Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi

Tại sân bay quốc tế của Hoàng Thành, một nam một nữ sóng vai bước ra từ lối đi riêng.

“Không khí ở nước Hạ trong lành thật đấy, còn hơn cả nước Nhật của chúng ta!” Kawasaki Kozo say mê.

Ngân Hồ hờ hững quay sang nhìn hắn ta một lúc, sau đó chạy lên bắt một chiếc xe taxi.

“Giả vờ thanh cao cái quái gì, sớm muộn gì ông đây cũng sẽ đè con tiện nhân mày xuống dưới háng.”

Kawasaki Kozo nói thầm trong lòng, không nhanh không chậm đi lên xe.

Nhìn xe cộ như nước ngoài đường phố, những tòa cao ốc chọc trời, Kawasaki Kozo không nhịn được mà cảm thán: “Nếu năm đó, các chiến binh của chúng ta nhẫn tâm thêm một chút nữa thì bây giờ mảnh đất phì nhiêu này đã nằm trong bản đồ của chúng ta rồi, thật đáng tiếc.”

“Cậu là người Nhật?”

Tài xế trừng mắt lườm Kawasaki Kozo qua kính chiếu hậu, khinh thường nói: “Nước Hạ của chúng tôi có nền văn hóa trường tồn cả năm nghìn năm, là nơi cho cái nước bé nhỏ mấy người so sánh hay sao? Còn muốn chỉnh phục bọn ta? A, chỉ dựa vào đám người ếch ngồi đáy giếng mà cũng xứng?”

“Thằng khốn, ông vừa nói cái gì!”

Kawasaki Kozo bất mãn nói: “Năm đó nếu các chiến binh của bọn tao tàn nhẫn thêm một chút, tàn sát các thành phố đi qua thì bảo đảm lũ ma bệnh chúng mày sẽ phải quỳ xuống đầu hàng!”

“Người ta nói quân đội hai bên đánh nhau không được khiến bá tánh bị thương, đám Nhật chúng mày đều là súc sinh, giết hại vô số đồng bào tay không tấc sắt của bọn tao, bây giờ lại còn dám nói không nhãn tâm!”

“Hừ hừ!”

Tài xế càng nói càng tức, đột nhiên dẫm phanh, tháo đai an toàn, mở cửa xe, các động tác liền mạch lưu loát.

“Con mẹ nó, mày cút xuống xe cho tao, ông đây không chở chúng mày nữa!”

Tài xế cứng rắn, mạnh mẽ nói.

Kawasaki Kozo giận tím mặt, thậm chí còn nổi sát khí.

Ngân Hồ nhíu mày, cảnh cáo: “Bây giờ nước Hạ đã không còn là nước Hạ của trăm năm trước nữa, tôi khuyên anh tốt nhất đừng có tự cao tự đại, còn nữa... Đừng quên mục đích của chuyến đi lần này!”

Nghe xong, Kawasaki Kozo mới bình tĩnh lại.

Ngân Hồ mỉm cười xuống xe, đưa cho tài xế vài tờ một trăm đô, nói xin lỗi: “Thật ngại quá, vừa rồi là bạn của tôi không đúng, mong ông đừng chấp nhặt!”

Sau một hồi nhận lỗi, tài xế mới dần bình tĩnh lại, nhưng vẫn kiên trì không chịu chở hai người đi.

Rơi vào đường cùng, Ngân Hồ và Kawasaki Kozo chỉ có thể xuống xe.

Ngay sau đó Ngân Hồ lấy điện thoại ra gửi một đoạn tin nhắn.

Hơn mười phút sau, một chiếc Bentley dừng trước mặt hai người.

Cẩu Phú Quý hạ cửa sổ xe, nói: “Lên xe đi, thiếu gia của chúng tôi đang chờ.” “Thiếu gia của các anh là?”

Kawasaki Kozo có chút tò mò.

Cẩu Phú Quý cười ha ha, vốn định nói Tát nữa mày nhất định sẽ phải chết, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, sửa thành: “Hỏi nhiều thế làm gì? Tí nữa là biết ngay thôi!”

Ngân Hồ đã ngồi lên xe.

Kawasaki Kozo nghĩ đối phương là bạn của Ngân Hồ nên cũng không nghỉ ngờ gì nhiều.

Nửa giờ sau, chiếc Bentley đi đến một căn biệt thự trên núi.

Dưới sự dẫn đường của Cẩu Phú Quý, Ngân Hồ và Kawasaki Kozo đi vào trong tòa nhà chính.

Lý Trạch Vũ tắt điếu thuốc trong tay, chăm chú nhìn người phụ nữ đã xa cách từ lâu.

Ngân Hồ nhoẻn miệng cười, nói: “Anh vẫn không thay đổi, vẫn hấp dẫn như xưal”

“Cô còn đẹp hơn trước kia nữal”

Lý Trạch Vũ cười nhẹ, sau đó đứng dậy ôm lấy Ngân Hồ.

“Thằng khốn!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui