Sư Phụ Như Phu

Ánh mặt trời chiếu vào trong phòng, tiếng gõ cửa ầm ầm cắt đứt giấc ngủ của Hoa Tiểu Nhã, nàng mở mắt, “Ai thế ——”

Sau đó, thím Trương đi tới, cười cười, bưng vào một chậu nước, “Mang nước rửa mặt tới cho tiểu thư, vì công tử tới, nên tôi mới đến gọi tiểu thư.”

Hoa Tiểu Nhã nghĩ mình đang trần truồng như vậy, vội vàng đắp kín chăn, nhưng, nhưng lại phát hiện, y phục của mình đã mặc xong từ lúc nào không hay! Nghĩ tới Bạch Trì Hữu, nàng vội vàng quay đầu nhìn lại, không thấy Bạch Trì Hữu, thay vào đó là Bạch hồ gục bên cạnh nàng.

Chẳng lẽ, tối hôm qua nằm mơ?

Hoa Tiểu Nhã khẽ nhíu mày, không khẳng định cho lắm!

“Tiểu thư?” Thím Trương thấy vẻ mặt nàng âm trầm xa cách, thử gọi nàng.

Hoa Tiểu Nhã vội vàng cười cười, “Làm phiền thím Trương, ta dậy ngay đây.”

“Được.” Thím Trương vui vẻ lui xuống.

Rửa mặt xong, phát hiện Bạch hồ trên giường vẫn nhắm mắt như trước, hình như đang ngủ say.

Hoa Tiểu Nhã lắc đầu, đi ra ngoài ——


Rau cháo đạm bạc, Đông Lạc ngồi ở bàn đá đợi nàng dùng bữa sáng, thấy mắt của nàng thâm quầng, lúc này mới quan tâm hỏi, “Sao thế, Tiểu Nhã, nàng ngủ không ngon sao?”

Hoa Tiểu Nhã đảo mắt, thẹn thùng cười một tiếng, “Không có chuyện gì, có thể là do đổi nơi ngủ thôi!”

“Sao môi nàng lại hơi sưng lên thế kia?” Đông Lạc kinh ngạc chỉ chỉ môi của nàng.

Hoa Tiểu Nhã hơi đỏ mặt, không, không phải chứ? Nói cách khác, tối hôm qua không phải là mơ? Mà là mình thật sự bị tên hồ ly kia cưỡng hôn? Sờ sờ môi mình, nàng dường như nghĩ tới vẻ mặt ưu thương ấy của sư phụ.

“Chuyện đó, chắc là không cẩn thận bị côn trùng cắn thôi.”

Đông Lạc gật đầu, đưa cháo ngân nhĩ cho nàng, “Ăn nhiều chút, cái này rất tốt cho sức khỏe.”

Hoa Tiểu Nhã gật đầu, nhận lấy chén cháo, ăn ngấu nghiến.

Đông Lạc buồn cười, tướng ăn của nàng thật giống con người nàng, đáng yêu vô cùng.

Thấy ánh mắt đang nhìn mình, Hoa Tiểu Nhã lúc này mới chậm lại, từ từ ăn.


Ăn xong bữa sáng, Hoa Tiểu Nhã giờ mới nhớ tới, Bạch hồ vẫn chưa ăn gì, vội vàng nói với phòng bếp mang chút cháo và bữa sáng, đem đến phòng mình.

Mà Đông Lạc lại đi loanh quanh bên cạnh nàng.

“Đông Lạc, Thái tử như huynh sao lại nhàn nhã rong chơi thế này?” Hoa Tiểu Nhã không khỏi tò mò, không phải là Thái tử cũng rất bận rộn ư, tại sao lại nhàn nhã đi chơi như thế.

“Là phụ vương mẫu hậu cưng chiều ta, hôm nay nàng đã đến, ta dĩ nhiên xin phụ vương mẫu hậu mấy ngày nghỉ, tới chuyên tâm cùng nàng.”

Hoa Tiểu Nhã: ”…”

Không biết tại sao nàng đột nhiên nghĩ đến tối hôm qua, đôi mắt nóng rực ấy của Bạch Trì Hữu, gương mặt lại đột nhiên đỏ lên ——

Thấy nàng cúi đầu, đỏ mặt không biết đang nghĩ gì, Đông Lạc gần như nhìn thẳng vào đôi mắt ấy ——

Nàng không phải là cô nương quá xinh đẹp… nhưng lại vô cùng đáng yêu, ở nàng dường như có một lực hấp dẫn, thu hút hắn thăm dò, hơn nữa, ở nàng lại lộ ra vẻ tinh linh đáng yêu.

“Vậy… ta ——” Đông Lạc nuốt nước miếng, thấy Hoa Tiểu Nhã ngước mắt nhìn mình mơ màng, hắn đỏ mặt, muốn trực tiếp dùng hành động để chứng minh tình cảm của mình ——

Song, tay của hắn vừa mới giữ đầu nàng, môi sắp phủ xuống, Hoa Tiểu Nhã đột nhiên trợn mắt, xoay người một cái, ném qua vai một cách xinh đẹp lưu loát, đẩy ngã xuống đất ——

Đông Lạc: “…”

Hắn luôn cho rằng nàng rất dịu dàng, lần đầu tiên nhìn thấy mặt dũng mãnh bạo ngược như thế của nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận