Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi

Tả Trung Nhân cúi đầu khom lưng: “Cậu Lý cứ hỏi, tôi biết gì sẽ nói hết.”

“Tốt lắm!”

Lý Trạch Vũ đổi chủ đề, hắn hỏi: “Ai là người lệnh cho binh lính đại quân phủ Dự Châu, Ngạc Châu và Tàng Nam Tam tới tam đại thánh địa bắt người?”

“Tôi...”

“Tốt nhất là đừng nói với tôi rằng ông không biết!” Lý Trạch Vũ nhếch miệng cười khẩy.

Tả Trung Nhân lắc đầu, nói: “Tôi không lừa cậu Lý, chính là tôi lệnh!”

Thấy sắc mặt Lý Trạch Vũ có vẻ không ổn, ông ta vội vàng bổ sung thêm: “Nhưng chính sư phụ là người ra lệnh cho tôi!”

“Vậy ai là người nhận lệnh của ông rồi hạ lệnh với tam đại quân phủ?” Lý Trạch Vũ nheo mắt lại.

Hắn thật sự không ngờ, hạng người tham sống sợ chết trước mặt hắn đây lại có năng lực to lớn như vậy trong bóng tối.

“Cái này..” Tả Trung Nhân muốn nói rồi lại thôi.

“Bốp!”

Lý Trạch Vũ giơ tay, giáng một bạt tai lên mặt Tả Trung Nhân. “Ai ul”

Tả Trung Nhân ăn cái tát rồi bị đẩy ngược về sau, ông ta lại bất chấp đau đớn bò tới quỳ trước mặt Lý Trạch Vũ: “Tôi đã sai Tôn Thành Binh đi hạ lệnh!”

Tôn Thành Binh!

Nghe thấy cái tên này, sắc mặt Long Thanh Phong thay đổi hẳn. Bởi vì người này chính là người chỉ huy thứ ba của phủ Tổng quân, quyền cao chức trọng!

Sau một hồi thẩm vấn, Tả Trung Nhân đã khai toàn bộ gốc gác căn nguyên. Nhưng điều khiến Lý Trạch Vũ ngạc nhiên nhất chính là, tất cả mười sáu kỳ chủ của Vô Tình Thần cung đều tập trung lại với nhau. Đây chính là cơ hội tốt ngàn năm có một!

“Đứng dậy!" Lý Trạch Vũ ra lệnh.

Tả Trung Nhân đứng dậy trong trạng thái nơm nớp lo sợ, ông ta nói: “Ngài Lý, nếu ngài còn muốn biết chuyện gì nữa thì cứ việc hỏi, chỉ cần tôi biết, tôi sẽ không lừa ngài.”

Lý Trạch Vũ không thèm để ý đến Tả Trung Nhân mà túm Long Thanh Phong ra một chỗ, nói: “Ông biết nên làm thế nào rồi đúng không?” Lý Trạch Vũ hỏi.

Long Thanh Phong ngờ nghệch, nói với giọng khó hiểu: “Nên làm thế nào cơ?”

Lý Trạch Vũ phục ông ấy thật rồi, hắn tức tối nói: “Người ta đã khai nhận hết sự thật rồi, các quan chức cấp cao của Vô Tình Thần cung đều liên minh với nhau, giờ chẳng phải lúc bắt hết cá mè một lưới sao?”

“Ồ~” Bấy giờ Long Thanh Phong mới bừng tỉnh.

“Trước mắt tôi sẽ điều tra tên kia đến cùng, bây giờ ông hãy quay về tập kết người ngay đi, đến lúc đó chúng ta sẽ phối hợp từ trong ra ngoài, xông thẳng vào.

hang ổ của Vô Tình Thần cung!” “Ý kiến hay!” Long Thanh Phong vô cùng hưng phấn.

Được tham gia hành động diệt trừ Vô Tình Thần công, chắc chắn sẽ đạt được thành tựu to lớn!

Long Thanh Phong rời đi trước, một lát sau Lý Trạch Vũ mới đưa Tả Trung Nhân ra khỏi câu lạc bộ.

Tái Bắc, thảo nguyên lớn. Hách Liên Vô Tình nhìn bầu trời đầy sao rồi lại rơi vào trầm tư.

Lam Chí Hợp - Kỳ chủ của Chính Lam Kỳ lặng lẽ xuất hiện phía sau lão ta: “Thánh Vương!”

Nghe thấy tiếng động, Hách Liên Vô Tình mới hoàn hồn: “Có việc gì sao?”

“Bẩm Thánh Vương, kỳ chủ Tả đã đi suốt một ngày rồi, đến giờ vẫn chưa thấy quay về, sau đó...” Lam Chí Hợp trầm ngâm vài giây rồi lại bổ sung thêm: “Vừa nãy thuộc hạ đã thử liên lạc với kỳ chủ Tả nhưng không được!”

Nghe tới đây, Hách Liên Vô Tình cũng không quá ngạc nhiên.

Bởi vì lão ta biết rất rõ, Tả Trung Nhân không đủ năng lực để bắt Lý Trạch

Vũ, ngược lại có thể còn chết trong tay hắn.

Thật ra ngay từ lúc bắt đầu Hách Liên Vô Tình đã tính toán kỹ lưỡng rồi, lão †a muốn mượn tay Lý Trạch Vũ để diệt trừ Tả Trung Nhân! Còn về nguyên nhân thì... Không phải chỉ vì Tả Trung Nhân thất bại trong việc diệt trừ tam đại thánh địa, cốt yếu chính nằm ở những điều Yêu Cơ nói. Lão ta bị bỏ tù mấy năm nay, nhưng không biết Tả Trung Nhân cứ luôn cố ý hay vô tình ngăn cản việc nghĩ cách đi cứu lão ta.

Vậy nên lão ta đã muốn diệt trừ loại đệ tử không trung thành này từ lâu rồi.

Nhưng nếu lão ta tự tay kết liễu Tả Trung Nhân sẽ khiến người khác nghĩ rằng một Thánh Vương như lão ta là thứ động vật máu lạnh, đến đồ đệ duy nhất của mình mà cũng giết được. Thế nên lão ta mới mượn tay Lý Trạch Vũ diệt trừ tên nghiệt đồ này giúp mình.

Không thể không nói, Hách Liên Vô Tình có thể đi tới được ngay hôm nay,

ngoài thực lực hơn người ra thì chính là nhờ trí tuệ vượt trội của lão ta.

“Thánh Vương, hay là để thuộc hạ ra ngoài hỏi thăm tình hình?” Lam Chí Hợp xin chỉ thị.

Hách Liên Vô Tình lắc đầu nói: “Không cần thiết đâu.”

Hả?

Lam Chí Hợp cảm thấy khó hiểu, đang tính mở miệng dò hỏi thì một thành viên của Vô Tình Thần cung vội vàng chạy tới: “Thánh Vương!”

Hách Liên Vô Tình hỏi với giọng lạnh tanh: “Có chuyện gì?”

“Kỳ chủ Tả về rồi, ngài ấy muốn gặp Thánh Vương!” Cái gì? Hách Liên Vô Tình ngẩn tò te.

Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Tại sao Lý Trạch Vũ không giết tên nghiệt đồ này qiúp lão ta...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui