Sư Phụ Người Vi Lão Bất Tôn


Nếu để chưởng môn Yến Hi Trúc biết Đường Dực Hiên nói những lời này, sợ là sẽ trực tiếp biến thành bình xịt.
Từ sau khi gia hoả này có đồ đệ, những việc này có cái nào không phải Trạm Nam Chu thu dọn cho y? Những việc thất đức y làm đến cuối cùng chẳng phải đồ đệ y chịu trách nhiệm sao? Còn không biết ngượng nói gì mà y chịu trách nhiệm cho đồ đệ, chịu cái quỷ!
Đương nhiên Yến Hi Trúc không có ở đây, nên Đường Dực Hiên cứ tự nhiên thả mình bay đi, y híp mắt cười trêu ghẹo, nhan sắc tuyệt mỹ làm cho quang cảnh đơn điệu trên núi tuyết có sắc điệu khác: "Đồ đệ ơi, vừa nãy ngươi....!Ghen phải không?"
Trên thực tế Đường Dực Hiên cũng chỉ muốn đùa một tí để điều chỉnh bầu không khí giữa hai người, nhưng lời nói ra nửa ngày trời lại thấy Trạm Nam Chu ngơ ngác tại chỗ, lúng ta lúng túng.
Trạm Nam Chu quả thật rất rối, bởi vì hắn phát hiện sự tôn kính thân mật mình dành cho sư tôn xưa nay, dường như đã thay đổi không biết tự lúc nào.
"Đồ đệ? Chu Chu?" Đường Dực Hiên lần đầu thấy đồ đệ mất hồn mất vía như thế, vẻ mặt lạnh thấu xương nắm cổ tay trắng mịn mảnh dẻ của hắn, bắt mạch đồng thời cho một tia linh lực của mình vào thăm dò.
"Sư tôn, ta không sao." Trạm Nam Chu biết hôm nay mình thật quá khác thường, nhưng hiện tại cả người hắn đều bị chấn động, cần một thời gian và không gian nhất định để sắp xếp suy nghĩ của mình.
Dò xét xong biết thật sự không có dị thường gì Đường Dực Hiên mới tạm yên tâm, y chuyển mắt, dừng trên mình Tước Tước vẫn câm như hến trốn trong mũ choàng sau lưng mình, duỗi tay tóm nó ra.
Tước Tước run lẩy bẩy, run giọng kêu: "Nam Chu, Nam Chu cứu ta, mạng ta toang rồi!"
"Ngươi còn biết khó giữ được mạng nhỏ này cơ đấy? Thế ngươi còn dám lộn xộn?" Tuy Đường Dực Hiên không để tâm dung mạo mình lộ trước người ngoài, nhưng Tước Tước không giống vậy, nếu thân phận của nó bị phát hiện, nội huyết mạch thôi cũng đã có vô số thế lực điên cuồng tranh đoạt.

Tới lúc đó nó sẽ lại rơi vào kết cục gì?
Điểm này xác thật là nó không đúng, Tước Tước cụp đầu nhỏ lông xù nhận sai: "Ta sai rồi, sau này không có nữa."

Đường Dực Hiên cũng không thật sự muốn tính toán với nó, chẳng qua y chỉ muốn mọi người bên cạnh đều yên ổn.

Giờ Huyền băng thiết tinh đã giành được, là lúc trở về chuẩn bị cho đồ đệ nhà mình một phần đại lễ thật tốt.
Chỉ nghĩ tới cảnh tượng kiếm thành y tặng nó cho đồ đệ, Đường Dực Hiên xoa tay hận không thể ở ngay đây bắt đầu đúc kiếm.
Với lại, chuyện này vẫn nên giữ bí mật cho kĩ.

Y cũng rất muốn nhìn thấy đồ đệ nhà mình thay đổi biểu cảm, cái cảnh bị chấn động đó nhất định sẽ khiến y cực kì vui sướng.
Lần này tới Bắc Vực, bọn họ nán lại không lâu, cũng không gây dị tượng thiên địa gì nên dọc đường đi rất thuận lợi.

Tiên tu và ma tu đã trở mặt từ lâu, nếu thật sự để y làm ra dị tượng gì đó, chỉ e nơi này đã ầm ĩ rồi.
Đường Dực Hiên đoán chắc vật liệu đã đầy đủ, trở về y chỉ cần hợp tất cả lại, sau đó tìm đại một cái sơn động trên đỉnh phong sau Kiếm Ẩn Phong ở hai ngày, hẳn có thể đúc xong kiếm cho đồ đệ.
——
Hai người một chim mới trở lại Kiếm Ẩn Phong, Đường Dực Hiên giơ tay sờ đầu Trạm Nam Chu, bỏ lại một câu "Ở đây chờ vi sư" rồi chạy tới tàng Khôn phong tìm Yến Hi Trúc.
Yến Hi Trúc đang vừa chỉ bảo nhị đệ tử mình vừa nghe đại đệ tử mới ra ngoài du lịch về báo cáo thành quả thu được, dư quang thoáng thấy người quen.

Hắn nheo mắt, theo bản năng muốn làm như không thấy lại vô tình xuống tay hơi nặng.

"Sư tôn." Đại đệ tử Chương Li của Yến Hi Trúc thấy sư đệ nước mắt lưng tròng nhìn qua, hơi không đành lòng lên tiếng nhắc nhở.
Bàn tay cầm kiếm của Tề Phong Tễ bị vỗ đỏ ửng, hắn cảm kích nhìn sư huynh nhà mình, chỉ hận không thể nhào lên làm cái ôm thật chặt.
Vờ như không thấy hai đồ đệ mình mắt đi mày lại trước mắt mình, đại đồ đệ của hắn quả thực thiên tư thông minh còn làm việc chắc chắn, thế nhưng tên tiểu đồ đệ này lại khiến người ta đau đầu.

Ngược lại không phải nói nó thiên tư ngu dốt không chịu tiến bộ, mà là tối ngày nghịch ngợm không thôi, ba ngày không đánh lên phòng dỡ ngói, cả Tàng Sơn Kiếm tông mùi thối hợp nhau với Đường Dực nhất chính là nó!
Tám phần là hai người ở cùng, không biết góc tường nào của Tàng Sơn Kiếm tông lại bị phá hỏng.


Không những thế, bé ngoan Trạm Nam Chu mấy phong chủ bọn họ nhất trí thấy được vậy mà còn trông chừng giúp hai người kia!
Nghĩ tới đây thôi, Yên Hi Trúc đã cảm thấy mình bị tâm ma chặn cho tu vi trì trệ khó có thể tiến thêm.
"Á? Đường sư bá?" Tề Phong Tễ hậu tri hậu giác phát hiện bóng dáng của Đường Dực Hiên, cũng chẳng để tâm tay mình đau hay không, sáng mắt hỏi, "Sư bá tới tìm con chơi hả?"
Yến Hi Trúc không nhịn nổi gõ mạnh lên đầu dưa của đồ đệ nhà mình một cái, "Chỉ biết chơi, ngươi chưa làm xong bài tập bữa nay đâu."
Yến Hi Trúc ngó lơ bộ dạng đáng thương của đồ đệ, lấy một túi trữ vật ra ném thẳng cho Đường Dực Hiên, lực đạo đi kèm rất kinh người.

Nếu không phải túi trữ vật đó chất vải tốt, còn khắc pháp trận bên trên, sợ là đã bị lợi phong xé toạc giữa không trung.
"Cầm đồ ngươi cần cút nhanh." Yến Hi Trúc tức giận nói.
Đường Dực Hiên hời hợt nhận túi trữ vật phá không đến, để thần thức thăm dò bên trong rồi lập tức nở nụ cười diễm lệ, "Đa tạ sư đệ."
Bên trong không chỉ có vật liệu y cần khi trước mà còn có cả lễ kết đan Yến Hi Trúc hứa cho Trạm Nam Chu, hai pháp bảo phòng ngự thượng phẩm, một pháp bảo phi hành và hai trăm vạn khối linh thạch thượng phẩm, đúng lúc hợp với Trạm Nam Chu hiện tại.

Chút đồ này không tính là gì với nội uẩn của Tàng Sơn Kiếm tông, nhưng nếu là lễ kết đan cho tiểu bối, vậy nó quả thật được coi là lớn.
"Tề sư điệt à, sư bá còn có việc, lần sau lại đến tìm ngươi chơi ~" Đường Dực Hiên quơ quơ túi trữ vật, nháy đôi mắt phượng liêu nhân, ánh mắt sáng tỏ cộng thêm dung nhan vui tai vui mắt giáng cho người ta một kích thật mạnh.
Đường Dực Hiên lấy được đồ rồi cũng không có gì lưu luyến, vui vẻ trong lòng chuồn mất.
Sư điệt nào có quan trọng bằng đồ đệ?

Yến Hi Trúc ỡm ờ bảo: "Cút!"
Mấy sư huynh muội bọn họ đến nay vẫn chưa đoàn kết lại đánh Đường Dực Hiên một trận, Đường Dực Hiên thật sự nên cảm tạ y có một khuôn mặt dễ khiến nhân sinh không tức giận nổi.
Vừa quay đầu, Yến Hi Trúc ngoài cười trong không cười: "Ngươi nếu muốn đi chơi với sư bá ngươi như vậy, không bằng chuyển sang môn hạ của hắn?"
Vốn Tề Phong Tễ muốn gật đầu bắt được vẻ mặt điên cuồng truyền đạt của sư huynh Chương Li nhà mình, cái đầu vừa gật được một độ cung nhỏ cứng đờ tại chỗ, sau đó lắc không ngừng.
"Sư tôn ta sai rồi!"
"Sư tôn ta biết sai thật rồi!"
"....."
Tạm không nói tới hỗn loạn ở Tàng Khôn phong, Đường Dực Hiên nhàn nhã trở về Kiếm Ẩn phong, từ xa đã nhìn thấy đồ đệ nhà mình đứng đó chờ mình.
"Đồ đệ, xem, chưởng môn sư thúc bủn xỉn kia của ngươi tặng ngươi đồ tốt không đó!"
Chưởng môn sư thúc Yến Hi Trúc bủn xỉn đang răn dạy đồ đệ: "Ách xì ——"
"Sư tôn người....." Không phải bị cảm chứ? Tề Phong Tễ bị đánh tới hét om trời lặng lẽ ngước mắt dè dặt hỏi.
Yến Hi Trúc cười lạnh, hắn cá chắc là người nào đó đang nói xấu sau lưng hắn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận