nói.
Tân Chấn hít sâu một hơi: 'Lế nào cha chưa từng dạy các con làm chuyện gì cũng đừng để lại nhược điểm cho người khác à, nếu Hạo Nhiên kiềm chế một chút, sao có thể có hôm nay?"
Nghe vậy, mọi người ở đây đều không phản bác được.
"Có điều..." Tân Chấn nhíu mày, chuyển đề tài nói: "Nhà họ Lý cho nhà họ Tân ta một đòn nặng nề, nếu cha còn không cho bọn họ biết mặt, người khác còn tưởng rằng nhà họ Tân chúng ta là quả hồng mềm."
"Cha, khai chiến với nhà họ Lý à?”
"Cha, việc này tuyệt đối đừng...” Anh em hai người Tân Bách Phong và Tân Bách Long lần lượt mở miệng.
Cái trước là ước gì khai chiến với nhà họ Lý, dù sao con của ông ta cũng tiêu đời, khai chiến với nhà họ Lý sẽ có hậu quả gì ông ta không hề lo lắng tí nài.
Suy nghĩ sau thì hoàn toàn ngược lại.
Nếu nhà họ Tần khai chiến với nhà họ Lý chắc chẳn sẽ bị thua thiệt, đến lúc đó rất có thể gia tộc giàu có hàng đầu cũng không thể giữ vững, đây chắc chắn không phải là điều ông ta
muốn thấy.
"Chuyện này sẽ không cứ tính như thế..." Tân Chấn nheo mắt lại.
"Lão gia, lão gia, có người muốn gặp ngài." Đúng lúc này, lão quản gia vội chạy vào.
Mắt thấy dáng vẻ hấp tấp vội vàng của quản gia, Tân Bách Phong lập tức không vui nói: "Bác Trịnh, không thấy bây giờ chúng tôi đang bàn chuyện lớn à? Ai tới cũng không gặp."
Vẻ mặt lão quản gia hơi khó xử, muốn nói lại thôi.
"Không sao, là ai muốn gặp tôi?" Vẫn là Tân Chấn hiểu tính cách của lão quản gia, ông ta biết nếu như không phải người quan trọng thì sẽ không lo lắng như thế.
“Nhà họ Lý... Lý Trạch Vũ."
Lão quản gia thấp thỏm không yên đáp.
Cái gì?
Trong chủ đường lập tức ồn ào.
"Thắng súc sinh kia gan to bằng trời à, còn dám đến nhà họ Tân tôi."
"Thật sự cho rằng nhà họ Tần tôi không dám động tới hắn?"
“Có thể nhãn nại nhưng không thể nhẫn nhục..."
Người nhà họ Tần châu đầu ghé tai, ai nấy đều căm phẫn.
Tân Bách Phong càng tức giận nói: "Cha, lúc này thằng súc sinh kai đến nhà họ Tần chúng ta, rõ ràng là tới khiêu khích”
"Im miệng!"
Tân Chấn khoát tay ngắt lời, lập tức dặn dò với lão quản gia: "Đưa hắn vào."
"Không cần, tôi biết đường." Một giọng nói nghiền ngẫm truyền đến.
Đám người nghe thấy tiếng thì nhìn lại, chỉ thấy một Lý Trạch Vũ mặc áo Tôn Trung Sơn đi vào.
Bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng.
"Ồ, có nhiều người như vậy à, cậu chủ tôi sẽ không quanh co lòng vòng nữa."
Lý Trạch Vũ nhìn đám người xung quanh một chút.
"Từ giờ trở đi, nhà họ Lý tôi chính thức tuyên chiến với nhà họ Tân các người, không chết không ngừng."