Mặt trời từ từ dâng lên ở phía đông, Land Cruiser vừa tiến vào phạm vi lãnh thổ nước Thảo Nguyên thì lập tức đã có mười mấy binh sĩ cao to cường tráng chặn đường.
Sĩ quan dẫn đội lớn giọng cảnh báo: "Nơi đây là địa phận nước Thảo Nguyên, mời các vị tức tốc quay đầu đi về, bằng không bọn tôi sẽ bắt hết mấy người."
Triệu Như Mộng ngồi chỗ ghế lại bình tĩnh hạ cửa sổ xe xuống, giơ điện thoại đang được kết nối về phía người sĩ quan kia, nói: "Chúng tôi là bạn của Đại tướng Ô Lặc Cát, ông ấy bảo anh mau nghe điện thoại."
Ô Lặc Cát là một nhân vật lớn có tiếng trong quân đội nước Thảo Nguyên, thế nên vừa nghe vậy, sĩ quan lập tức cung kính cầm lấy điện thoại.
"Rõ, tôi hiểu rồi, được."
Sĩ quan vừa nghe điện thoại vừa liên tục khom người cúi đầu, xong xuôi thì trả lại bằng cả hai tay: "Kính chào An Đạt tôn quý, tôi nhất định sẽ căn dặn người bên tôi thật kỹ, bảo đảm từ giờ trở đi, ngài có thể thuận lợi qua lại mà không bị chặn đường kiểm tra nữa."
"Cảm ơn." Triệu Như Mộng lấy điện thoại về, quay đầu liếc nhìn Hách Liên vô tình đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nói: "Thưa Thánh Vương, tôi muốn đi vệ sinh."
"Để điện thoại lại, đi đi." Hách Liên vô tình ung dung trả lời.
Triệu Như Mộng ngượng ngùng đặt điện thoại xuống ghế, một mình bước. xuống xe trao đổi vài câu với sĩ quan dẫn đội.
Lát sau, Hách Liên vô tình chậm rãi mở mắt, tuy thoạt nhìn vẫn còn hơi yếu, nhưng sắc mặt đã tươi hơn trước vài ba phần.
"Cạch cạch cạch!"
Đúng lúc này, binh lính vây quanh xe bỗng mở khoá an toàn, chĩa thẳng họng súng đen ngòm vào người Hách Liên vô tình.
Mặt mày Hách Liên vô tình lập tức biến sắc, đồng thời hiểu ra ngay mình đã trúng kế của Triệu Như Mộng.
||||| Truyện đề cử: Đỉnh Cấp Tông Sư |||||
Đúng như những gì laoz ta đoán!
"Vụt!"
Sĩ quan dẫn đội hất tay ra hiệu, binh lính lập tức bóp cò.
Chỉ trong chớp mắt, chiếc Land Cruiser đã bị bắn thành cái sàng.
"Cạch." Vào đúng thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, Hách Liên vô tình đã kịp thời mở cửa xe, nhảy xuống.
Nhưng ngay sau đó... "“Pằng!" Một viên đạn lao tới, bắn trúng ngay gót chân của lão ta.
Hách Liên vô tình cố nén cơn đau xuống, lăn sang mặt bên của xe để né tránh.
"Thánh Vương à, đừng núp nữa, ông trốn không thoát đâu, ha ha ha... Giọng nói của Triệu Như Mộng vang lên.
Lúc này, cô ta như biến thành một người khác vậy. Trên người cô ta đã không còn chút cảm giác ngây thơ, ngoan ngoãn, hiền dịu nào, thay vào đó là gương mặt ngoan độc, giả dối, pha lẫn chút tà ác, lại cực kỳ quyến rũ.
"Cô đã trúng Câu Hồn Tán của bản toạ rồi mà, hay là cô không sợ chết?" Dù bản thân đang rơi vào hiểm cảnh, Hách Liên vô tình vẫn bình chân như vại hỏi.
"Ha ha ha..." Tiếng cười của Triệu Như Mộng như sức mạnh xuyên thấu cảm xúc, khiến người nghe nổi hết cả da gà da vịt. Tới cả đại ma đầu như Hách Liên vô tình cũng phải không rét mà run.
"Thánh Vương à." Tiếng cười tạm dừng, Triệu Như Mộng gắn giọng quát khẽ: "Nếu bây giờ ông chịu giao thuốc giải của Câu Hồn Tán ra, đồng thời thề rằng sẽ mãi mãi thần phục dưới chân tôi, không chừng tôi sẽ tha cho ông một mạng."
Thần phục?
“Ha ha ha...
'Vừa nghe thấy hai chữ này, Hách Liên vô tình tức khắc cười phá lên: "Bổn toạ là người có thể sánh vai với ông trời đấy, trên đời này không một ai đủ năng lực khiến bổn toạ phải thần phục cả! Mấy người không xứng!"
Vừa dứt lời, lão ta lập tức bật dậy, lao thẳng về phía Triệu Như Mộng.
"Pằng pằng!"
Các binh lính nước Thảo Nguyên đồng loạt bóp cò.
Dù một bên chân của Hách Liên vô tình bị trúng đạn, nhưng tốc độ không hề chậm lại, vẫn nhanh như chớp. Lão ta linh hoạt né tránh mưa đạn, thuận lợi chạy tới trước mặt Triệu Như Mộng.
"Dám phản bội bổn tọa hả, khà khà khà..."
"Bốp!" Triệu Như Mộng không bóp cò, thay vào đó là bình tĩnh tung ra một chưởng.
"Chỉ bằng cô hả?" Hách Liên vô tình bày ra vẻ mặt khinh bỉ.
Nhưng ngay giây sau...