Hoa Tiểu Nhã thấp thỏm nhìn thoáng qua Bạch Trì Hữu bên cạnh,
vẻ ngoài mang theo mặt nạ của hắn lộ ra nét hơi lạnh lùng cùng cao không thể chạm, Hoa Tiểu Nhã chột dạ, nếu không phải mình một mình chạy ra
khỏi kết giới, cũng không xảy ra chuyện như vậy. Nghĩ tới đây, nàng
biết, hình như mình nên nói xin lỗi.
“Sư phụ.”
“Ừ.”
“Ngày đó đều là ta không tốt, bị con hồng hồ ly ghê tởm kia quyến rũ mà chạy
ra.” Hoa Tiểu Nhã càng nói càng không biết ngượng, “Nếu không, cũng sẽ
không liên lụy sư phụ chạy một vòng để cứu ta.”
“Biết là tốt rồi, chỉ lần này thôi đấy.”
Ha? Dễ nói chuyện như vậy? Hoa Tiểu Nhã nghiêng đầu vừa nhìn thoáng qua
Bạch Trì Hữu, trên mặt mang theo mặt nạ nhìn không ra vui giận, nàng
thật ghét sư phụ không có chuyện gì cũng mang mặt nạ, thật giống như
thần bí lắm vậy.Nghĩ tới đây, không chút nghĩ ngợi tay đã kéo mặt nạ của hắn xuống rồi.
Nhìn thấy đôi mắt trong trẻo lạnh
lùng của hắn lộ vẻ cười như không cười, nét vân đạm phong khinh trên mặt sáng lên thật cuốn hút, Hoa Tiểu Nhã nuốt nuốt nước miếng.
Quả nhiên, không có câu hồn hơn, chỉ có câu hồn nhất.
“Sư phụ, con hồng hồ ly kia lại là Yêu Vương trước kia bắt cóc ta.”
“Ừ.”
“Hơn nữa, hắn còn là nhân yêu.”
“Hắn là hồng hồ.”
“Nhưng hắn là nam nhân.” Hoa Tiểu Nhã bĩu môi, ban đầu nàng còn tưởng rằng, sư phụ của mình và tên Yêu Vương kia có một chân rồi chứ, một hồng một
bạch, thoạt nhìn hài hòa biết bao.
“Hả?” Bạch Trì Hữu rốt cuộc cười như không cười, “Chẳng lẽ Nhã Nhã vẫn cho rằng, hắn là nữ nhân sao?”
“Đúng vậy, trước kia ta còn thấy hai người hợp như vậy, còn tưởng hai người có một chân kìa.”
Bạch Trì Hữu: “…”
“Sư phụ, chúng ta không trở về Trì Gia Sơn sao?” Hoa Tiểu Nhã nghiêng đầu,
nhìn thế nào cũng thấy con đường này không phải đường trở về.
“Ừ, không trở về.” Bạch Trì Hữu gật đầu.
Nhìn sương trắng phía trước, Bạch Trì Hữu nheo mắt lại, “Vũ Phượng, đề cao cảnh giác.”
Vũ Phượng ‘Ngao’ một tiếng, vội vỗ cánh thét chói tai.
Hoa Tiểu Nhã hơi chột dạ, trực giác mách bảo, những đám sương khói kia
không hề đơn giản, hơn nữa nhìn ánh mắt sư phụ đột nhiên đề phòng như
thế, vẻ mặt cũng có chút nghiêm trọng.
“Nhã Nhã, lát nữa ngàn vạn không thể manh động.” Bạch Trì Hữu nói xong, đưa tay lên, bốn phía bày ra một kết giới nhỏ.
Hoa Tiểu Nhã lúc này mới dè dặt hỏi, “Sư phụ, tại sao?”
“Trong đám sương trắng này có thực nhân điểu, thực nhân điểu tính vốn tàn bạo. Có điều, trong Nhân giới sao có thể xuất hiện một đàn lớn thế này?”
Bạch Trì Hữu híp híp mắt, không lẽ, là Thiên giới?
“Sư phụ ——” Hoa Tiểu Nhã nhìn Vũ Phượng bay vào trong sương mù trắng xóa, có chút khẩn trương.
“Đừng sợ.” Bạch Trì Hữu nắm vai nàng, một tay bắt đầu thêm linh khí cho kết giới.
Có hắn ở bên cạnh, quả thật không sợ chút nào!
Chỉ có điều, nhìn vẻ mặt nghiêm túc như thế, có phải hắn cũng gặp phải kình địch gì hay không? Chẳng lẽ những con thực nhân điểu này lợi hại như
thế ư?
Vốn là sương trắng lượn lờ, đột nhiên chung
quanh hình như có những chấm nhỏ bắt đầu từ từ nhích tới gần, đợi khi
Hoa Tiểu Nhã mở to hai mắt, mới phát hiện ra, những thứ này hóa ra là
một đàn quái vật đầu người thân chim.
Vẻ ngoài của chúng hơi bỉ ổi, miệng ưng vừa nhọn vừa dài, cặp mắt lồi ra ngoài, thoạt nhìn hết sức dọa người.
Giờ phút này, những con thực nhân điểu kia đều đang nhìn chằm chằm vào Hoa Tiểu Nhã, mặc dù đã có kết giới vây quanh.
Hoa Tiểu Nhã chỉ thấy một cảm giác ghê tởm xông lên đầu, nhìn lại đôi mắt
những con thực nhân điểu này, Hoa Tiểu Nhã giờ mới yếu ớt hỏi, “Sư phụ,
những con thực nhân điểu này không phải tới là nhằm vào ta đấy chứ?”