“Cái gì?”
“Chúng ta cũng không thể đứng ngoài tường mà bàn luận mấy chuyện này được!” Đông Lạc nháy mắt mấy cái, đi lướt qua men theo bức tường, Hoa Tiểu Nhã giờ mới phát hiện một cánh cổng lớn, nhìn viện tử nhỏ bé vô cùng hiền hòa, Hoa Tiểu Nhã không ngờ, Thái tử gia như Đông Lạc lại có một viện tử dân dã như vậy.
“Đi thôi, vào đi thôi.” Đông Lạc đẩy cửa lớn ra, tiểu viện không lớn, bên trong viện chỉ có một lão đầu đang cắt tỉa vườn hoa, cùng một lão thái thái quét sân.
“Thiếu gia trở về rồi!” lão thái thái cười ha ha một tiếng, “Dẫn bạn về à? Tôi đi châm trà.”
“Đây là chú Trương và thím Trương, trông coi viện tử này của ta, bởi vì không con không cái, ta bảo bọn họ cứ ở đây.” Đông Lạc nói xong, làm tư thế mời.
Hoa Tiểu Nhã ôm Bạch hồ đi vào một phòng khách, phòng khách không lớn, rất giản đơn.
Hoa Tiểu Nhã cúi đầu nhìn thoáng qua Bạch hồ giả vờ ngủ say, không biết tại sao, từ nãy tới giờ nó… rất an tĩnh.
Hình như ngủ thiếp đi rồi.
Cùng Đông Lạc uống hai chén trà, được sắp xếp cho một gian phòng ở Đông sương phòng, gian phòng rất sạch sẽ, Hoa Tiểu Nhã cũng cảm thấy, ngủ trong gian phòng thế này, hình như, không có áp lực, rất thoải mái.
Nhìn Bạch hồ ngủ như chết, nàng không khỏi cảm thán cuộc sống giống như heo của nó, cứ ăn xong là lại ngủ.
Nhưng mà, bên cạnh còn có một thùng tắm, nàng nên tắm ở đâu đó, hay nên bảo Bạch hồ tránh đi?
Suy nghĩ một chút, dù sao hắn ngủ như chết rồi, không bằng, thừa dịp tắm rửa qua quýt một lát.
Đưa lưng về phía nó cởi hết y phục, khẽ khàng tiến vào trong thùng gỗ ——
Gần đây thật quá mệt nhọc! Ngủ ở ngoài không thoải mái, cộng thêm ngự phi tiêu hao rất nhiều thể lực, nàng cũng cảm thấy rất mệt mỏi.
Cho nên, nàng ở trong thùng gỗ không bao lâu sau liền ngủ mất!
“Thiên sư?” Hoa Tam Nương nhìn thấy Thiên sư đến, bên ngoài hơi kinh ngạc, lại mang theo vài phần được ưu ái mà sợ hãi, vội vàng tham bái ——
Còn chưa quỳ xuống, Bạch Trì Hữu đã phẩy tay áo một cái khiến bà không quỳ nổi.
“Ta chỉ tới hỏi ngươi vài vấn đề.”
“Thiên sư đại nhân, người nói đi.” Hoa Tam Nương vội vàng cúi đầu.
“Thứ nhất, Hoa Tiểu Nhã là con gái thân sinh của ngươi à?”
“Chuyện này ——” Hoa Tam Nương khó khăn, cuối cùng nhếch nhếch miệng, thành thật đáp, “Không phải.”
Bạch Trì Hữu cau mày, “Đến nhà ngươi khi nào?”
Hoa Tam Nương vội vàng nói, “Nàng mới sinh ra đã đến nhà ta rồi, bởi vì hài tử của ta sinh ra chết non, vừa vặn Phùng Viễn nhặt được một đứa bé gái ở bên ngoài. Nhiều năm như vậy, ta đã sớm coi nó là ruột thịt! Kính xin Thiên sư minh giám, chẳng qua là, con bé đã biến mất hơn ba năm, cầu xin Thiên sư đại nhân tìm giúp ạ! Đứa con gái này của ta!”
“Nàng từ bao giờ bắt đầu ngốc nghếch, bao giờ thì khá lên?” Bạch Trì Hữu tiếp tục hỏi.
“Việc này ư, từ lúc một tuần tuổi, đã có chút không giống với những đứa trẻ khác.” Hoa Tam Nương nhớ lại nói, “Về phần lúc nào khá lên, chính là khi người cứu nữ nhi nhà ta lần trước ạ!”
Chẳng lẽ, không phải là Thiên sư làm cho con gái mình giống người thường?
“Có ai tên là Lạc không?” Bạch Trì Hữu khẽ nhíu mày.
“Lạc?” Hoa Tam Nương khẽ nhíu mày, “Ngoài một đứa bé trai nhà Dương Phàm đối diện tửu lâu của chúng ta tên là Dương Lạc ra, hình như quanh đây không có ai tên là Lạc.”
“Nàng có bạn bè gì không?”
“Chuyện này ư, Tiểu Nhã trước kia si ngốc ngây ngô, thường xuyên bị người ta bắt nạt, không có bạn bè hay ai chơi cùng hết.” Hoa Tam Nương khẽ nhíu mày, vội vàng lắc đầu.
Bạch Trì Hữu gật đầu, xoay người, “Nàng ở bên cạnh ta. Không cần phải lo lắng cho an nguy của nàng.”
Nói xong, Bạch Trì Hữu sải bước bỏ đi