Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi

Cách bộ lạc Chính Bạch Kỳ vài dặm, mấy chục cây đuốc đang thắp sáng hẻm núi được hình thành từ vài ngọn đồi nhỏ.

Hơn ba mươi võ lâm hào kiệt nổi tiếng tụ tập tại đây, mỗi người khoác trên mình bộ đồ dùng hành quân trong đêm, đầu đội mũ cói, hông đeo nhiều loại vũ khí khác nhau.

Người chỉ huy là đạo sĩ Vân Trung nhìn thoáng qua thời gian hiện trên điện thoại di động, sau đó chắp tay hành lễ với mọi người: “Các vị, thế giới này cần chính nghĩa, chỉ mong sống không phụ với hiện tại!

“Chẳng phải mục đích của những người tập võ chúng ta là trừng gian diệt ác, giúp đỡ chính nghĩa sao? Vô Tình Thần cung ai cũng đáng chết! Chỉ cần có thể mang lại một tương lai tươi sáng cho thế giới võ lâm, cho bá tánh khắp thiên hạ, dù có bỏ mạng cũng không hối tiếc!”

Những người tới đây đêm nay bao gồm các túc lão của tất cả giáo phái lớn trong giới võ lâm, cũng có một số anh hùng nổi tiếng nhiều năm nhưng đã lui về ở ẩn từ lâu.

Khi đạo sĩ Vân Trung thông báo với họ rằng Vô Tình Thần cung - tổ chức từng chèn ép khiến võ lâm chính đạo không dám ngẩng đầu lên - đã tái xuất giang hồ, bọn họ đã vùng dậy mà không hề do dự.

Mặc dù biết cao thủ của Vô Tình Thần cung nhiều như mây, và có thể đêm nay họ đi sẽ không thể trở về được nữa, nhưng điều đó vẫn không cản nổi bước chân của họ!

Chết không đáng sợ... Chỉ mong sự hi sinh của mình có thể nặng như Thái Sơn!

“Ngọc Phượng Hoàng dẫn dắt Hồng lão cửu, Ngô Khất và mười hai võ lâm Giang Nam lấp kín cửa ra vào núi Mạo Nhi, chỉ cần thấy người tà giáo chạy trốn ra thì giết không tha! Tố Nhân chỉ huy Đao Cuồng Vương Ngũ, sư thái Bạch Vân và mười hai võ lâm Giang Bắc chặn kín lối vào lối ra của sông Thương Lan, nếu thấy người tà giáo, giết không tha! Những người còn lại cùng xông vào từ chính diện với tôi!” Đạo sĩ Vân Trung phân rõ nhiệm vụ cho từng người.

Mọi người cùng gật đầu.

Ngọc Phượng Hoàng và Tố Nhân lần lượt dẫn theo một đám người bay đi, còn đạo sĩ Vân Trung và mười mấy người khác tiếp tục đợi thêm một tiếng nữa, sau đó sẽ tấn công bộ lạc Chính Bạch Kỳ từ phía chính diện.

Cùng lúc đó, tại bộ lạc Chính Bạch Kỹ.

Sau khi Lý Trạch Vũ nói câu “đừng căng thẳng, tôi chỉ đùa mọi người để khuấy động bầu không khí chút thôi!” thì ai nấy cũng nhìn thằng nhãi này với ánh mắt hận không thể chém sống hắn!

Đùa vui cái chó gì? Ông suýt bị mày hù chết đây...

Hách Liên Vô Tình nhìn Lý Trạch Vũ như có hàm ý sâu xa: “Nếu không còn chuyện gì nữa thì cậu ra ngoài trước đi, chúng tôi vẫn còn chuyện quan trọng cần bàn bạc!”

“Các người họp gì mà lại phải tránh mặt tôi?” Lý Trạch Vũ cố tình tỏ ra nghiêm túc: “Sao? Chẳng lế cái chức phó Thánh Vương này chỉ là để trang trí thôi ư? Hay ngay từ đầu các người đã không coi tôi là người một nhà?”

“Phó Thánh Vương, Thánh Vương không có ý đó đâu, ngài lo lắng nhiều rồi!” Vu Chính Châu ngượng ngùng giải thích.

Lý Trạch Vũ liếc ông ta, nói: “Tôi lo lắng nhiều ư? Vậy thì đừng có đuổi tôi đi, chúng ta cứ tiếp tục họp bàn như vậy đi, biết đâu tôi có thể bày mưu tính kế cho các người.”

Nghe tới đây, mọi người lại tôi nhìn anh rồi anh nhìn tôi.

Sở dĩ bọn họ tụ tập tại đây họp bàn là để nghĩ kế xem nên làm thế nào để ép Lý Trạch Vũ đi vào khuôn khổ, giờ Lý Trạch Vũ không chịu đi thì buổi họp này sẽ không thể tiếp tục được!

Hách Liên Vô Tình nhíu chặt mày, nói như suy tư: “Tất cả mọi người lui ra đi, việc này để tính sau!”

Mọi người đều thở phào một hơi, chuẩn bị đứng dậy lui về. Nhưng Lý Trạch Vũ nào có để ý, hắn chỉ vào Hách Liên Vô Tình, tức tối nói: “Lão Hách, mẹ nó chứ, ông có ý gì hả? Rõ ràng các người coi tôi là người ngoài, nếu đã vậy thì ông đây không làm phó Thánh Vương nữa, thích để ai làm thì làm!”

Mẹ...

Mọi người nhìn hắn với nét mặt hoảng sợ, dù là bất kỳ ai, chỉ cần đã gia nhập. vào Vô Tình Thần cung, chưa ai dám rời đi. Bởi vì rời đi có nghĩa là phản bội, người đó phải bị xử tử!

“Lý Trạch Vũ, rốt cuộc cậu muốn làm gì?” Hách Liên Vô Tình chất vấn với giọng lạnh tanh.

Lý Trạch Vũ nhún vai, hắn nói: “Ông không nghe rõ à? Tôi từ chức, dù gì các người cũng coi tôi là người ngoài rồi!

“Vô Tình Thần cung của ta là chỗ muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao?” Hách Liên Vô Tình bỗng cất cao giọng.

Lý Trạch Vũ hừ một tiếng, hỏi ngược: “Chẳng lẽ không được à?” Ách...

Câu hỏi khiến tất cả mọi người - bao gồm cả Hách Liên Vô Tình - á khẩu không trả lời được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui