Hoa Tiểu Nhã tò mò nhìn bóng lưng nam nhân, thậm chí có một cảm giác quen thuộc.
Quả nhiên, nam tử nghe thấy động tĩnh quay đầu lại, trong giây lát quay đầu ấy, cùng Hoa Tiểu Nhã bốn mắt nhìn nhau ——
Hoa Tiểu Nhã há miệng, rồi lại ngậm miệng, cuối cùng, ngượng ngùng kêu một tiếng, “Lạc ——”
Bạch hồ vốn đang lim dim ngủ bị giật mình, mở mắt, đợi khi thấy nam tử đối diện, con mắt hồ ly hẹp dài híp lại ——
Đông Lạc hiển nhiên có chút không dám tin, ánh mắt mờ mịt kia lại mang theo
vài phần nghi ngờ, tới khi nghe thấy giọng nói Hoa Tiểu Nhã, hắn mới vui mừng nhếch môi, từng bước chạy tới chỗ Hoa Tiểu Nhã, hai tay giữ chặt
hai vai nàng, trong mắt mang theo vài phần lạ lùng.
“Tiểu Nhã, nàng đã đến rồi? Nàng tới Đông Thắng Quốc để tìm ta ư?”
Hoa Tiểu Nhã: “…”
Khóe miệng co quắp giật giật, nàng quyết định không nên trực tiếp đả kích
trái tim yếu ớt của đứa bé này, vội vàng cười gượng, “Chuyện đó, chỉ là
tùy tiện đi dạo, không ngờ, ha ha, thật là ——”
Thật
quá trùng hợp mà, mình thế nhưng lại mang sư phụ vào tận bên trong địa
phận Đông Thắng Quốc! Điều này cũng thật là, trùng hợp nha!
Đông Lạc vì kích động, cũng không so đo chuyện khác, mà đánh giá Hoa Tiểu
Nhã từ đầu tới chân một phen, “Tiểu Nhã hình như mập lên, cũng đã trưởng thành rồi!”
Vẻ mặt Hoa Tiểu Nhã run lên không được
tự nhiên, ba năm, mình khẳng định trưởng thành, lại chín chắn không ít,
nhưng mà, mấy câu cảm thán này của hắn sao có cảm giác giống như rất vui vẻ vậy nhỉ!
Còn có, tự nhủ đã mấy ngày rồi, ngày nào cũng ăn thịt với sư phụ hồ ly, muốn không mập cũng khó!
Quả nhiên, thịt là thứ không đáng tin nhất mà!
“Huynh, huynh cũng chín chắn không ít.” Hoa Tiểu Nhã ăn ngay nói thật, Đông Lạc hôm nay so với Lạc năm đó, càng giống nhau hơn, chính là cảm giác chín
chắn! Mang theo vài phần mị lực đàn ông.
Thỉnh thoảng, có lúc làm nàng nhớ đến Lạc, hoặc trái tim lơ đãng đập thật nhanh ——
Thình thình thình ——
Nhịp tim đúng là tăng nhanh, hơn nữa, bốn phía đột nhiên yên lặng hẳn, sao không khí lại có chút… lúng túng nhỉ.
Móng vuốt Bạch hồ đè lên nơi trái tim nàng, Hoa Tiểu Nhã toàn thân cứng đờ.
Nàng quên mất, trong ngực còn có một hồ ly phúc hắc nữa.
“Vậy——”
“Ta ——”
“Nàng nói trước đi.” Khóe môi Đông Lạc mang theo nét dịu dàng.
Hoa Tiểu Nhã âm thầm xoa xoa cái trán đầy mồ hôi, “Ha ha, đây là nơi nào của Đông Thắng Quốc?”
Đông Lạc nhìn xung quanh, “Đây là rừng hoa mai, chỗ giao giới giữa Đông Thắng Quốc và Hách Liên Quốc.”
“Chẳng trách.” Hoa Tiểu Nhã gật đầu ——
“Tiểu Nhã.”
“Ừm?” Hoa Tiểu Nhã nháy mắt, nhìn Đông Lạc vẻ mặt có chút bất đắc dĩ.
Đông Lạc ho nhẹ một tiếng, nhìn xung quanh, “Nàng, bây giờ… sao rồi?”
“Vẫn ổn cả!”
“Nàng một mình ra đây sao?” Đông Lạc tiếp tục hỏi.
“Đúng vậy!”
Móng vuốt Bạch hồ kia đã âm thầm sờ tới chỗ ngực nàng, Hoa Tiểu Nhã toàn
thân cứng đờ, ha ha cười một tiếng, tiếp tục nói. “Còn có một con hồ
ly.”
“Hồ ly?” Đông Lạc cũng bị con hồ ly trong ngực
nàng thu hút, đột nhiên mở to mắt, “Hồ ly là tiên, Tiểu Nhã, Thiên sư
đại nhân đã nghiêm cấm loài người bắt hồ ly!”
Hoa
Tiểu Nhã há hốc miệng, vừa cúi đầu nhìn thoáng qua hồ ly trong ngực, đột nhiên hiểu rõ một điều, gật đầu, “Lạc huynh nói rất đúng, vậy… vậy phải xử lý con này thế nào?”
Đông Lạc nhìn rừng cây một chút, “Điều kiện nơi này cũng không tệ lắm, thả ở đây đi!”
Hoa Tiểu Nhã nhìn hồ ly trong ngực một chút, vội ho một tiếng, Bạch hồ kia
híp mắt đầy nguy hiểm, làm cho nàng hơi lùi bước, “Chuyện đó… hồ ly này
quen dựa dẫm vào ta rồi.”
“Á?” Đông Lạc nhìn Bạch hồ trong ngực nàng, quả nhiên, móng vuốt Bạch hồ kia đang túm vào vạt áo trước ngực nàng.