Sư Phụ Người Vi Lão Bất Tôn


Đường Dực Hiên bỏ lại Yến Hi Trúc ứng phó với một đám người tới sứt đầu mẻ trán, Lâm Uân rỉ máu con tim đứng trước ruộng thuốc và kho đan dược và Nguyên Hi ngày một lầm lì ít nói ở đỉnh phong của mình càng nghĩ càng tức, y vui vẻ dẫn đồ đệ cuốc bộ trên đường nhỏ giữa núi.
Sau khi hai người bọn họ ra khỏi tông môn ngự phong phi hành mấy ngàn dặm, cuối cùng cũng tới địa giới của phàm nhân ở Đông vực.
"Lần sau sư tôn đừng chọc giận các sư thúc nữa, đệ tử là kiếm tu, không cần nhiều đan dược pháp khí như vậy." Trạm Nam Chu mím môi.
Lúc Đường Dực Hiên giao nhẫn trữ vật đầy ắp cho hắn, lòng hắn ấm áp, hắn biết sư tôn làm vậy đều vì mình.

Hắn cũng hiểu rõ tâm tư kiều diễm của bản thân, có thể nhận được đối xử đặc biệt của sư tôn chính hắn là người vui hơn ai hết.

Nhưng sở dĩ sư tôn đối xử đặc biệt với hắn chỉ vì hắn là đệ tử của y chứ không phải vì gì khác, điều này lại khiến hắn khổ tâm.

Hơn nữa, mỗi lần sư tôn chọc các sư thúc rồi bị tìm tới cửa đều trốn sau lưng hắn.

Điều đó bồi dưỡng cho Trạm Nam Chu năng lực xử lý các cục diện rối rắm giúp sư tôn, rõ ràng nên cảm thấy phiền toái nhưng hắn lại thích bảo vệ sư tôn giống như vầy, được sư tôn ỷ lại, sẽ làm hắn thấy khoảng cách giữa mình với sư tôn không xa xôi đến thế.
"Tuy ngươi là kiếm tu nhưng tu vi còn thấp, mang nhiều vật bảo mệnh vi sư mới yên tâm được." Đường Dực Hiên nghĩ rất nhiều, tu vi của đồ đệ mới đến Kim Đan, kiếm bản mệnh bây giờ là thần binh kiếm Huyền Băng y rèn.

Thất phu vô tội hoài bích có tội, chuyện giết người đoạt bảo ở Tu chân giới không ít, y không thể lúc nào cũng ở cạnh đồ đệ, thế nên mới phải nghĩ cách nâng vũ trang của đồ đệ lên.
Lời này vừa hay chọc trúng điểm trong lòng Trạm Nam Chu.
Thấy đồ đệ trầm tư không nói nữa, Đường Dực Hiên biết lời khuyên của mình có tác dụng.
Đường Dực Hiên thuận tay lấy một bộ y phục từ nhẫn trữ vật ra, tay ấn quyết, mới rồi còn một thân xanh nhạt giờ đã phủ lên đạo bào thuần tịnh, cầm phất trần trong tay.

Nếu không phải do dung mạo quá đẹp thì bộ dạng không nói chuyện vẻ mặt cao thâm khó đoán của y thật sự có mấy phần thế ngoại cao nhân tiên phong đạo cốt.
Tâm tình Trạm Nam Chu bị khuấy động, hắn từng được sư tôn dẫn khỏi tông môn, khi đó ra ngoài chỉ để giải trí nên thời gian cũng rất ngắn.

Lần này xem ý sư tôn, hình như là định dẫn hắn du lịch ở ngoài trước khi so tài.
Trong ấn tượng của tnc, sư tôn thích các loại y phục có kiểu dạng mới lạ đẹp đẽ, mỗi lần nhìn thấy sư tôn đều có thể cho hắn cảm giác ngạc nhiên.

Đạo bào lần này cũng không ngoại lệ, Đường Dực Hiên ấn quyết tùy ý búi mái tóc rối tung sau lưng lên, lúc nhướng một bên mày nhìn tnc cười trông hệt như một tên đạo sĩ không đứng đắn.
"Đồ đệ, thấy vi sư ăn mặc thế nào?"
Nụ cười tùy ý ấy rực rỡ như mặt trời, trong trẻo tựa ánh trăng, in vào đáy lòng Trạm Nam Chu một dấu vết không thể phai mờ.
Trạm Nam Chu bình tĩnh điều chỉnh hô hấp của mình để tránh bị Đường Dực Hiên nhìn ra đầu mối, đây cũng là lần đầu tiên hắn phát hiện con đường nhỏ giữa núi tầm thường thế mà cũng có phong cảnh như vậy.

"Đồ đệ?" Hơi thở quen thuộc gần trong gang tấc, Đường Dực Hiên hơi cúi đầu đối diện với ánh mắt tnc ngẩng đầu nhìn lên, không khỏi ngây ngẩn.
Y luôn biết đồ đệ của mình đẹp, nhưng có lẽ chính đồ đệ cũng không rõ, đứa trẻ năm xưa lần đầu gặp gỡ dù cho mặt mày lấm lem bùn đất cũng không giấu được sự thanh tú xuất chúng.

Nhìn vẻ mịt mờ lúc này, y lại sinh ra ý nghĩ muốn bắt nạt đồ đệ.
Luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng....
Đường Dực Hiên giũ bỏ suy nghĩ trong đầu rồi lui về phía sau một chút, kéo dài khoảng cách giữa hai người, "Đồ đệ, nghĩ gì vậy?"
"Vì sao sư tôn lại ăn mặc thế này?" Trạm Nam Chu đánh trống lảng không trực tiếp trả lời.
Đường Dực Hiên cũng không truy hỏi, y giấu hai tay, nhẹ nhàng vắt phất trần ở khuỷu tay.
Y nghiêng đầu cười: "Ngươi du lịch phàm giới với vi sư, đâu thể tới đâu cũng nói mình là con cháu tiên gia được? Quần áo này rất thịnh hành ở phàm giới, trấn nhỏ ngươi ở trước kia có phong thủy không tệ, ít yêu ma xuất hiện làm loạn, mà lần này vi sư dẫn ngươi ra ngoài là để nâng tu vi, tăng kiến thức.

Cứ khư khư bế quan tu luyện trong tông môn sẽ không lĩnh hội được khó khăn nhân gian."
Y có thể vướng nhân quả mà không bị ràng buộc đương nhiên là do tâm cảnh, khi ngươi đã thấy nhiều, làm những việc thuận theo thiên đạo, tự nhiên sẽ không bị nhân quả quấy nhiễu con đường tu hành, ngược lại còn có thể ngộ ra đạo của riêng mình từ trong đó.
Tnc kết thành kim đan đó cũng có nghĩa là đã ngưng kết đạo chủng, bắt đầu định hình đại đạo.

Lúc này Đường Dực Hiên dẫn hắn ra ngoài du lịch là lựa chọn có ích cho con đường của hắn sau này.
“Đệ tử đa tạ sư tôn giải thích nghi hoặc.”
Tnc dời lực chú ý của sư tôn thành công không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Rõ ràng là hắn quyết định muốn cố gắng để sư tôn nhìn mình, nhưng đến khi bọn họ thật sự gần kề hắn mới sực tỉnh, hắn của hiện tại vẫn chưa đủ đứng sóng vai cùng sư tôn, vậy nên cứ tạm thời chôn tâm tư của mình ở đáy lòng đi....
Chỉ cần hắn là đệ tử của sư tôn, sẽ luôn có một ngày hắn nói tâm tư cho sư tôn biết, Trạm Nam Chu vẫn có chút tự tin này.
Trạm Nam Chu dưới yêu cầu của ddh cũng đổi thành đạo bào, trên đỉnh đầu có một búi tóc nhỏ, lúc đi theo sau Đường Dực Hiên nhìn ngoan vô cùng.
Đường Dực Hiên đánh giá bộ dạng của đồ đệ nhà mình, rất vừa lòng, nheo mắt nhìn về phía trước cười nói với Trạm Nam Chu: "Đồ đệ, cái thôn không xa đằng trước chính là điểm dừng chân của chúng ta mấy ngày nay."
Chỉ một cái liếc mắt tnc đã hiểu ý của sư tôn.

Phía trên thôn nhỏ thưa thớt kia có một tầng hắc khí quỷ quyệt lơ lửng, hắc khí chia ra từng tia từng sợi kéo dài đến mỗi hộ nhà, nhìn kĩ còn có thể thấy trong hắc tuyến có huyết quang không rõ nét.
Lần đầu tiên tnc nhìn thấy tình huống như vậy, trấn nhỏ hắn ở từng bị yêu thú tập kích, là ddh đi ngang qua cứu hắn.

Lúc trước hắn không hiểu gì hết, hiện giờ nhập đạo cũng mười năm, đã có hiểu biết nhất định đối với thứ này.
"Sư tôn, đó là ma khí sao?" Tnc vào Tàng Sơn Kiếm Tông mười năm chỉ thấy miêu tả ở trên sách, vẫn chưa thấy ma khí thật sự bao giờ.
Đường Dực Hiên vung phất trần trong tay: "Đúng vậy."
Trạm Nam Chu nhìn thấy sư tôn nghịch phất trần, khó hiểu: "Sư tôn, nếu ma khí ở đó giăng bốn phía, không phải chúng ta nên lập tức chạy tới sao?" Vì sao còn bĩnh tĩnh ở đây chơi?
Nhưng hắn tín nhiệm Đường Dực Hiên, biết sư tôn sẽ không ngó lơ tính mạng của người khác, vậy nên cũng không nóng nảy, nhất định là có nguyên do.
"Vẫn là đồ đệ hiểu ta." Đường Dực Hiên liếc mắt cười, ánh sáng trong con ngươi lưu chuyển, như sóng nước dập dềnh thấu đến trái tim người.
Trạm Nam Chu không khỏi nín thở, suýt bị cái nhìn này làm cho thất thủ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui