Chớp chớp mắt, nhìn về chỗ bị sét đánh trúng, lại đột nhiên
phát hiện, bầu trời không biết từ khi nào đã quang đãng, một màu xanh
thẳm không một gợn mây.
Mà, vốn trước đó là bốn nữ yêu quái…
Giờ phút này, vậy mà chỉ còn lại mấy cành cây khô…
Cành cây khô hơi nghiêng, trên mặt đất đầy hoa mai.
Hoa Tiểu Nhã nhíu mày, nàng có cảm giác, chuyện lần này, dường như có liên quan đến Mai Hoa tiên tử kia.
Lòng người khó dò, điều này nàng biết rất rõ.
Chỉ là, nàng không rõ một việc, vì cớ gì Mai Hoa tiên tử muốn hãm hại mình? Chẳng lẽ vì nàng đã cướp Bạch Trì Hữu?
Nghĩ đến vấn đề này, nàng cảm thấy vô cùng lạnh lẽo, chua xót, không muốn đối diện, chỉ muốn chạy trốn.
“Tiểu Nhã, nàng sao vậy?” Đông Lạc giật nhẹ tay áo nàng, khiến nàng khôi phục tinh thần.
“À? Không có việc gì”. Hoa Tiểu Nhã nhanh chóng che giấu tâm tư của mình
“Có lẽ bị dọa cho sợ, chúng ta trở về đi, ta muốn nghỉ ngơi một chút”.
Đông Lạc nhẹ gật đầu, cùng nàng vào trong nội viện.
Hoa Tiểu Nhã trở về gian phòng mình, phát hiện Bạch hồ vẫn còn đang ngủ.
Lắc đầu, nàng vô lực nằm ở trên giường.
Toàn thân bủn rủn, nàng trở mình, bắt đầu hồi tưởng lại, nam nhân bí ẩn trên bầu trời vừa rồi là ai?
Thế nhưng mà, nghĩ mãi nàng vẫn đoán không ra!
Chẳng lẽ, người kia chỉ là thuận tay cứu mình mà thôi?
Còn nhớ, trước kia sư phụ từng nói cứu nàng vì nhận lời ủy thác của người khác, nàng không biết lần này là nhờ ai giúp đỡ nữa!
“Hồ Vương, tiểu thần đã làm theo lời của Hồ Vương, đem lũ Mai Hoa yêu quái
kia đốt chết hết rồi”. Một thân áo giáp màu trắng, Lôi Quân ha ha cười.
Bạch Trì Hữu nhẹ gật đầu: “Làm phiền rồi”
“Aizz, Hồ Vương lại khách khí rồi!” Lôi Quân khoát khoát tay, “Hôm nay Hồ
Vương hãy ở lại Thiên Giới đàm đạo cùng ta ly rượu nhé?
“Không được” Bạch Trì Hữu lắc đầu, “Ta còn có một ít chuyện, cho nên, lần này không tiện quấy rầy”
“Đành thôi vậy, chỉ có Hồ Vương luôn bề bộn nhiều việc” Lôi Quân hào sảng đáp lời.
Bạch Trì Hữu dừng lại một lúc, “Không biết chim ăn thịt người đang giam giữ ở Thiên Giới tại sao lại xuất hiện ở nhân gian”.
Lôi Quân sững sờ, “Chuyện này, quả thật tiểu thần không rõ lắm, hay là, tiểu thần đi thăm dò thực hư thế nào?”
Bạch Trì Hữu nhẹ gật đầu, sau đó nói: “Trên Thiên Giới, ai là người quản lý chim ăn thịt người?”
“Hoa Trung Vĩ, hắn đau buồn vì mất muội muội cho nên mấy năm gần đây quả
thật là có chểnh mảng công việc, suốt ngày đều ôm lấy cái bình rượu”
“Thì ra là hắn”. Bạch Trì Hữu nhẹ gật đầu, “Xem ra, hắn nhiều lắm xem như là thất trách”.
“Vậy thì…những con chim ăn thịt người kia tính sao? Ta đi bẩm báo Thiên Đế phái Ưng Vương tấn công bọn chúng?”
“Đã bị ta xử lý xong xuôi cả rồi”. Bạch Trì Hữu khoát khoát tay, đột nhiên
nhíu mày, biểu lộ chút biến hóa khác thường, “Ta cáo từ trước!”
Nói xong, lắc thân mình biến mất.
Lôi Quân chứng kiến sự thần thông quảng đại của vị thần thoắt ẩn thoắt hiện Hồ Vương chỉ biết lắc đầu, “Chim ăn thịt người sao có thể xuất hiện tại nhân gian? Còn bị Hồ Vương xử lý?”
Nghĩ đến đây, đột nhiên con mắt của Lôi Quân mở to, nghe nói, loài chim ăn thịt người này chính là khắc tinh của Gia tộc Hồ ly! Hắn vậy mà tự mình xử lý hết
thảy? Thật sự là….”
Quá là mạnh mẽ rồi…
Về nguyên do tại sao Lôi Quân lại gọi Bạch Trì Hữu là Hồ Vương, chuyện này rất đơn giản, hắn mới vừa sinh ra đã nhận mệnh là Vua của tộc Hồ ly.
Càng lạ hơn nữa là, Bạch Trì Hữu bị ép buộc ngồi lên chức vị này, bản
thân hắn vốn không hề để tâm đến ngôi vị này, luôn tìm cớ thoái thác!
Thiên Giới nhìn thấu tâm tư của hắn, nhưng vẫn một mực gọi hắn là Hồ Vương, đây là điều không thay đổi được.
Bạch hồ ly mở mắt ra, quả nhiên…
Chứng kiến toàn thân ướt sũng, mà trước mắt chính là Hoa Tiểu Nhã đang vui vẻ tắm rửa cho mình, con ngươi hắn trợn ngược, không biết phải làm sao….