Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi

Khi Tê Tiên Nhi thức dậy, sắc trời đã tờ mờ sáng.

Cô ta định đi vệ sinh rồi quay lại ngủ tiếp nhưng đột nhiên phát hiện hình như có thêm một người bên cạnh!

Ngay sau đó, Tề Tiên Nhi run lên một cái, cô ta vô thức vung chân đá tới, không ngờ cả người lại bị đối phương ôm lấy.

“A!”

Tiếng hét chói tai vang lên.

Màng nhĩ của Lý Trạch Vũ sắp bị thủng luôn rồi, hắn giật mình, đồng thời đưa tay bịt miệng Tê Tiên Nhi: “La cái gì mà la?”

“Anh... Sao anh lại ở trong phòng tôi?” Trái tim Tê Tiên Nhi đập thình thịch, vẻ đỏ ửng trên mặt lan ra cả mang tai.

Lý Trạch Vũ chống đỡ cơn buồn ngủ mà giải thích: “Sư phụ Nhất Trinh muốn đập tôi, không còn cách nào khác, tôi chỉ có thể trốn ở chỗ cô thôi!”

Đêm qua hai sư đồ vừa rời khỏi cung điện Buckingham, hòa thượng Nhất Trinh đã đuổi đánh Lý Trạch Vũ cả đường.

Không vì chuyện gì khác mà chỉ vì người này lôi hắn ra làm mục tiêu sống.

Sau khi Sói đen dẫn bọn họ quay về, Lý Trạch Vũ đã trở về khách sạn trước, vì sợ hòa thượng Nhất Trinh chưa nguôi giận nên hắn không về phòng của mình mà lén lút mò tới chỗ Tề Tiên Nhi.

Hắn có thể chắc chắn hòa thượng Nhất Trinh sẽ không đoán được hắn đến đây!

Tề Tiên Nhi càm ràm: “Vậy... Vậy anh cũng không thể ngủ chung giường với tôi!"

“Sợ gì chứ, dù sao chúng ta chưa hề làm cái gì! Cây ngay không sợ chết đứng!”

Đại đương gia Lý vô cùng tự tin.

Tê Tiên Nhi vội vàng tránh thoát cái ôm của tên này, tức giận nói: “Một tên đàn ông như anh dĩ nhiên không sợ, nhưng con gái chúng tôi thì khác!”

“Được rồi, được rồi, tôi đi là được chứ gì...” Lý Trạch Vũ lười nhác vươn vai.

Hắn đoán chắc hẳn hòa thượng Nhất Trinh sắp hết giận rồi, chờ đến khi hẳn nói vài lời ngon ngọt rồi dỗ dành lừa gạt một lúc, có lẽ không còn vấn đề gì rồi.

“Anh... Anh không thể đi!”

Tê Tiên Nhi chặn ngay trước mặt hắn, tức giận nói: “Anh ngủ bên cạnh tôi cả đêm, chẳng lẽ muốn bỏ qua như vậy à?”

“Này này, tôi chưa làm chuyện gì cả, cô đừng hòng ăn vạ đấy!”

Lý Trạch Vũ không có ý tốt vừa nói vừa bước tới: “Dĩ nhiên, nếu cô cứ muốn ăn vạ thì bây giờ tôi cũng không ngại làm chuyện gì đó với cô...”

Tê Tiên Nhi sợ hãi lùi lại vài bước.

Cô ta sợ

Lý Trạch Vũ nhe răng cười vài tiếng, sau đó mở cửa phòng chuẩn bị rời đi.

“Kếo kẹt!”

Cánh cửa mở ra, nhưng Lý Trạch Vũ không hề rời khỏi, bởi vì trước cửa có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào hẳn...

Sư thái Diệt Tình hận sắt không rèn thành thép: “Trạch Vũ, bần ni tin tưởng cậu đến vậy, không ngờ cậu lại có ý quấy rối đồ nhi của tôi.”

“Thăng nhóc thối tha, vi sư luôn dạy con làm người phải giữ bổn phận, con con con... chuyện này con phải đưa ra một lời giải thích cho Quyên Nhi, à không, Tiên Nhi!”

Hòa thượng Nhất Trinh ở bên cạnh đâm thêm một nhát.

Giọng nói của hai người bọn họ làm Tề Tiên Nhi giật mình, gương mặt đang đỏ ửng càng đỏ hơn, trông như mông khỉ vậy.

Lý Trạch Vũ không phải đồ ngốc, trái lại đầu óc của hắn còn thông minh chán.

Đầu tiên, sao sư thái Diệt Tình và hòa thượng Nhất Trinh lại biết hắn ở trong phòng Tề Tiên Nhi chứ?

Thứ hai, hắn vừa thức dậy là hai lão già này đã xuất hiện ngay trước cửa, không có chuyện trùng hợp đến vậy, hai người này rất có thể đã canh chừng ở

ngoài cả đêm!

Vì vậy hắn có thể chắc chắn, tất cả mọi chuyện đều được hòa thượng Nhất Trinh và sư thái Diệt Tình tính toán hết rồi.

Mục đích chính là để củng cố mối quan hệ giữa hắn và Tê Tiên Nhi. Không thể không nói, đúng là gừng càng già càng cay!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui