Sư Phụ Như Phu

Đôi mắt Bạch Trì Hữu sáng ngời, “Hoa Trung Vĩ, có phải ngươi có thể nhìn ra hay không? Mau cho Nhã Nhã xem một chút!”

Hoa Trung Vĩ gật đầu, vận dụng công pháp, khóa chặt Hoa Tiểu Nhã lại, gần giống với… công hiệu của kính chiếu yêu ——

Y nhìn một hồi lâu, nhíu mày, “Kì lạ!”

“Sao vậy?” Bạch Trì Hữu và Hoa Tiểu Nhã cùng kêu lên.

“Tiểu Nhã cô nương… so với người khác thì nhiều hơn một hồn một phách!”

“Cái gì?” Hoa Tiểu Nhã kinh ngạc hô lên.

“Xảy ra chuyện gì?” Bạch Trì Hữu lại tò mò hỏi.

“Trên người nàng có một hồn một phách đúng là chuyển thế của Mai Hoa tiên tử, không sai, nhưng mà, ba hồn bảy vía còn lại thì không phải là Mai Hoa
tiên tử, làm sao có thể có nhiều hồn phách như vậy được nhỉ?” Hoa Trung
Vĩ nhỏ giọng nói đến đây, cơ hồ có chút không thể bình tĩnh được!

Y sống lâu như vậy, thật đúng là chưa từng thấy loại hình thế này!


Bạch Trì Hữu khẽ nhíu mày, nhìn về phía Hoa Tiểu Nhã. Trước kia khi hắn vừa
cứu nàng đã phát hiện, hồn phách của nàng tựa hồ bất hòa, có điều hắn
cũng không để ý lắm, bởi vì trên người nàng cũng không phát hiện yêu
khí.

“Chuyện đó… sư phụ, đại ca, ta muốn nói chuyện
riêng với hai người một chút.” Hoa Tiểu Nhã thấy hai người cũng rất tò
mò, rốt cuộc, không nhịn được muốn kể sự thật. Nàng cảm thấy tin tưởng
sư phụ, sư phụ nhất định sẽ không vì mình là người xuyên không sống lại
mà khinh thị mình.

Ba người cuối cùng đi ra một chỗ
vắng, Hoa Tiểu Nhã mới lên tiếng, “Thật ra thì, ta không phải là Hoa
Tiểu Nhã, ờm, không, ta là Hoa Tiểu Nhã. Ta ——” Nàng khó nhọc lắc đầu,
“Ta chỉ là một người của tương lai, rất trùng hợp lại cùng tên với nàng. Vì một lần bị đồng bọn sát hại, sau khi chết ta nhập vào người Hoa Tiểu Nhã hơi ngốc nghếch này, trùng hợp là, tên của ta cũng là Hoa Tiểu Nhã, mà diện mạo của nàng cũng có tám phần tương tự như ta.”

Bạch Trì Hữu híp mắt không lên tiếng, chẳng trách, tên Lạc kia hắn không tìm được, thì ra là như thế!

Đột nhiên hắn có một cảm giác bất lực, thậm chí có một cảm giác hắn không có cách nào can thiệp vào quá khứ của nàng.


Còn Hoa Trung Vĩ rốt cuộc cũng hiểu rõ gật đầu, “Thì ra là như vậy, chẳng
trách! Hiện giờ rốt cuộc ta đã hiểu rồi! Thật ra muội là một người có
ngũ hành gần giống với Mai Hoa tiên tử, cho nên các đặc điểm của hai
người đều phù hợp, có lẽ vì vậy nên muội mới có thể sống lại một lần nữa trên người nàng. Bây giờ muốn cứu nữ nhân vừa rồi, cũng không phải là
không có khả năng. Lấy một hồn một phách trên người Tiểu Nhã ra, trái
lại còn có thể an toàn hơn, tránh cho sau này bị phản phệ!”

Bạch Trì Hữu gật đầu, “Ý của huynh muốn nói, có thể rút một hồn một phách của nàng ra?”

“Có thể, hơn nữa, chuyện này đối với nàng mà nói, tuyệt đối là lợi nhiều
hơn hại.” Hoa Trung Vĩ gật đầu, nhìn về phía Hoa Tiểu Nhã, “Cho nên mới
nói, vừa rồi hai nữ nhân kia muốn giết muội cũng là cứu muội một mạng,
trừ khi muội có một bệnh không tiện nói ra.”

Hoa Tiểu Nhã: “…”

Sao mình lại phải cảm tạ hai nữ nhân kia thế này? Nhưng mà, tại sao cả hai
nam nhân này đều không sợ chứ? Ít nhất cũng nên kinh ngạc một chút về
xuất thân của mình mới phải? Thật là, chẳng có cảm giác thành tựu gì cả!

“Cũng tốt. Không biết rút hồn phách thế này có gây đau đớn gì không?” Bạch Trì Hữu vội vàng hỏi.

“Đau đớn sẽ có một chút, bởi vì hồn phách vừa bắt đầu quen với việc có thêm
một hồn một phách, cho nên hiện giờ rút ra sẽ hơi đau đớn. Có điều, ta
tin vào nghị lực của Tiểu Nhã, nhất định có thể vượt qua được.” Nhớ tới
hôm đó nàng mình đầy thương tíchvẫn có thể quật cường như vậy, Hoa Trung Vĩ tự nhiên hiểu được sự kiên cường của nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận