Nằm ngã trên mặt đất, hắn có chút xấu hổ, hắn lại bị nữ nhân đẩy ngã!
Những nữ nhân khác đều hận không thể có được hắn, nữ nhân….
Khóe miệng Hoa Tiểu Nhã co lại, liền nhanh chóng đỡ lấy hắn: “Đông Lạc, huynh…huynh có sao không? Ta… ta không phải cố ý đâu!”
Nàng thật sự không phải cố ý, đây chỉ là phản xạ tự nhiên mà thôi.
Nàng cũng không biết vì sao, nàng lại có phản ứng như vậy. Hơn nữa, thân thể nàng vốn ….
Mỗi lần sư phụ Bạch Trì Hữu đùa giỡn nàng, nàng đều bất lực, bị người ta ăn sạch sẽ, mỗi lần đều quên phản kháng.
Mà gặp Đông Lạc thì không giống vậy.
Chỉ sợ chính nàng cũng không biết vì nguyên nhân gì.
Chỉ có điều, nàng rút ra được kết luận, đầu óc nàng có vấn đề!
Nàng không dám đẩy ngã sư phụ, dựa vào bụng dạ hẹp hòi của hắn mà nói, đẩy ngã hắn, hắn tuyệt đối sẽ lấy mạng nàng đó!
Chỉ sợ là không chỉ lấy mạng, mà hắn còn khiến nàng sống không bằng chết
Đông Lạc sợ mất mặt nên không dám nói mình bị làm sao. Hắn chỉ lắc đầu “Không có việc gì”.
Chỉ là, hai người đều rất xấu hổ.
“Chuyện này….”
“Ta…”
“Huynh nói trước đi….” Cả hai người cùng đồng thanh.
Xấu hổ cười cười, hai người đồng thời im miệng.
“Nàng không đi cùng con hồ ly kia sao?” Đông Lạc tìm được chủ đề, liền vội
vàng hỏi. Nhưng mà, cái con hồ ly kia cũng không tệ, nếu không, hắn nghĩ tới hành động bảo vệ chủ của con hồ ly kia, nếu như theo lời hồ ly kia
nói… hôm nay hắn không chỉ bị xô ngã đơn giản như vậy! Xem ra hành động của con hồ ly này là học theo chủ nhân mà ra!
Nghĩ vậy, hắn cảm thấy mình thật may mắn.
Hoa Tiểu Nhã nhẹ gật đầu, tự nhiên lại nghĩ tới sư phụ hồ ly: “Hắn lười đấy, ta thấy hắn đang ngủ, nên không có ôm hắn đến”.
Đông Lạc nhẹ gật đầu, nhìn rừng hoa mai bốn phía không khỏi xúc động: “Hoa mai này có tỏa ra mùi hương thật thơm!”
Hoa Tiểu Nhã đột nhiên nghĩ đến Mai Hoa tiên tử, ngay lập tức đối với mấy bông hoa mai này không còn hứng thú nữa.
Ngay lúc Hoa Tiểu Nhã có chút bất đắc dĩ lắc đầu, vì sao con người ta lại ưa thích loài hoa mai này đến vậy, đột nhiên nàng nhớ đến một việc.
“Đây là hoa mai mà bề trên bảo hộ?” Hoa Tiểu Nhã tò mò hỏi.
“Đúng vậy, Thiên Sư đại nhân đã ra lệnh, bất kể là người hay yêu ma cũng
không thể làm tổn hại đến loài hoa mai này”. Đông Lạc nhẹ gật đầu.
Hoa Tiểu Nhã có cảm giác, dường như vị trí của Mai Hoa tiên tử trong lòng Bạch Trì Hữu, đã từng không hề nhỏ chút nào.
Bằng không vì lý do gì mà Bạch Trì Hữu lại hạ mệnh lệnh như vậy?
Đây không phải có chút kỳ quái sao?
“Làm sao vậy?” Đông Lạc thấy nàng không nói chuyện, có chút khó hiểu hỏi.
“Vì sao Thiên Sư lại hạ lệnh kỳ quái như vậy, là bởi vì Thiên Sư thích rừng mai sao?” Hoa Tiểu Nhã lần nữa không nén nổi tò mò hỏi.
“Đương nhiên không phải, nghe nói rằng, Thiên Sư đã từng chiến đấu với Yêu
Vương Yêu tộc, kết quả là Mai Hoa tiên tử xả thân cứu giúp, Thiên Sư đại nhân vô cùng cảm kích, liền muốn lưu lại kỷ niệm về nàng. Cho nên ngài
hạ mệnh lệnh này. Chỉ có điều, cũng có người nói, Thiên Sư thích Mai Hoa tiên tử nữa.” Đông Lạc nói xong, liền nhìn thấy sắc mặt Hoa Tiểu Nhã
không được tốt, vội nói: “Nhưng mà Mai Hoa tiên tử đã sớm hương tiêu
ngọc vẫn rồi. Đây đều là chuyện của quá khứ”.
Hoa
Tiểu Nhã nhẹ gật đầu: “Hắn thích ai cũng không liên quan đến ta, huynh
nói có đúng không?” Nói xong, nàng giang hai tay “Huynh xem, không khí
thật trong lành!”
“Đúng vậy nha!”
Hắn vừa nói xong, bầu trời đột nhiên xuất hiện một cơn gió lốc.