Đừng nhìn con chim này nhỏ, nhưng lông vũ màu đỏ lửa của nó cực kỳ mềm mượt sáng bóng, lông đuôi càng là ngũ sắc rực rỡ.
Chim nhỏ nhát hoàn nhát là thế, song lai lịch lại không nhỏ, huyết mạch nó thuần túy, là tộc Chu Tước thuần chủng, cũng là linh thú khế ước của Đường Dực Hiên.
"Sư tôn, ngài phái Tước Tước ra ngoài ư?" Trạm Nam Chu cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy con chim nhỏ này, phải nói, hắn sống chung với Chu Tước khá tốt.
Lúc này thấy tiểu gia hoả giả chết còn bị sư tôn nhà mình nắm trong tay, lòng không khỏi thêm mấy phần đồng tình, liền muốn giúp dời lực chú ý của sư tôn nhà mình một chút.
Đường Dực Hiên quơ chim đỏ nhỏ bất động trong tay, "Ừ" một tiếng, thấy nó hình như không tính "sống" lại, tới gần uy hiếp: "Ngươi là muốn bị ta nhổ lông hả? Đến lúc đó trụi một khuỷnh, thì thật sự biến thành gà rừng trọc đầu rồi."
"Ngươi còn là người không?!" Uy hiếp có thể nói tương đối hữu hiệu, Tước Tước lập tức tràn trề sức sống, nhân lúc Đường Dực Hiên thả lỏng tay, phịch cánh nhỏ muốn mổ y.
Lông chim Chu Tước vô cùng quý giá, đó là tồn tại tương đương với mặt mũi, người này vậy mà lại nói nhổ liền nhổ, quá không nói lý!
Đường Dực Hiên nói là người phân rõ phải trái, hiện giờ mấy sư đệ sư muội của y ở Tàng Sơn Kiếm tông, có thể đã không kéo hắn vào y vào sổ đen phong mình rồi.
"Sư tôn, ngài cũng đừng trêu Tước Tước nữa." Trạm Nam Chu thường xuyên nhìn thấy một người một chim đây đấu võ mồm, mắt thấy hai quỷ ấu trĩ lại có xu hướng như thế, vội vàng ra tay ôm Tước Tước vào lòng bóp mỏ.
Tước Tước: "......" Thầy trò hai người các ngươi, khinh điểu quá đáng!
Đường Dực Hiên chuyển ánh mắt, quét đến trên mình Tước Tước đáng thương vô cùng, nhẹ nhàng cười: "Vi sư không so đo với nó."
Làm lơ Tước Tước càng giãy dụa kịch liệt, Đường Dực Hiên lục tìm trong nhẫn trữ vật mình một vòng, mà Trạm Nam Chu thì vội vã chải xuôi lông của Tước Tước, ý bảo nó an phận chút.
Trước khi lục ra linh bảo hình ấm nước trong nhẫn trữ vật, Đường Dực Hiên tiện tay đưa cho Trạm Nam Chu, tùy ý đồ đệ nhà mình vừa chải lông cho Tước Tước, vừa tìm cái chén nhỏ đổ nước lễ tuyền cho nó.
Ấm nước kia tác dụng rất thần kì, có thể khiến dịch thủy để trong đó lấy không cạn, dùng không hết, cho dù chỉ nhỏ vào đó một giọt, cũng sẽ dùng tốc độ nhanh nhất chứa đầy ấm.
Vì công năng có phần nghịch thiên này, khi đó Đường Dực Hiên ở hội đấu giá quả thực là muốn cạn máu.
Sau khi mua linh bảo về, đương nhiên liền dùng để cho Tước Tước chứa đầy nước lễ tuyền nó thích nhất rồi.
Này nếu để cho các tu sĩ vì đoạt cái linh bảo này mà đỏ mặt tía tai biết, sợ là sẽ chỉ mũi Đường Dực Hiên tức xĩu mất.
Một hơi uống ba ly bự, Tước Tước, tâm tình rốt cuộc cũng sáng lên, nó khua cánh nhỏ của mình nhảy lên vai Đường Dực Hiên, hoàn toàn quên mất mới vừa rồi người này còn uy hiếp nói muốn nhổ lông nó.
"Ta tìm được đồ ngươi cần rồi, chỉ là ta không có cách mang về.
Nhưng ta đã để một cọng lông lại đó, giờ ta có thể dẫn ngươi đi." Tước Tước dùng cánh nhỏ vỗ vỗ ngực mình nói.
Tìm đồ?
Trạm Nam Chu nhìn về phía sư tôn nhà mình, chuyện này hắn không rõ, ước chừng là sự tình xảy ra trong lúc hắn bế quan Kim đan kỳ.
"Không tệ, coi như ngươi còn có chút tác dụng." Đường Dực Hiên vô cùng có lệ mà vuốt vuốt lông cho nó: "Chẳng qua ngươi khẳng định sẽ không bị người khác lấy đi sao?"
Tước Tước lại lần nữa vỗ ngực cam đoan, nói lông nó ở đó, nếu có người đặt chân, nó hiển nhiên có thể cảm nhận được khí tức.
Chỉ là Trạm Nam Chu muốn nói lại thôi nhìn Đường Dực Hiên, rõ ràng là muốn đi cùng.
Nếu là trước kia, Đường Dực Hiên tất nhiên sẽ đồng ý, nhưng hiện tại thời gian rất quý báu, Trạm Nam Chu nên ở lại Kiếm Ẩn phong chuyên tâm đột phá.
"Đồ đệ, con ở Kiếm Ẩn phong chuyên tâm tu luyện, nếu tam sư muội bảo Linh Dục đưa đồ tới, con cứ ăn ngay rồi điều tức đả toạ.
Ít ngày nữa vi sư về, vẫn sẽ tiếp tục kiểm tra bài tập của con." Đường Dực Hiên chớp mắt, giơ tay xoa đỉnh đầu đã chải gọn gàng của đồ đệ nhà mình, cười rạng rỡ: "Ngoan ngoãn đợi vi sư về."
Trái tim Trạm Nam Chu lỡ nhịp, bên tai hắn hơi nóng lên, vội cúi đầu: "Đệ tử tuân mệnh."
- -
Sau khi rời Kiếm Ẩn phong, Đường Dực Hiên không lập tức theo Tước Tước rời đi, mà trước tiên chạy tới Tàng Khôn phong tìm sư đệ nhà mình.
Thấy y, sắc mặt Yến Hi Trúc không tốt lắm.
Chưởng môn Tàng Sơn Kiếm tông trước mặt người ngoài hoà ái ổn trọng, được xưng là người hiền lành của Tu chân giới lúc này đây ép mình dằn xuống dục vọng đuổi người, thái độ ôn hoà cố gắng hết mức hỏi: "Sư huynh có chuyện gì?"
Không phải hắn không kìm được, mà là sư huynh nhà mình nghĩ gì, trong lòng mấy sư huynh muội bọn họ rõ rành rành, tới tìm bọn họ, khả năng lớn nhất chính là cần đồ....!
"Sư đệ thẳng thắn, ta cần ít đồ, phải phiền sư đệ rồi." Đường Dực Hiên đưa một cuộn ngọc giản cho Yến Hi Trúc.
Yến Hi Trúc ngờ vực nhận lấy, thần thức từ trong quét qua, mặt cứng hết lại.
Đồ trên ngọc giản đại đa số đều là vật liệu hi hữu hiếm thấy, trong tông xác thực có, Đường Dực Hiên muốn dùng làm gì trong lòng hắn cũng lờ mờ hiểu rõ.
Chỉ là nói thật, cảnh tượng có chun chút khác với trong tưởng tượng của hắn.
Sư huynh nhà mình, vậy mà không phải tới kiếm chuyện?
Dường như cho rằng Yến Hi Trúc đau lòng, Đường Dực Hiên lấy từ nhẫn trữ vật ra một cái lệnh bài, bĩu môi: "Không lấy không, ta dùng điểm cống hiến đổi."
Làm như y là ác bá tới cướp không bằng, y cũng không lấy không đồ trong tông môn, bày vẻ mặt như thế làm gì.
Nhưng lần này Đường Dực Hiên hiểu lầm sư đệ nhà mình rồi, Yến Hi Trúc thuần túy là bị các loại thao tác cợt nhả trước kia của y làm cho hoàn toàn sợ hãi thôi.
"Đợi chút ta đi tìm chưởng sự Tàng Bảo các, chỉ là huyền băng thiết tinh quan trọng nhất trong này, sợ là trong tông không có." Yến Hi Trúc rốt cuộc cũng đáp lại, hắn nhíu mày vẫy vẫy ngọc giản trong tay, "Ta còn chưa nghe tin tức liên quan về nó "
"Tước Tước đã tìm được chỗ rồi, ta lập tức lên đường ngay đây." Trước chuyện quan trọng, Đường Dực Hiên hiếm khi nghiêm túc.
Yến Hi Trúc ngẩn ra, sau đó nói: "Như vậy tốt quá, vậy đợi sư huynh trở về, đồ đã có thể chuẩn bị đầy đủ.".