Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi

Xung quanh vang lên tiếng vỗ tay ầm trời.

Cảnh tượng này đã làm dấy lên ngọn lửa nhiệt huyết trong lòng rất nhiều người có mặt tại hiện trường, ánh mắt khi nhìn về Lý Trạch Vũ tràn ngập sự hâm

mộ, nhưng nhiều nhất lại là khâm phục.

Mới hai mươi mấy tuổi đã nhận được huân chương Tử Kinh, vinh quang lớn lao đó có thể nói là trước giờ chưa từng có.

Giữa đám đông, Diệp Khuynh Thành được mời đến tham dự nghi thức ra sức vỗ tay, khóe mắt không kiềm được mà có hơi ẩm ướt.

“Anh rể giỏi thật đấy.”

Diệp Thần cũng ra sức võ tay bốp bốp, dù lòng bàn tay đã sưng đỏ cũng không chịu dừng lại. Diệp Trung Đường đứng bên cạnh thoáng liếc mắt nhìn cậu ấy, lại ngoái đầu ngó Lý Trạch Vũ đang hành xử rất đúng mực, cuối cùng tâm mắt dừng lại trên người Lý Viễn Sơn đứng cách đó không xa.

Phát hiện có người nhìn mình chằm chằm, Lý Viễn Sơn tức khắc hướng mắt nhìn ngược lại Diệp Trung Đường.

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Hầy!

Diệp Trung Đường khẽ thở dài một tiếng não nề trong lòng. Tranh giành đấu đá với Lý Viễn Sơn hơn nửa đời người, giờ phút này ông ta công nhận, bản thân thua rồi!

Thua tâm phục khẩu phục.

Lý Viễn Sơn lại quảng cho Diệp Trung Đường một ánh mắt đầy ẩn ý, khóe miệng cũng cong lên, đồng thời hếch cằm về phía hai cô gái trẻ đứng đằng sau, tức Diệp Khuynh Thành và Diệp Khinh Nhu, hệt như muốn nói rằng: Ông không thua, là hai ta cùng thắng.

Diệp Trung Đường có vẻ đã hiểu, tâm trạng bỗng tốt hơn nhiều, không kiềm được mà giơ ngón cái với Lý Viễn Sơn.

“Chị, đến lượt chị qua đó rồi đấy.” Diệp Thần kịp thời nhắc nhở. Lúc này, Diệp Khuynh Thành mới hoàn hồn, mang theo cặp mắt ửng đỏ lướt nhanh như bay len lỏi qua đám đông, đi về phía chiếc bàn đặt tấm huân chương cao quý nhất kia.

Cùng cô tiến về phía trước còn có một cô gái trẻ với khí chất độc đáo khác, đó là Trần Thanh Tuyết!

Lúc một sĩ quan phất tay, âm thanh du dương tức khắc dừng lại, toàn trường vốn ồn ào náo nhiệt chợt tĩnh lặng như tờ.

Trân Thanh Tuyết và Diệp Khuynh Thành liếc nhìn nhau, cực kỳ ăn ý giơ tay ra, cùng nhau nâng huân chương Tử Kinh, sau đó cẩn thận tiến lại gần Tô Cẩn Hoa và Lý Trạch Vũ.

Thấy hai cô xuất hiện, không cần nghĩ Lý Trạch Vũ cũng biết chắc chắn là do ông cụ nhà mình cố ý sắp xếp.

Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, Tô Cẩn Hoa trịnh trọng nhận lấy huân chương Tử Kinh từ tay hai cô gái, Lý Trạch Vũ phối hợp khom người, để Tô Cẩn Hoa đeo lên cho mình.

“Bốp bốp bốp.”

“Bốp bốp bốp...”

Bốn phía lập tức dâng lên tiếng vỗ tay rền vang như sấm, vọng tới chín tầng mây.

“Đó là cháu trai của tôi đó!”

“Nhìn thấy chưa, cháu trai của Lý Định Quốc tôi đấy.”

Lý Định Quốc ra sức vỗ tay, hốc mắt đỏ bừng, vui mừng đến chảy cả nước mắt.

“Chúc mừng nhài “ “Xin chúc mừng, chúc mừng ông...” Mấy ông lớn bên cạnh nhìn sang với ánh mắt hâm mộ.

Lát sau, tiếng vỗ tay nhỏ dần, Tô Cẩn Hoa dẫn Lý Trạch Vũ đi tuốt đằng trước, tiến vào lễ đường.

Mọi người theo sát phía sau.

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Trong lễ đường có sức chứa lên đến chục nghìn người chẳng còn lấy một chỗ trống, chứng tỏ hôm nay phải tầm hơn chục nghìn người tận mắt chứng kiến khoảnh khắc Lý Trạch Vũ nhận được vinh dự tối cao - huân chương Tử Kinh.

Tô Cẩn Hoa bước lên bục, hùng hồn nói vào mic: “Máu, mồ hôi và nước mắt của anh hùng không hề rơi xuống vô ích, vì đất nước và nhân dân sẽ mãi mãi khắc ghi vào sâu trong lòng!”

“Bốp bốp bốp.”

Tiếng vỗ tay lại vang lên.

Lúc này, Tô Cẩn Hoa chợt vẫy tay với Lý Trạch Vũ. Lý Trạch Vũ biết ông ấy muốn để hắnlên phát biểu đôi lời khi được nhận thưởng, thế là bỗng thấy hơi luống cuống, vì hẳn có chuẩn bị sẵn bài cảm nghĩ nào đâu.

Đâu thể nào lên tới đó lại nói mấy câu như “Tôi có được thành tựu ngày hôm nay, đầu tiên phải cảm ơn mẹ tôi..” đúng không?

Đây là lễ đường trang trọng đó, đâu phải đại hội xem ai thảm hơn!

Nhưng tên đã trên dây, không thể quay đầu, Lý Trạch Vũ chỉ đầu hít sâu một hơi, căng da đầu bước lên bục.

Thế mà sau khi phóng mắt nhìn khắp toàn trường một lượt, Lý Trạch Vũ bỗng không còn thấy căng thẳng nữa, bởi vì đây không phải lần đầu tiên hắn đối mặt với cảnh tượng này.

“Cầu cho nước Hạ đời đời phồn vinh, hưng thịnh, mong mỗi một người dân nước Hạ sẽ như rồng như hổ.

Xin cảm ơn!”

Sau một câu phát biểu ngắn ngủn, Lý Trạch Vũ cúi người thật sâu với mọi người, rồi bình thản bước xuống bục.

Không một ai nghĩ tới bài phát biểu nhận thưởng của hắn lại ngắn gọn như vậy, không khí bỗng rơi vào khoảng lặng đầy xấu hổ.

“Nói hay lắm... bốp bốp bốp!” Giọng nói hùng hồn của Lý Viễn Sơn vang lên, đồng thời cũng là người đầu tiên vỗ tay hưởng ứng.

“Bốp bốp bốp...”

Mọi người cũng hùa theo, khắp lễ đường lại quanh quẩn tiếng vỗ tay vang dội...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui