Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng!

Editor: Tiểu Ly Ly.

"Thật sao?" Thiên Âm định thay đổi ý muốn, nhưng cuối cùng vẫn là buông tha: "Vẫn là không muốn rồi, sư phụ dạy ta, không có người nào hứa mà không giữ lời. Ta vừa đồng ý Tru Tiên ca ca không làm khó dễ hắn, thì không thể đổi ý."

Tru Tiên nói thầm một tiếng, coi như tiểu ma đầu ngươi có chút nhân tính.

Thiên Âm lại liếc mắt nhìn hắn một cái, vui mừng nói: "Đợi lần sau đi, lần sau hắn phạm vào chuyện này, Mặc ca ca ngươi phải nói với ta một tiếng, ta còn có thể không làm trái với Tiên quy* đồng thời buôn đi bán lại kiếm được một số tiền lớn."

Tiên quy*: quy định của Tiên giới.

"Ha ha...... Được! Nhất định sẽ không quên ngươi!"

Mặc Tử Tụ cười to, vung tay lên dẫn hai người ra khỏi Tiền Đường, sau một khắc liền xuất hiện ở rià núi Thần Đãng Sơn.

Chính lúc này ở Tiên giới mặt trời đã cao ba sào, ánh sáng mặt trời đã chiếu xuống, không khí rõ ràng.

Bên trái là đi đến Ma giới, bên phải là vào Tiên giới.

Thật trùng hợp, phía đối diện cùng lúc xuất hiện ba người bịt kín mít xuất hiện ở nơi này cùng một thời gian với bọn họ.

Khoảng cách hai bên chỉ là một trăm mét, đột nhiên Thiên Âm đang di chuyển ở trên không lại cảm thấy mờ mịt, đối diện một người nhìn chằm chằm nàng hưng phấn gào lên: "Thần thể? Lại là thần thể!"

Vì vậy trong ánh mắt của ba người, một lạnh nhạt một bình tĩnh và một mờ mịt, đối diện ba người đồng thời vừa quát: "Oanh! Buông ra thiếu nữ kia! Tha cho hai người các ngươi một mạng!!"

Thiên Âm xem xét đối phương nhìn mấy lần, nói lầm bầm: "Trên người bọn họ có mùi này, thật kỳ quái......"

Tru Tiên đã được Mặc Tử Tụ giải trừ phong ấn, pháp thuật trở về khiến cho lúc này tinh thần của hắn sảng khoái cả người khoẻ mạnh, tai mắt bén nhạy, hắn thuận miệng giải thích cho Thiên Âm nghe: "Ba người này là yêu, nghe thấy mùi này, chắc là những con hồ ly tinh ở trên Thanh Khâu Sơn."

Thiên Âm nghe vậy mừng rỡ: "Trên Thanh Khâu Sơn có hồ ly tinh?" Không đợi những người còn lại phản ứng, vẻ mặt của nàng chỉ hận không gặp sớm mà tiến lên, một vẻ “chúng ta là anh em tốt” nắm tay một người trong đó, lau nước mắt thở dài: "Rốt cuộc thấy được hồ ly tinh trong truyền thuyết! Ông trời thật là đối với ta không tệ. Đúng rồi, nghe nói Hồ tiên các ngươi ở Thanh Khâu là mỗi người luyện thuật mị hoặc đến mức Lô Hỏa Thuần Thanh* có thể chỉ bảo cho vãn bối biết một ít hay không?"

Lô Hỏa Thuần Thanh*: dày công tôi luyện (tương truyền Đạo gia luyện đan, nhìn vào lò, thấy ngọn lửa lê màu xanh, coi là đã thành công,ví với sự thành thục của học vấn, kĩ thuật..)

Mọi người hóa đá.

Trước khi đối phương ra tay, Mặc Tử Tụ đã bắt nàng trở lại, có chút buồn cười hỏi: "Ngươi học thuật mị hoặc để làm gì?"

Nàng đương nhiên đáp rằng: "Quyến rũ sư phụ!"

"Khụ!" Tru Tiên giơ ngón tay cái lên: "Tiểu Ma Đầu quả nhiên có chí khí! Ta rất tự hào!"

Mặc Tử Tụ liếc xéo hắn một cái, chỉ cái này một cái, hắn liền đáp xuống.

Sờ vào đầu tóc mềm mại của Thiên Âm, ánh mắt Mặc Tử Tụ trầm xuống, đột nhiên mở miệng yếu ớt: "Tiểu Thiên Thiên, ngươi dấn thân vào Ma tộc ta thì như thế nào? Nếu như ngươi tới Ma tộc ta, ta bảo vệ ngươi một đời chu toàn."

Tru Tiên kinh ngạc, cau mày nhìn hai người, vẻ mặt suy nghĩ sâu xa.

Thiên Âm hỏi ngược lại: "Nếu ta nếu không vào Ma tộc, Mặc ca ca sẽ phải giết ta hay sao?"

"Tất nhiên sẽ không."

"Vậy cũng được." Tâm trạng nàng thật tốt, tiến lên ôm lấy hắn: "Mặc ca ca, mặc dù ngươi là Ma tộc, sư phụ ta không thích ta lui tới với Ma tộc, nhưng ở trong lòng ta, ngươi vĩnh viễn ở trong Thái A Tiên sơn, Mặc ca ca đưa cho ta một bộ y phục, không chê ta là khất nhi*."

Khất nhi*: đứa trẻ ăn xin.

Tru Tiên không nhịn được nhìn nàng nhiều hơn mấy lần, nhìn lão đại mình bởi vì lời nói của nàng mà khuôn mặt lộ vẻ xúc động, hắn không khỏi thở dài.

Ai có thể nhìn ra được, bên ngoài nha đầu này nhìn lại ngu ngơ lại lỗ mãng, trên thực tế cũng rất biết lấy lòng người đây?

"Nhưng nếu......" Mặc Tử Tụ ôm nàng nhẹ nhàng, tựa như thở dài lại tựa như không muốn, khiến cho Tru Tiên nhìn không quen biết, cười cười: "Nhưng nếu có một ngày, ta làm thương tổn ngươi...ngươi có như cũ sẽ để ta trong đáy lòng, giống nhau giờ phút này tin tưởng ta hay không?"

Thiên Âm rũ mắt cười khẽ: "Chỉ cần ngươi không cướp bảo bối của ta, không làm tổn hại sư phụ ta, làm gì với ta cũng không có quan hệ."

Mặc Tử Tụ tức cười.

Thật ra thì hắn muốn hỏi nàng, thời điểm nói những lời này, vì sao không dám nhìn ánh mắt của nàng......

Đối diện ba con hồ ly tinh không ai để ý tới đã quá lâu rồi, lâu nay không ra khỏi Yêu Giới,  ba người cũng không tự nhiên biết được mỹ nam một thân hồng bào trước mặt này, chính là người mà trong hai giới Tiên Ma giết người như ngóe nghe tin đã sợ mất mật Ma tôn Mặc Tử Tụ!

"Xem ra hai người các ngươi là rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt rồi!"

"Vậy thì đừng trách chúng ta không khách khí!"

"Giao tiểu oa nhi này ra đây!"

Ba người mỗi người một câu, lời nói vô cùng thuận tai vô cùng bá đạo, một thái độ thiên hạ Duy Ngã Độc Tôn*, Thiên Tuyết trong ngực Thiên Âm trước không chịu nổi, miễn cưỡng đưa ra móng vuốt, bay vọt mà đến, lập tức ba con hồ ly bị cố định ở giữa không trung.

Duy Ngã Độc Tôn*: Chê kẻ tự đề cao mình, cho rằng chỉ có mình là đáng tôn quý.

"Bì bõm......" Thiên Tuyết co lại trong ngực Thiên Âm, móng vuốt vung lên, đánh ba người thành ba điểm sáng ở chân trời, chợt lóe lên rồi biến mất.

Tru Tiên không thể không kính trọng nó vài phần.

Mặc Tử Tụ cũng nhìn nó, ánh mắt sắc sâu hơn.

Hắn chắp tay nhìn trời, giọng nói khàn khàn khó hiểu: "Thiên Thiên, ngươi thật sự không đi Ma giới với ta sao?"

Thiên Âm cười như cũ: "Không, ta muốn đi theo sư phụ."

"Vậy thì tốt, ta với ngươi liền từ biệt như vậy. Ngươi, bảo trọng!"

"Mặc ca ca, A Hoa...... Vô Song liền nhờ ngươi."

"Ừ."

"Sư huynh của ta, xin ngươi bỏ qua cho hắn một lần."

"Được."

"Mặc ca ca lần sau ngươi đừng đưa hoa trắng cho ta nữa, ta thích hoa hồng, hoa tím, chỉ cần không phải màu trắng, ta đều thích."

"......"

"Vậy, ta đi đây."

Ly biệt luôn là làm cho người ta đau buồn, Thiên Âm cẩn thận mỗi bước đi, vừa đi vừa nghỉ, rốt cuộc khi bước được trăm bước, nàng xoay người, đặt Thiên Tuyết ở trên vai, đôi tay thành cái loa lớn tiếng hô to với hai người đang yên lặng đứng nghiêm: "Mặc ca ca! Tru Tiên ca ca! Ta sẽ rất nhớ các ngươi đấy!!"

Cho đến khi bóng dáng mảnh khảnh biến mất, Tru Tiên liếc nhìn Mặc Tử Tụ, vẻ mặt vẫn hết sức lạnh lùng như cũ, thế nhưng đáy mắt lại lộ ra ánh sáng nhạt bán đứng tâm tình của hắn: "Lão đại, tiểu ma đầu này tuy nói không có tim không có phổi nhưng cũng đáng yêu hết sức, nếu như ngươi là không bỏ được, lão tử bắt nàng tới nhốt ở Ma giới được lắm, lâu ngày, sẽ luôn để cho nàng chết tâm đối với Tiên giới."

"Nhiều chuyện!"

Ma Tôn đại nhân vung tay áo, hộ pháp rất không dễ dàng học được cách nhìn sắc mặt cũng không biết nói chuyện bị một chưởng vỗ vào trong đất, lại một lần làm Thổ Hành tôn.

****

Thiên Âm ở trên mây chậm rãi bay giữa không trung, hai Lão tiên nhân có bộ râu dài xuống trước ngực bay từ không trung mà đến gần, cẩn thận nhìn, hai người này trừ đôi lông mày có màu sắc khác nhau ở bên ngoài, diện mạo đúng là giống nhau như đúc!

Nàng không khỏi chăm chú nhìn thêm, dừng một chút, lễ phép vái chào cho đến khi hai người xẹt qua nàng mà bay thẳng đi, nàng mới lại cưỡi trên mây, nhàn nhã ở giữa không trung tìm kiếm phương hướng của Trường Lưu Tiên sơn.

Chỉ chốc lát sau, từ sau lưng truyền đến một tiếng thăm hỏi: "Tiểu hữu, người là muốn đi đâu?"

"Trường lưu tiên sơn." Thiên Âm thuận miệng mà đáp, quay đầu nhìn lại, đúng là hai vị tiền bối mới vừa lướt qua nàng, vội vàng nằm rạp người xuống: "Gặp qua hai vị tiền bối."

Một trong hai Lão tiên nhân song sinh đó là Hắc Mi Mao đạo nhân cười cười, thế lại khiến cho Thiên Âm tự nhiên lạnh run. Nàng nghĩ, không ngờ thế gian thật là có người cười lên lại khiến cho người ta lạnh run, thật là để cho người cảm giác được nụ cười này không có ý tốt.

Hắc Mi đạo nhân cười một tiếng, vẻ mặt lanh như băng bay đầy trời: "Đúng lúc, chúng ta cũng đi Trường Lưu, không bằng liền đi chung với tiểu hữu được chứ?"

Bạch Mi đạo nhân hỏi: "Tiểu hữu ngươi sư thừa* ở nơi nào? Tiên giới này nói lớn cũng không lớn, có lẽ sư phụ ngươi là ta quen biết đấy."

Sư thừa*: người kế nghiệp thầy.

Thiên Âm ngại ngùng xấu hổ cúi đầu tình cảm nói: "Sư phụ ta, Tiên tôn của Thái A Tiên sơn, Tiên tôn Trọng Hoa."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui