Sư Phụ Như Phu

“Hoa tiểu thư, lên xe đi.” Hách Liên Kình Thương cất giọng lạnh lùng, nhìn Hoa Tiểu Nhã sững sờ đứng ở trước xe ngựa.

Hoa tiểu thư? Hoa cô nương? Có thể không gọi mình như thế hay không? Rất buồn nôn có biết hay không?

Hoa Tiểu Nhã liếc xéo hắn một cái, nàng dường như cũng hiểu, đối phương hình như nhận ra mình, khóe miệng nhếch lên, môi hồng kia vốn kiều diễm thoạt nhìn càng thêm có sức cuốn hút, nàng một cước đạp lên sàn xe, mà cũng không phải là người đang nằm phục dưới xe.

“Ta là Hoa Tiểu Nhã!”

Hách Liên Kình Thương híp mắt lại, nhìn bóng lưng Hoa Tiểu Nhã, thanh âm lạnh lùng mang theo vài phần kinh người, “Đi ——”

Hoa Tiểu Nhã lại âm thầm vui mừng, tên kia không đi vào, so với Hách Liên Kình Thương, nàng càng cảm thấy được Hách Liên Kình Thiên cho nàng cảm giác khả ái một chút. Nàng hẳn là bắt đầu từ hắn, để bảo đảm địa vị của mình!

Nàng không muốn vào cung, làm sao để không phải vào cung.

“Tiểu Nhã, sao vậy? Hình như có chút buồn buồn không vui.” Bỏ qua thân phận Thái tử, Hách Liên Kình Thiên là người tương đối thiện lương, dịu dàng, nghiêng dựa vào đệm mềm, tự nhiên quay lại rót một chén trà đưa cho Hoa Tiểu Nhã.

Có lẽ mới vừa rồi nghe nàng không vui mà nhắc lại tên mình, hắn rất thức thời gọi nàng là Tiểu Nhã, mà không phải là Hoa tiểu thư hay Hoa cô nương.

Hoa Tiểu Nhã vẫn luôn thích mềm không thích cứng, đối với Lạc, đó là một ngoại lệ, cũng là ngoại lệ duy nhất.

Cho nên, đối mặt với Thái tử ôn hòa trước mặt, nàng cũng không thể mang dáng vẻ như người ta thiếu mình nhiều tiền có phải không? Huống chi, nàng còn phải dựa vào tính tình của vị Thái tử này, nắm lấy nhược điểm này, để mình có thể ra khỏi hoàng cung.

Người ta nói“vào cửa cung sâu tựa biển” cũng không phải là hoàn toàn không có lý!

“Cám ơn.” Hoa Tiểu Nhã lễ phép cười một tiếng, nhưng trong lòng nghĩ đến chủ ý có lợi nhất của mình!

“Tiểu Nhã gặp thiên sư rồi? Hắn có nói gì hay không?” Thái tử khẽ chớp mắt, tựa như một đứa trẻ đang hiếu ký chuyện gì đó, nhìn vào ánh mắt kia của hắn, Hoa Tiểu Nhã biết, đó là một loại ánh mắt sùng bái.

Hoa Tiểu Nhã nhàn nhạt cười một tiếng, gật đầu một cái, “Thiên sư nói, Tiểu Nhã là một người phúc mỏng.”

“Phúc mỏng? Vậy cũng không đúng, nàng theo bổn Thái tử, sau này sẽ là Thái tử phi, nàng sao có thể là người phúc mỏng được?” Hách Liên Kình Thiên lắc đầu như trống bỏi, không tán thành lời của nàng.

Hoa Tiểu Nhã sửng sốt, Thái Tử Phi?

“Nếu như, Thái tử không muốn Tiểu Nhã ————”

“Lời này tuyệt đối không thể nói!” Hách Liên Kình Thiên che miệng Hoa Tiểu Nhã một cái, nhìn chung quanh, “Như vậy nàng sẽ mất mạng đó!”

“Mất mạng?” Hoa Tiểu Nhã kinh ngạc nhìn về phía Hách Liên Kình Thiên, tại sao mình không làm Thái tử phi sẽ mất mạng ——

Chẳng lẽ?

Chẳng lẽ nói, bây giờ người giống mai hoa nữ nhiều như vậy, hoàng thượng vì an nguy quốc gia, chỉ cho phép giữ lại mạng sống Thái tử phi, những mai hoa nữ khác đều sẽ chết?

Nghĩ tới đây, trong lòng Hoa Tiểu Nhã chợt hồi hộp.

Nhiều nữ nhân như vậy, mới vừa rồi nàng xem một chút, có tới mấy chục người!

Nữ nhân tay trói gà không chặt, bọn họ cũng giết sao?

Khẽ cắn môi, địa vị của nữ nhân ở cổ đại, thật là, quá mức không có địa vị!

Quyền của hoàng thất này cũng quá mức bá đạo ngang ngược!

“Chúng ta đang đi đâu?” Hoa Tiểu Nhã thử hỏi, vậy là phải rời khỏi Mai Thành sao?

“Liên Thành. Dưới chân Thiên tử. Nàng đương nhiên phải theo ta tới Thái Tử Cung!” Vui mừng trong mắt Hách Liên Kình Thiên càng ngày càng rõ, “Hoàng cung không có cảnh đẹp như bên ngoài, có điều, vẫn là nơi rất thú vị!”

Hoa Tiểu Nhã im lặng, thú vị này, có thể so sánh với tự do thoải mái sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui