Tần Chấn bí mật hợp tác với nước Thần Tam mưu đồ lên kế hoạch với hai mỏ dầu ở Tây Cương.
Chỉ cần nước Thần Tam giết chết binh lính chủ lực của quân đoàn Hổ Khiếu, đến lúc đó Tân Chấn sẽ chủ động nhắc tới đàm phán hòa bình và trao hai mỏ dầu ở Tây Cương cho bọn họ.
Nhưng hiện tại đột nhiên xuất hiện một thế lực binh lính kỳ lạ như vậy, Chachai đột nhiên cảm thấy có thể mình đã bị trúng kế.
Thêm việc một vị tâm phúc nói: 'Lão khốn Tân Chấn đó chắc chăn đã lừa chúng ta", khiến Chachai càng tin tưởng hơn.
Dù sao rõ ràng có một đội quân hai trăm nghìn người, mà ông ta lại nói với mình chỉ có khoảng mười nghìn người!
Ông đây ngốc như vậy à?
"Truyền lệnh xuống, toàn quân rút lui, tạm thời ngưng chiến!"
Chachai lập tức ban hành mệnh lệnh cao cấp nhất.
"Rõ".
||||| Truyện đề cử: Hậu Duệ Kiếm Thần |||||
Haru gật đầu đáp lại.
Chachai có vẻ hơi mệt mỏi nên ra lệnh tiếp: "Haru, chuyện giải quyết hậu quả giao cho anh, bản nguyên soái về nghỉ ngơi trước!"
"Tướng quân, xin đừng lo lắng, mọi việc đều có tôi lol"
Haru chào quân lễ theo đúng tiêu chuẩn.
Chachai hài lòng gật đầu rồi quay người ngồi lên một chiếc xe việt dã quân dụng, được mấy trăm binh lính hộ tống rời khỏi chiến khu.
Haru nhìn theo bóng lưng của đối phương, miệng lẩm bẩm: "Mẹ kiếp, sao tên ngốc đó leo được lên chức chủ tướng ba quân này vậy chứ?”
May mắn xung quanh không có người, nếu không đã nghe thấy anh ta nói chuyện rõ ràng là bằng tiếng nước Hạ chính gốc.
Một lúc sau.
Haru tiến vào sở chỉ huy tác chiến, lập tức nắm quyền chỉ huy: "Truyền lệnh của tướng quân Chachai xuống, đoàn lục quân số 1 tiến về phía bắc, đoàn lục quân số 2 tiến về phía tây, chờ đợi cơ hội cùng nhau phát động tổng tiến công!"
"Tướng quân Haru, hiện giờ hỏa lực của chúng ta bị quân địch áp chế rất mãnh liệt, bây giờ rõ ràng không thích hợp để chúng ta chia binh lực rai"
Một vị tướng can ngăn.
"Bốp!"
Haru tát vào mặt tướng quân đó, tức giận nói: "Mẹ kiếp, ông dám làm trái quyết định của tướng quân Chachai à. Người đâu... kéo ông ta ra bắn chết đi!"
"A!"
Hành động này khiến vị tướng lĩnh đó sợ đến mất hồn mất vía.
Bản thân chỉ đưa ra ý kiến thôi mà, không tuân theo quyết định của tướng quân khi nào?
Bắn chết...
"Tướng quân Haru, tôi e rằng như vậy không thích hợp lắm!"
Lại một vị tướng lĩnh khác đứng ra xin tha giúp.
Haru càng thêm bất mãn, lạnh giọng quát: "Quân lệnh như núi. Nếu có kẻ nào dám thay ông ta xin tha lần nữa, ông đây cho băn chết chung luôn!"
Bấy giờ không còn ai dám lên tiếng nữa.
"Tướng quân Haru, tha mạng!"
"Hãy tha mạng cho tôi..."
"Đoàng!"