Sư Phụ Người Vi Lão Bất Tôn


Sư tôn đúng thật là không hiểu rõ sức hấp dẫn của bản thân…..
Trạm Nam Chu cảm thấy nếu thêm vài lần như thế, khi đối diện với sư tôn hắn nhất định sẽ không thay đổi sắc mặt.
Đường Dực Hiên sớm đã quen đồ đệ hay ngơ ngẩn, cũng không để ý mà chỉ vào một ngọn đồi cạnh ngôi làng nhỏ cười nói: "Chúng ta đến đó xem trước đi."
Ngôi làng được bao bọc bởi một tầng ma khí, nhưng ngọn đồi ngay bên cạnh lại vô cùng sạch sẽ.

Chuyện bất thường nhất định có quái, trước tiên qua đó kiểm tra rồi hẵng về lại ngôi làng cũng không muộn.

Đường Dực Hiên nhìn kỹ, ngôi làng kia tuy nhuốm đầy ma khí nhưng giống như có vật gì đó đang ngầm bảo hộ, giữ cho không gặp phải chuyện không may.
Nhưng nếu nó vẫn không được giải quyết, sớm muộn gì cũng sẽ bị ma khí âm u dày đặc trên trời cắn nuốt không còn gì...
Thầy trò hai người đi vào ngọn đồi cạnh ngôi làng, nếu không phải ma khí bên cạnh ngợp trời và cảnh vật xung quanh thật sự xa lạ, bọn họ sẽ nghĩ bản thân còn đang ở trong một tông môn tràn ngập linh khí.
"Sư tôn, có linh mạch ở đây sao?"
Ai cũng biết càng ở gần trung tâm linh mạch thì linh khí sẽ càng nồng đậm.

Vì thế Trạm Nam Chu nghĩ, nơi này chắc có được linh mạch mà ma tu thèm khát nên mới có thể trở thành như vậy.
Đường Dực Hiên thả thuần thức dò xét xung quanh, "Không, linh mạch không có ở đây."
Đây mới là điều khó hiểu nhất, rõ ràng là không có linh mạch nhưng linh khí lại rất dồi dào, nhất định có điều kì lạ.

Đường Dực Hiên chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm trong quá khứ để phán đoán ma khí của ngôi làng và sợi dây máu này.
"Chắc là loại thuật pháp làm con người bị thương nào đó."
Giọng nói quen thuộc luôn cao hứng khi xưa trở nên lạnh lùng, giống như một cơn gió dịu dàng chợt lạnh buốt thấu xương, đông lạnh khiến người ta rùng mình.

Trạm Nam Chu chưa bao giờ nhìn thấy sư tôn như vậy, rõ ràng là một vẻ mặt xa lạ, lại khiến hắn cảm thấy như kéo gần được khoảng cách giữa hắn và sư tôn.
Không biết suy nghĩ của đồ đệ trật đường ray, Đường Dực Hiên chăm chú nhìn vào sơn động trước mặt, khi khuôn mặt xinh đẹp của y mất đi ý cười, lộ ra những góc cạnh sắc bén ẩn dấu sự sắc sảo.
Sở dĩ Phong Ẩn Kiếm Tôn Đường Dực Hiên nổi tiếng cả giới tu chân không phải bởi vì khuôn mặt của y, mà vì thực lực mạnh mẽ và tấm lòng kiên định không thể lay động.
Đường Dực Hiên luôn làm rất tốt việc giữ mình ngay thẳng và tuân theo bản tâm.
Sau khi Đường Dực Hiên lướt nhanh qua không tìm thấy được manh mối, chuẩn bị rời đi, chợt y dừng chân, xoay người đi tới một nơi nào đó trong sơn động.

Trạm Nam Chu đang theo phía sau cũng lập tức đuổi kịp, hai người cùng dừng lại trước một bãi cỏ khô.
Đường Dực Hiên thuận tay niết bí quyết, linh khí trong sơn động hỗn loạn, y nhẹ giọng "Ồ", "Ở đây có lối vào bí cảnh sao?"
Linh khí hỗn loạn khiến không gian phút chốc cũng nổi lên gợn sóng, Đường Dực Hiên chỉ kinh ngạc một lát, sau đó gạt bỏ phỏng đoán của chính mình.
"Không đúng, không phải bí cảnh, chỉ là xuất hiện một cái không gian nhỏ.

Đồ đệ, theo sát vi sư." Đường Dực Hiên nhẹ lắc đầu, ra hiệu cho Trạm Nam Chu đi theo.
Muốn mở ra một không gian nhỏ, ít nhất cần phải có tu vi trên Nguyên Anh, mà Trạm Nam Chu lại vừa mới kết đan, kém đối phương ít nhất một cảnh giới lớn, cứ đi theo bên người y sẽ an toàn hơn.

Nếu như y đã dẫn đồ đệ ra ngoài thì phải đưa hắn về một cách lành lặn, đó là điều mà một sư tôn nên làm.
Trạm Nam Chu tưởng rằng cho dù bản thân không có đủ tu vi nhưng ít nhất cũng sẽ giúp đỡ được, nhưng bây giờ hắn mới phát hiện bản thân cần phải học hỏi rất nhiều.

Có lẽ sư tôn cũng phát hiện điều này nên mới dẫn hắn ra khỏi môn phái du ngoạn.
Sương mù dày đặc bao phủ khắp hang động, Đường Dực Hiên vô thức nắm chặt cổ tay đồ đệ.

Không gian dao động, phút chốc trước mắt nhất thời hỗn loạn, thầy trò hai người xuất hiện ở một nơi xa lạ.
Hai người nhìn quanh bốn phía, phát hiện nơi bọn họ đứng có diện tích không lớn, linh khí vô cùng nồng đậm, chỉ cần hít sâu một hơi là có thể cảm giác được linh khí liên tục tràn vào cơ thể khiến cho cả người khoan khoái, say đắm mãi trong đó không muốn đi ra.
Dẫu sao Đường Dực Hiên sống lâu hơn Trạm Nam Chu rất nhiều năm, khi y cảm nhận được linh khí dày đặc xung quanh thì khắc chế bản thân không hấp thu những luồng linh khí sống động vào trong cơ thể.
Cây cối ở đây tươi tốt, khí mộc thịnh vượng nhất, linh khí và Phong linh căn của Đường Dực Hiên có cùng nguồn gốc, đương nhiên sẽ bị thu hút nhiều nhất.

Tiếp theo là Thổ linh căn và sau nữa là Băng linh căn của Trạm Nam Chu, ở nơi có cây tất nhiên sẽ có nước, hắn vốn là Thủy linh căn biến dị thành Băng linh căn, hiển nhiên không nên khinh thường tác động đối với hắn.
"Định tâm, cố gắng khống chế bản thân không được hấp thụ linh khí xung quanh." Giọng nói của Đường Dực Hiên trực tiếp đi vào tâm trí Trạm Nam Chu, những suy nghĩ vốn không rõ ràng lắm của hắn cuối cùng cũng rõ hơn một chút.
Trong lòng Trạm Nam Chu cảnh giác, hắn hiểu rõ tính nghiêm trọng của sự việc cho nên sau khi được sư tôn nhắc nhở, vốn ý chí kiên định, nên rất nhanh hắn khống chế được phản ứng bản năng.

Sau khi đột phát Kim Đan kỳ, bởi vì sự tồn tại của Thiên Đạo, có liên hệ mờ nhạt với quy luật đất trời nên việc hấp thụ linh khí càng dễ dàng, cho dù không thể vận chuyển công pháp đi hấp thu linh khí thì nó cũng sẽ tự động bị cơ thể hấp thụ.
"Sư tôn, linh khí ở đây có vấn đề gì sao?" Trạm Nam Chu không phát hiện có gì không thích hợp, nhưng việc bản thân hắn cảm thấy không có chỗ nào sai lại thấy rõ có rất nhiều vấn đề.
Đường Dực Hiên giơ tay chỉ vào chỗ sau bụi cây, ra hiệu Trạm Nam Chu nhìn kỹ.
Bụi cây kia vô cùng tươi tốt, mọc thành nguyên một cụm, nếu Đường Dực Hiên không nhắc thì Trạm Nam Chu đúng là không nhận ra.

Nồng độ linh khí ở đây quá cao trái lại có thể che lấp được rất nhiều chỗ khác thường, nhìn xuyên qua khe hở, Trạm Nam Chu nhận ra có gì đó đang nhấp nhô sau bụi cây.
Tu vi của Trạm Nam Chu nhìn không thấy, nhưng tu vi của Đường Dực Hiên cao hơn chủ nhân của không gian nên thấy rất rõ ràng, vì vậy hạn chế của hắn cũng nhỏ hơn Trạm Nam Chu nhiều.

Sau bụi cây là một con yêu thú sắp đến tuổi trưởng thành, cụ thể là giống gì thì....!Đường Dực Hiên tỏ ý nó trông xấu quá.
Tất nhiên điều quan trọng nhất không phải là giống loài mà là thứ khác.
Đường Dực Hiên có thể nhìn rõ, con yêu thú đang ngủ say được quấn quanh bởi những dây máu mịn tinh tế.

Linh khí dày đặc trong cả không gian tràn vào cơ thể nó, bởi vì quá dày đặc nên phía trên cơ thể con yêu thú hình thành một lốc xoáy nhỏ, như trút nước từ trên xuống dưới cơ thể con yêu thú.
Mà những sợi dây đó giống như máu của vật còn sống, giống hệt những sợi dây ma khí phía trên ngôi làng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui