Bạch hồ gật đầu, bộ dáng kia, hơi có chút ra dáng người lớn.
Trán Hoa Tiểu Nhã hiện lên mấy vạch đen ——
Sư phụ cũng thành tên ăn hàng rồi!
Bởi vì, Bạch hồ ăn xong thỏ hoang bắt đầu ăn gà rừng, đợi Hoa Tiểu Nhã
thưởng thức xong tướng ăn của hắn, ngay cả chim nhạn ở cạnh cũng không
thấy đâu!
Hoa Tiểu Nhã: “…”
Chán nản ——
Cho nên, dưới ánh mắt tội nghiệp của Bạch hồ, Hoa Tiểu Nhã không thể làm gì khác hơn là đứng lên, lại một lần nữa tìm kiếm gần đó.
Động vật chết rất nhiều, nên tìm ra được rất vất vả, chỉ có điều, khi Hoa Tiểu Nhã kéo một con hổ lớn đến ——
Bạch hồ vẫn bị sợ hết hồn.
Nha đầu này, thật sự là ——
“Người đã thích ăn như vậy, ta sẽ nướng cho người nhiều một chút, tránh cho
lại không đủ ăn.” Hoa Tiểu Nhã vừa lẩm bẩm, vừa dùng chủy thủ hồi nãy
Bạch Trì Hữu đưa để xử lí con hổ, “Thì ra sư phụ đã có chủ ý trước rồi!
Tặng chủy thủ để dùng vào lúc này đây.”
Bạch hồ: “…”
Hắn thật không ngờ, thịt hổ bắt đầu được nướng lên, lại cực kỳ ngon ——
Một người một hồ, ăn nhiều dễ sợ. Hai người ăn rồi lại càng thích ăn, cho
nên, lại tản bộ trong rừng, thuận tiện tìm một con hổ thịt ăn!
Cứ như vậy, thấm thoắt đã qua một tuần lễ. Cho đến khi ——
“Tiểu Bạch, hình như đôi hổ quanh đây bị chúng ta thịt ăn hết rồi.” Hoa Tiểu Nhã lắc đầu, “Chúng ta ra ngoài đi dạo đi.”
Bạch hồ khẽ gật gật cái đầu nhỏ, tiếp tục cuộn mình trong lòng nàng.
Trước ngực nàng rất êm ái, lấy đây làm ổ vô cùng thoải mái.
Hoa Tiểu Nhã âm thầm cảm thán, “Ai, xem ra, một núi không thể chứa hai hổ,
trừ phi một cha một mẹ, thật đó! Cho nên nói, hai con hổ này nhất định
là một cha một mẹ.”
“Tiểu Bạch, thịt hổ này ăn ngon thật đấy!”
Bạch hồ: “…”
Ngự kiếm bay về phương nam, một người ôm một hồ, lại tiếp tục lên đường!
Rừng hoa mai ——
Một cánh rừng hoa mai rộng lớn, thoạt nhìn vô cùng mỹ lệ.
“Tiểu Bạch, nơi này thật đẹp!” Hoa Tiểu Nhã ôm Bạch hồ đi về phía rừng hoa mai ——
Bạch hồ híp híp mắt, cũng không tỏ rõ đang nhìn gì.
Nhiều ngày như vậy, sư phụ vẫn chưa khôi phục hình người, có phải không thể
khôi phục hay không? Thật ra thì, như vậy rất tốt nhé, biết điều, hiểu
chuyện, lại không phúc hắc khiển trách mình, chiếm tiện nghi của mình.
Nghĩ tới đây, Hoa Tiểu Nhã đến hỏi cũng không thèm hỏi Bạch hồ lúc nào biến trở lại.
Lông tơ trắng muốt cũng càng ngày càng xinh đẹp, càng ngày càng mượt, có
điều, Bạch hồ rất nhỏ, thoạt nhìn còn có thể bỏ túi, cho nên, Hoa Tiểu
Nhã ôm cũng rất thoải mái.
“Tiểu Bạch, tỷ tỷ dẫn đệ
lưu lạc chân trời nha.” Hoa Tiểu Nhã đứng bên mấy cây hoa mai, nhìn cánh hoa mai khắp nơi, biết bao cảm xúc cứ ùa về.
Đột
nhiên, trong rừng hoa mai, hình như không biết ai đó thổi lên một khúc
nhạc, nghe vô cùng du dương êm tai, chỉ có điều, mơ hồ mang theo chút
nhung nhớ và bi thương.
Hoa Tiểu Nhã khẽ nhíu mày, là ai?
Lòng hiếu kỳ lớn dần thôi thúc nàng từ từ đi sâu vào trong rừng hoa mai ——
Bạch hồ mở mắt, lại nhắm lại.
Nhân loại bây giờ, nha đầu này cũng sẽ không gặp phải nguy hiểm gì.
Cho nên, hắn không cần phải lo lắng an nguy của nàng, tiếp tục lim dim ngủ ——
Trong lòng Hoa Tiểu Nhã cũng chẳng sợ gì, từ đầu đến cuối, nàng không phải
loại người hờ hững, cộng thêm sống lâu như vậy nàng cũng không có ai trò chuyện, đã sớm buồn bực chết đi được.
Đi theo tiếng khúc nhạc vang lên, Hoa Tiểu Nhã dần dần… nhìn thấy một người ở sâu trong rừng rậm.
Nam tử mặc áo gấm trắng phau, dáng vẻ cực kì cao quý, tóc của hắn buộc lên, bóng lưng thoạt nhìn tương đối cao to tráng kiện.