Ban đêm, Thiên Âm mở to hai mắt, hưng phấn không ngủ được.
Cuối cùng mình cũng biết chữ rồi, còn là do sư phụ dạy đó!
Trong bóng tối, nàng mở to mồm cười ngu ngốc.
“Sư phụ, sư phụ, sư phụ.......”
Nàng nhắc mãi không ngừng, đọc hết lần này tới lần khác. Ngồi cũng đọc, đứng cũng đọc, rốt cuộc nằm trên giường vẫn cứ nghĩ tới mãi.
Nhưng không ngờ, đột nhiên Trọng Hoa xuất hiện bên cạnh giường, cả người mặc bộ áo dài (không phải áo dài Việt Nam đâu nha -___-) màu ánh trăng, tôn thêm nét thần tiên mông lung, mờ ảo.
“Gọi ta có chuyện gì? Không ngủ được sao?”
Thiên Âm há hốc mồm, nói tiên nhân đến và đi đều không để lại dấu vết gì quả không sai mà. BachAnHy.dd Huống chi mình nói nhỏ như vậy, sư phụ lại có thể nghe thấy ư?
“Sư, sư phụ, sao người lại đến đây?”
“Thần thức của vi sư bao phủ cả đại điện, trước trước sau sau con gọi ta không dưới trăm lần, nếu ta không đến, sợ rằng sẽ tẩu hỏa nhập ma trong tiếng gọi của con mất.”
Mặt Thiên Âm đỏ lên, lòng thầm vui sướng, trên mặt lại đổi thành vẻ lã chã chực khóc: “Sư phụ, đồ nhi gặp ác mộng, không dám ngủ một mình, có thể ngủ cùng sư phụ hay không?”
“............” (Cạn lời =)))
Trong lòng Thiên Âm không yên, thấy hắn thật lâu chưa trả lời, cảm thấy chán chường một hồi: “Đệ tử sai rồi, sau này sẽ không nói những lời như thế này nữa, sư phụ ngài đừng tức giận.”
Mép giường chùn xuống, Thiên Âm ngạc nhiên nhìn, Trọng Hoa đã ngồi ở mép giường, đặt tay nàng vào trong chăn.
Thấy dáng vẻ đáng thương của nàng, như chú chó nhỏ bị người ta vứt bỏ, ánh mắt ngập nước vừa mong đợi vừa chán chường. Trọng Hoa không khỏi mềm lòng: “Thay đổi nơi ở, Thiên Âm chưa quen phải không?”
“Con.........” Thiên Âm muốn nói, mình giống như con gián, ở đâu cũng có thể nán lại. Nhưng mà tay của sư phụ lại để trước ngực mình, dịu dàng vỗ nhẹ, một câu định nói vẫn cứ nghẹn ở chỗ cổ họng không thể nào nói ra.
“Không sao, ngủ đi, vi sư ở đây với con.”
Sư phụ muốn ở đây với ta sao? Trong nháy mắt, Thiên Âm cảm thấy ấm áp trong tim, trong mắt mũi nổi một hồi chua chua: “Sư phụ, người thật tốt.”
Trọng Hoa xoa xoa đầu nàng, dường như nở nụ cười trong bóng đêm.
Hôm sau tỉnh lại, đầu tiên Thiên Âm đi tìm bóng dáng sư phụ, gian phòng trống rỗng, chỉ có Thiên Tuyết ngồi chồm hổm trên mặt đất đang nhìn mình tha thiết.
Ngay sau đó, Trọng Hoa xuất hiện trong phòng.
Than nhẹ một tiếng: “Gọi ta có việc gì?”
Thiên Âm ngồi dậy vẫn cười ngây ngô, nhất thời một bàn tay lạnh lẽo chạm lên trán nàng, dd.BạchÂnHy kèm theo giọng nói nghi hoặc của Trọng Hoa: “Không hề phát sốt, tại sao thần trí không rõ ràng......”
“Cái đó..... Sư, sư phụ, đồ phi không phải thần trí mơ hồ.”
Trọng Hoa nghi ngờ liếc nhìn nàng một cái, phút chốc biến mất khỏi căn phòng.
Thiên Âm sờ sờ trán, cười ngu ngơ hỏi Thiên Tuyết: “Tuyết Tuyết,sư phụ đối xửa với ta tốt quá!”
Đôi mắt trắng của Thiên Tuyết xem thường đảo qua, chợt lóe một cái đã biến mất dạng.
Lúc lâu sau, Thiên Âm ngồi ngẩn người trên giường, trong đầu chợt truyền ra giọng nói của Trọng Hoa: “Theo ta tới điện Chấp Pháp một chuyến.”
“Vâng, sư phụ.”
Tiếng nàng trào dâng đáp lại, nhảy dậy từ trên giường, thu dọn hai ba cái rồi xuất hiện trước mặt Trọng Hoa.
Lần này, không biết Thiên Tuyết đi quậy vui ở chỗ nào, cũng không theo cùng.
Nhìn Trọng Hoa quang tiên chói lọi, Thiên Âm cười híp mắt, thầm nghĩ “sư phụ quá xinh đẹp”, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên hỏi: “Sư phụ, đến Chấp Pháp điện làm gì?”
“Huyền Tề muốn gì rèn luyện, Huyền Tề trưởng lão lấy tu vi quá thấp của cậu ta sợ cậu ta làm mất thể diện tiên môn nên cấm túc cậu ta. Chưởng môn cử người đến gọi ta tới khuyên nhủ.”
Thiên Âm kéo tay áo hắn, đi theo hắn bước lên một đám mây trắng, đang định thuận gió (lợi dụng sức gió) mà đi. Nghe lời này, kinh ngạc hô: “Thì ra tiên giới cũng có loại chuyện này á!”
Trọng Hoa cúi đầu nhìn nàng khó hiểu: “Chuyện giống thế này ư?”
“Nhờ quan hệ, đi cửa sau đó!”
Trước mắt Trọng Hoa lảo đảo, ổn định cơ thể, suy nghĩ một lát: “Quan hệ chỗ nào cũng có, nơi có người thì có quan hệ.”
Thiên Âm liền tiếp lời: “Nơi nào có tiên thì cũng có quan hệ.”
Vị sư phụ nào đó im lặng.