Sư Phụ Theo Ta Có Được Không

Ỷ Hà cư nghĩa là dựa vào hồ sen mà xây lên, Tô Oản Oản không nghĩ tới
nàng được cấp cho một nơi ở lớn như vậy, hơn nữa trong viện còn có một
cái hồ sen rất đẹp. Tuy rằng trong Tô phủ nó không rộng nhưng cũng có
điểm thú vị riêng.

Nha hoàn của nàng tên là Tiểu Hà mặt mày sáng sủa, bộ dáng thanh tú khiến cho người ta không khỏi sinh hảo cảm. Ban đầu Tô Oản Oản không chú ý đến nàng, sau lại muốn cho nàng ấy đi cùng dạo
chung quanh với mình, người ta lại cất lên giọng nói thanh thúy: “Tiểu
thư, nô tỳ không nhàn rỗi như tiểu thư, nô tỳ còn có rất nhiều chuyện
quan trọng phải làm, người có thể tự mình đi dạo thong thả.”

“…..“

Tô Oản Oản nhìn Tiểu Hà một thân áo màu lục tựa như một chiéc lá sen. Một
thoáng ngẩn ngơ, nghĩ đến phải chăng nàng ta mới là tiểu thư còn mình là nha hoàn.

Tiểu Hà nói xong quay người nhanh nhẹn bước đi, chỉ lưu
lại bóng dáng lục sắc. Sau đó, nàng tự mình đi dạo trong Tô phủ rộng
lớn. Kết quả là đến khi trời tối, người thì mệt, bụng thì đói, lại không có nha hoàn theo bên người, nàng lạc đường…

Sư phụ từng nói qua với
nàng, cho dù có đem nàng đến chỗ nào thì cơn đói cũng không tìm được
nàng bởi vì bản lãnh tìm đồ ăn của nàng đã đạt đến cảnh giới xuất thần
nhập hóa.

Theo mùi thơm của thức ăn nàng tìm được phòng bếp, đánh
chén no nê còn tiện tay cầm thêm bình rượu Lê Hoa Bạch. Nhớ tới bộ dáng
ban ngày của sư phụ, nàng lắc lắc bình rượu trong tay, đi tìm hắn uống
rượu.

Nàng hỏi thăm mọi người, hoặc là không quan tâm tới nàng, hoặc
là đều lắc đầu đáp không biết. Tô Oản Oản sờ sờ cái mũi, buồn bực.

Nàng nhìn lên mái nhà cao thấp của Tô gia, tròng mắt xoay chuyển bỗng nhiên
nghĩ tới cái gì, vì thế hướng gian nhà cao nhất Tô gia đi đến. Bay lên
nóc nhà, không có gì bất ngờ khi thấy được bóng dáng quen thuộc kia.

Nàng ngồi bên cạnh hắn, ngẩng đầu nhìn ánh trăng, nói: “Sư phụ, đêm đã khuya, chàng còn chưa ngủ sao?”

“Buổi chiều nàng đi đâu?”

“Đi bộ a.”

“Là lạc đường?”

“Ách…. Sư phụ, ta cầm theo bình Lê Hoa Bạch đây này, chàng muốn uống hay không?”

Nàng chớp mắt nhìn hắn, thấy được trên mặt hắn đã không còn nét bình thản
ung dung như ban ngày, đáy mắt đau thương cùng mỏi mệt không che giấu để mặc cho nàng thấy.

Khóe miệng khẽ cong đầy ý cười.

Tô Mộ Bạch lấy bầu rượu trong tay nàng, mà nàng lấy ra trong lòng hai chiếc chén nhỏ,
một cái đem cho hắn, một cái cấp cho chính mình.

Không nói lời nào,
hai người nhìn ánh trăng rằm trên đỉnh đầu uống một ly rồi lại một ly.
Hương rượu tự nhiên cùng không khí mát lạnh phảng phất một mùi hương dễ
chịu, Lê Hoa Bạch cũng sớm bị họ uống hết.

Vẫn đang hưng phấn, nàng cau mày, cái miệng nhỏ nhắn cong lên, lắc lắc bầu rượu không nói: “Sư phụ, hết rồi.”

Vừa dứt lời, thân ảnh màu trắng xẹt qua trước mắt nàng, miệng nhếch lên, nàng nằm xuống, nhìn lên trời ngắm trăng sao.

Buối tối hôm nay, nàng cũng không nhớ rõ rốt cuộc bọn họ uống bao nhiêu
rượu, có điều nhớ mang máng là sư phụ đưa nàng trở về gian phòng. Ngày
hôm sau khi nàng tỉnh lại mặt trời đã lên cao, nàng vội mặc quần áo, vội vã rời giường chạy tới nhà ăn, hôm qua ngay cả cơm trưa nàng cũng không được miếng nào.

Tô Oản Oản không muốn ủy khuất bụng mình, vì thế
dùng khinh công trực tiếp chạy tới nhà ăn. Nhưng nhìn đến một bàn ăn lớn đã đầy người ngồi, ngay cả một chút khe hở cũng không có. Nàng ngẩn ra, đứng ở nơi đó không biết làm sao.

“Ồ, đại tiểu thư đã dậy a, Tuyết Nhi nhà chúng ta cũng không dám dậy muộn như vậy đâu.”

Người nói chuyện là Nhị phu nhân của Tô gia, là mẫu thân của Nhị thiếu gia
cùng Tứ tiểu thư, trên người mang đầy trang sức, khí chất so với Đại phu nhân còn lớn hơn.

“Tô tiểu thư tuy là khách, nhưng vẫn phải tuân thủ lễ nghi.”

Nhị thiếu phu nhân đoan đoan chính chính ngồi, dùng tay che miệng, mang
phong thái của tiểu thư khuê các khiến cho Tô Oản Oản cảm thấy mắc ói
cực kì.

Tô Mộ Tuyết chán ghét nhìn nàng một cái, nàng ta cũng giống như nương mình dùng loại thanh âm châm chọc nói:

“Người ta đương nhiên ỷ vào Tam ca là đương gia, cho nên muốn làm gì thì làm.”


Tô Oản Oản đối với giọng nói giễu cợt này thì mắt điếc tai ngơ, chỉ nhìn
hắn. Tối hôm qua uống nhiều rượu như vậy, đến bây giờ đầu nàng vẫn đau,
mà hắn lại bộ dáng thần thanh khí sảng (thanh thản, nhẹ nhàng).

Một thân tử bào, cao cao tại thượng, khiến cho khuôn mặt ôn thuận như ngọc của hắn lộ ra một cỗ anh khí. (tử bào: áo màu tím)

Nàng xem hắn, hai mắt nhìn xuống, mà hắn lại ngay cả mí mắt cũng không buồn
nhướn lên một chút, không nhanh không chậm ăn cơm, coi như nàng không có ở nơi này, coi như những lời này chưa từng nói ra. Nàng cụp mắt, bất
mãn bĩu môi.

“Thực xin lỗi Tô tiểu thư, nơi này không có chỗ cho cô, không bằng ta cho hạ nhân đưa đồ ăn đến phòng cô có được không?”.

Đại thiếu gia Tô Nam Duệ nói.

Tô Oản Oản cuối cùng nhìn Tô Mộ Bạch liếc mắt một cái, cắn cắn môi dưới không nói gì, sau đó cũng không quay đầu lại rời đi.

“Hôm nay thời tiết rất tốt, phong cảnh rất đẹp, rất đẹp nha….”

Nàng một bên vui ve ca hát, một bên nhảy nhót hướng phòng bếp đi tới, may mắn phòng bếp vĩ đại này là nơi nàng biết rõ.

Ưmh, sư phụ quả nhiên rất hiểu nàng, biết nàng không thích cùng ăn cơm một
chỗ với nhiều người như vậy, rất khó chịu. Hiểu được nàng sẽ không ăn
cơm giống như thục nữ, biết người như nàng thích hợp nhất là đến ăn ở
phòng bếp.

Tô Oản Oản xoa xoa bởi vì cười rất vui vẻ mà khuôn mặt
cứng ngắc, kéo kéo khóe miệng, tiến phòng bếp gọi to: “Đại thúc, ta đói
chết rồi, có đồ ăn không?”

Đại thúc phòng bếp là người hôm qua lúc
nàng đến ăn vụng mà quen biết, là một người rất tốt, bởi vì thấy nàng
đói bụng hắn liền chủ động nấu cho nàng ăn, tuy rằng là thức ăn thí
nghiệm… Nhưng mà món hắn nấu là món ăn ngon nhất Lạc thành.

Tô Oản
Oản rất muốn tiến lên sờ sờ cái bụng tròn trịa như có bầu của hắn, nhưng lại sợ bản thân sờ soạng như vậy sẽ không được đến nơi này ăn cơm nữa,
vì thế đành phải buông tha. Nàng khịt khịt mũi nói: “Về sau khả năng
hàng ngày ta đều đến ăn cơm với thúc.”

“Được a, nha đầu ta nói với
ngươi, ta gần đây đang nghiên cứu món ăn mới, đầu lưỡi ngươi tốt như
vậy, vừa lúc giúp ta thử đồ ăn.”

“Tốt tốt!” Vừa nghe có ăn, nàng liền cao hứng vỗ tay.

“Thời gian trước ta đi Tứ Xuyên, bọn họ bên đó tìm được một loại sâu rất béo, ta làm hấp, rán, chiên, xào…ngươi thích kiểu nào?” (Can: oé, gớm quá,
ta muốn nôn, cơm tối của ta…ụa..ụa….. Oản Oản: ta còn thảm hơn ngươi, ta còn chưa ăn cơm ạ….a…a….)

“Ai? Cái kia, đại thúc a, ta nghĩ ta còn có việc phải đi, ta đi trước nha…”

Nàng cười gượng thối lui, lại bị đại thúc cầm tay giữ lại, tay kia thì đưa đĩa sâu đã xào tới miệng nàng, nói:

“Ngươi là người tham ăn, làm sao ngươi lại có thể sợ hãi, mau nếm thử xem, ăn rất ngon …” (Can: kinh dị quá….aaaaa)

“Cứu mạng a…”

Sư phụ vẫn nói, năng lực chạy trốn của nàng là lợi hại nhất, cho nên nàng
phẫn nộ đẩy miếng sâu tới trước miệng đại thúc, nàng chạy thoát thành
công, lại bởi vì chạy trốn quá nhanh, đầu đụng vào thân người đang hướng nhà bếp đi tới.

Trước mắt là một mảnh màu tím, ngẩng đầu liền nhìn thấy được gương mặt kia ,bỗng nhiên nàng cảm thấy rất xa lạ.

Sư phụ tới là tìm nàng sao?

Tô Mộ Bạch đem thân nàng đỡ dậy, thuận tay sửa mái tóc lộn xộn cùng cây trâm sắp rơi xuống, nói:

“ Cả ngày hôm nay ta sẽ ra ngoài, nàng muốn cùng đi hay ở nhà?”

“Cùng đi!”

Nàng không chút nghĩ ngợi trả lời, nói giỡn, nàng có điên mới ở lại nơi quái quỷ này, nói xong lại nhíu nhíu mày.

“Có thể ăn cơm trước được không?”

Hắn không nói gì, chỉ nắm tay nàng đi lên phía trước, vì thế nàng nhảy nhót đứng lên, bởi vì trong lòng bàn tay hắn truyền đến hơi ấm khiến một tia lo lắng trong lòng nàng cũng hoàn toàn biến mất

Nàng chọn tửu lâu sang trọng nhất Lạc thành để ăn cơm, hạ quyết tâm ăn
thật no bù cho bữa sáng, lại bởi vì khuôn mặt kia của sư phụ nàng, ở
trên đường đi bị một đám nữ nhân không e dè ngượng ngùng nhìn chăm chú,
thậm chí còn có người lấy vật để biểu lộ tình cảm, bất kể cái gì đều
hướng trên người hắn ném, làm kéo dài thời gian ăn cơm của nàng.

Nàng suy nghĩ, nếu Phan An * cùng sư phụ nàng đứng chung một chỗ rốt cuộc
thì ai sẽ được hoan nghênh hơn, nếu không có Phan An, thành ngữ: “Trịch

quả doanh xa” người xưa nhất định đem Phan An đổi thành Tô Mộ Bạch

(Chú thích: Phan An – Hoa vương cổ đại của Trung Quốc)

Nhìn nhìn trên tay nàng cùng sư phụ đang cầm rất nhiều thứ, Tô Oản Oản không khỏi cảm khái các cô nương Lạc thành thực nhiệt tình, thực lắm tiền… Cứ như thế này, nàng thấy nàng và sư phụ mỗi ngày không phải làm cái gì,
chỉ cần nhàn rỗi đi dạo trên phố tản bộ là sẽ không lo đói bụng. (Mộ
Bạch: đúng là cái đồ thấy ăn là bán rẻ sư phụ… Can: đúng đó Bạch ca à,
tốt nhất là đá nàng ta ra xa để ta đi bên cạnh ca a… Oản Oản: *mắt lườm
lườm* *tay sờ sờ*… Can: á, đùa tý thôi mà, hắc hắc *chạy*)

Thật vất
vả mới đến được tửu lâu gọi một bàn đầy thức ăn, tuy rằng cảm thấy thức
ăn không ngon lắm nhưng là quá đói nên nàng vẫn ăn rất vui vẻ. Người là
sắt, cơm là thép (gốc: nhân thị thiết, phạn thị cương. Can: ta không
hiểu, tra từ điển thấy thế, nếu ai hiểu giúp ta với nhé), một bữa không
ăn đói bụng đến phát hoảng, nàng đã muốn hoảng từ lâu rồi, ăn hết toàn
bộ đồ ăn mới cảm thấy vui vẻ đứng đậy, nàng no nê rồi thính lực sẽ trở
nên vô cùng nhạy bén, sau đó liền nghe được cách đó không xa vang lên
giọng nói bỡi cợt:

“Này, cô nương bộ dáng thật xinh đẹp, đến đây cho đại gia nhìn một cái.”

Tô Oản Oản mắt sáng ngời, buông chiếc đũa trong tay hướng nơi thanh âm
phát ra nhìn lại, chỉ thấy một vị công tử ăn mặc sang trọng đẹp đẽ đang
dùng quạt nâng cằm một thiếu nữ, nàng kia nhìn lại hắn, trong mắt tràn
ngập bi thương nha, sợ hãi nha, ủy khuất nha, lệ quang trong suốt còn
mang theo một tia cầu xin, bát điểm đương lí (Can: ta không hiểu, ai
giúp ta với nhé) diễn viên chuyên nghiệp so với nàng đều không thể sánh
bằng.

Tô Oản Oản hướng bên cạnh nhìn lại, quả nhiên có một vị lão
nhân gầy trơ cả xương cầm nhị hồ quỳ trên đất vẻ mặt đau khổ cầu xin, gã sai vặt bên cạnh mượn oai hùm (chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng) cười mắng xem kịch vui.

Buồn cười, tiểu thuyết kinh điển đều viết vậy ah! tình tiết cẩu huyết nam nhân xấu xa đùa giỡn dân nữ a, hầu hết đều đủ
cả! Không đúng, còn thiếu anh hùng nữa.

Tô Oản Oản vui vẻ, ngẫm lại
tại cổ đại giải trí tinh thần thật it ỏi, nàng sống ở đây được một thời
gian cũng biết được sơ sơ điêu này, có thể xem diễn như vậy thật là tốt
quá, vì thế hưng trí ngẩng cao đầu dựa vào lưng ghế nhìn một màn kinh
điển, thuận tiện chờ mong lần này là vị anh hùng nào nhàn rỗi không có
việc gì làm, náo động, cứu mĩ nhân.

Chỉ thấy công tử kia còn nói:

“Gia cho ngươi hai lựa chọn, một là cùng gia về nhà, hai là gia thưởng (cướp lấy) ngươi về nhà.”

Buồn cười, đùa giỡn dân nữ thăng cấp thành cường thưởng dân nữ!

Cô nương bị đùa giỡn khóc lê hoa mang vũ (đẹp như hoa lê trong mưa), một
đôi mắt đẫm lệ tìm kiếm người chung quanh xem ai có thể trợ giúp nàng,
mà khách nhân chỉ nói chuyện phiếm, ăn cơm, giả bộ không nhìn thấy –
chẳng hạn như sư phụ nàng Tô Mộ Bạch, Tô tam thiếu gia, Hiệp thiếu hiệp
đây.

Tô Oản Oản quay đầu hướng Tô Mộ Bạch thấy sư phụ nàng ngay cả liếc mắt một cái cũng không buồn, liền nói:

“Sư phụ, ngươi không cứu nàng sao, nàng đáng thương như vậy..”

“Ngươi xem cao hứng như vậy, sư phụ muốn cho ngươi một cơ hội rèn luyện.”

“Oa, sư phụ, ta cũng không phải nam nhân, làm sao làm anh hùng cứu mĩ nhân được.”

Nàng lớn tiếng, cũng không nghĩ sẽ làm công tử vô sỉ kia chú ý, chỉ thấy hắn không có ý tốt nhìn nàng, buông cô nương đẫm lệ trong tay, hướng nàng
đi tới.

Phiền muộn, rước họa vào thân.

“Bản công tử không phát
hiện ra ngươi, ngươi vừa rồi kêu lớn tiếng như vậy, chẳng lẽ là muốn bản công tử chú ý? Được, bản công tử có ý tốt sẽ thành toàn cho ngươi làm … Ai, tiểu thiếp thứ bao nhiêu?”

“Thiếu gia, là thiếp thứ mười hai.”

“Đúng, là tiểu thiếp thứ mười hai.”

“Này đùa sao? Ngươi nói ngươi cũng đụng ta, ta cũng chưa làm gì, có được
tính là đùa giỡn hay không?” Nàng cúi đầu, sau đó chớp ánh mắt nhìn hắn.

Mọi người đều âm thầm lo lắng thay nàng, sao lại động đến người không nên
trêu chọc, mà nghe lúc nàng đáp lại cảm thấy đáng tiếc, cô nương đáng

thương, thật là ngốc nhi không hiểu chuyện gì cả.

Nàng bỗng nhiên cười nói:

“A ha, ta cũng có người đùa giỡn, đó không phải là chứng minh mị lực của ta tốt sao.”

Công tử kia sửng sốt, sau đó cười gian nói:

“Đúng vậy, cô nương bộ dạng như hoa như ngọc, đều đem lòng của ta câu đi rồi. Nếu không chúng ta tìm một chỗ làm cho bản công tử từ từ thưởng thức
ngươi?”

Nói xong nàng chưa kịp phòng bị trên mặt đã bị hắn đưa tay sờ soạng một phen, Tô Oản Oản cúi đầu gạt ra, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn sắc mặt hồng lên. Công tử nhà giàu kia nghĩ là nàng thẹn thùng, trong
lòng vui vẻ, lôi kéo nàng hướng khách điếm đối diện đi tới.

Những
người khác đều một mảnh thổn thức, thời buổi này ai cũng không dám chọc
vào người có tiền lại có quyền. Công tử kia họ Lục, tên một chữ Nhân, ỷ
vào tỷ tỷ là sủng phi của đương kim hoàng thượng liền muốn làm gì thì
làm, ức hiếp dân chúng, không chuyện ác nào là không làm. Quả thật người nào lớn gan cũng không dám chọc đến kẻ có tiền lại có quyền.

Mọi
ngươi vẫn thấy người đi cùng nàng ngồi ở vị trí cũ uống rượu, bộ dáng
một chút cũng không muốn đi cứu người, không khỏi tiếc hận thay tiểu cô
nương kia, ngay cả người đồng hành cũng xem như không thấy, xem ra nàng
lành ít dữ nhiều.

Bên kia, Tô Oản Oản bị Lục Nhân đưa tới khách điếm
đối diện, nàng trước sau đều cúi đầu, khuôn mặt hồng nhỏ nhắn, nhưng
không giãy dụa, cho đến khi Lục Nhân đem nàng vào trong sương phòng.

Lục Nhân nghĩ hắn tìm tìm kiếm kiếm, rốt cuộc gặp được cô nương biết điều,
nhìn đến Tô Oản Oản thẹn thùng cúi đầu không nói nhưng lại vui vẻ từ lúc đến, hắn khó kìm nổi ý muốn thoát đi y phục của nàng, mà ngón tay còn
chưa chạm đến y phục, hắn bỗng nhiên ngửi thấy được một cỗ hương vị vô
cùng dễ chịu, mê mẩn, giống như nét mềm mại của nữ tử không xương, hắn
không kìm lòng ngửi thêm vài lần, cỗ hương vị liền theo mũi hắn nở ra,
như là một đôi tay nữ tử quấn đến toàn thân hắn, làm cho cả vật thể thư
sướng của hắn lại cảm thấy khô nóng đứng lên (Can: tự hiểu).

Tô Oản
Oản thấy Lục Nhân đắm chìm trong đó thì lộ ra vẻ dương dương tự đắc vừa
lòng cười, nàng vỗ vỗ mặt hắn làm cho hắn tỉnh lại, hỏi:

“Dễ ngửi sao?”

“Dễ ngửi.”

“Cô nương ta xinh đẹp sao?”

“Xinh đẹp.”

“Biết hương này là cái gì không?”

Thấy hắn mê hoặc lắc đầu, nàng vui vẻ cười nói

“Đây là thăng cấp Xuân dược ta đặc chế đấy.”

Vẫn đắm chìm trong hương thơm kia vừa nghe đến hai chữ lập tức tỉnh ngộ, cười dâm đãng nói:

“Cô nương thực biết hưởng thụ, còn biết đem xuân dược đến trợ hứng. Yên
tâm, bổn thiếu gia sẽ làm cho tiểu nương tử ngươi thư thư phục phục.”
(Can: hình như là hưởng thụ)

Tô Oản Oản hướng hắn cười, mà hắn cũng hướng nàng cười.

Bỗng nhiên, nàng hướng người hắn điểm huyệt hai cái,vẻ mặt tươi cười của hắn liền lập tức cứng lại. Mà nàng vẫn là cười:

“Chậc chậc, đùa giỡn tiểu cô nương thì ngươi không có sai, dạo này hoạt động
giải trí không đủ chỗ, vừa thấy ngươi lại không có tiền tới nơi hoa nhân (Can: ý là đi gái lầu xanh ý mà), không đùa giỡn tiểu cô nương cũng
không có việc gì để làm. Nhưng mà, ngươi đùa giỡn bổn cô nương là ngươi
không đúng rồi.”

Lục Nhân trừng mắt nhìn nàng, sắc mặt tái biến.

Mà nguyên tắc của Tô Oản Oản là làm gì cũng phải làm đến cùng, nàng lấy ra trong người một viên giải dược, sau đó cầm để trên ghế trước mặt hắn.
Đem giải dược đặt ở trên ghế cao, lại cảm thấy không hài lòng, vì thế
đem ghế hướng gần hắn một chút, cuối cùng vỗ vỗ tay nói:

“Ai nha nha, đây là giải dược nha. Nhìn lại không ăn bộ dáng có bao nhiêu khó chịu
a….. Tuy nhiên huyệt đạo của ngươi một canh giờ nữa sẽ tự động giải, đến lúc đó ngươi có thể ăn được.”

Nói xong nàng gọi tiểu nhị giúp nàng
mua dưa hấu, sau đó nghênh ngang ngồi ở trên ghế vừa ăn vừa nhìn sắc mặt đã muốn trướng đỏ bừng của Lục Nhân, lại nói:

“Đây là xuân dược mới
nhất do ta nghiên cứu, so với các loại xuân dược khác đều lợi hai hơn
nha. Ai nha nha, cảm giác có phải rất tốt hay không? Nhưng nó là đặc
biệt hơn so với những loại bình thường, tuyệt đối càng gần đến mức cuối
càng làm cho người ta khó chịu.”

Nàng vui vẻ nói, mà toàn thân hắn
sớm đã thấy khô nóng khó chịu, hô hấp trở nên dồn dập, ngay cả gân xanh
trên cổ cũng đã nổi lên. Lục Nhân nhìn nàng từng miếng từng miếng ăn dưa hấu, còn thỉnh thoảng dùng cái lưỡi liếm nước nơi khóe miệng, cánh tay
nhỏ bé cầm dưa hấu ở trước mắt hắn lúc ẩn lúc hiện, làm cho hắn nhìn
càng thêm khó chịu.

Tướng ăn của nàng thực bất nhã, luôn làm dưa hấu
chảy nước, vì thế dùng đầu lưỡi liếm đi, ăn no dùng đôi môi nhẹ liếm
ngón tay ngọc (Can: bẩn quá ngọc ngà cái gì), một miếng rồi thêm một

miếng nữa, nhìn hắn hai mắt ngập tràn tơ máu, lại sưng đau khó chịu, lại không thể động đậy làm cho hắn có cảm giác khó chịu muốn chết.

Mà Tô Oản Oản thì hồn nhiên không để ý đến, cười hì hì đến gần hắn nói:

“Xem ra thuốc này công hiệu cũng không tệ lắm, nhưng ngươi là người đầu tiên dùng thử nha, hẳn là thấy rất vinh hạnh.”

Nói xong nàng lại há mồm cắn miếng dưa hấu thật to, nước dưa hấu theo khóe
miệng của nàng chảy xuống cổ, lại chảy xuống ngực nàng, thật câu dẫn
người ta. Cảm thấy như giày vò hắn hơi quá, nàng giải huyệt câm cho hắn, nói:

“Chậc chậc, có cái gì muốn nói với bổn cô nương?”

Lục Nhân
sớm khó chịu đến thống khổ chảy nước mắt, cầu xin nói: “Cầu cô nương tha cho ta đi, ta là có mắt mà không thấy Thái Sơn, lần sau ta không dám
nữa. Ngươi muốn ta làm gì ta đều nghe theo lời ngươi, chỉ cần ngươi nói
một câu, ta dù lên núi đao xuống biển lửa cũng không từ, cầu cô nương mở lòng từ bi tha cho ta!”

“Như vậy sao được, đùa giỡn dân nữ là nghề
nghiệp rất có tiền đồ a, ngươi cứ làm tốt đi, ta cũng không thể cướp
niềm vui của người khác.”

“Tiểu nhân sai rồi, tiểu nhân thật sự biết
sai rồi, cô nương ngài liền tha cho ta đi, bằng không ta cấp cô nương
mấy trăm lượng bạc để dùng?”

“Như vậy sao được, ngươi xem ta là người hám tiền sao?”

“Vâng vâng, là tiểu nhân nói sai. Cô nương ngài nói muốn thế nào mới chịu tha cho ta? Ta đã muốn, đã muốn chịu không nổi!”

Nàng mắng hắn: “Ngươi phải nói là hiếu kính cho ta! Đần độn.”

“Vâng vâng, tiểu nhân hiếu kính cho ngài, ngài muốn bao nhiêu tiền ta liền hiếu kính bấy nhiêu.”

“Chậc chậc, thế này mới ngoan.”

Nàng đắc ý dào dạt nói, sau đó giải khai huyệt đạo cho hắn,

“Giải dược phải cách nửa nén hương mới có hiệu quả, ta đã giúp ngươi gọi cô
nương của Xuân Phong lâu, coi như là không làm ngươi thất vọng vì hiếu
kính bạc cho bổn cô nương, ưm, nhớ kĩ bạc đem đến Tô gia đưa cho bổn cô
nương Tô Oản Oản.”

Nàng cuối cùng liếc mắt nhìn Lục Nhân đang khó chịu lăn qua lăn lại trên mặt đất, mồ hôi đầm đìa, sau đó nhanh nhẹn rời đi.

Hướng tửu lâu tìm sư phụ nàng, quả nhiên hắn vẫn là vẻ mặt dương dương tự đắc ngồi uống rượu, nàng tiến lại ngồi xuống nói: “Sư phụ, ta đã trở về.”

Mọi người thấy Tô Oản Oản không tổn hại một cọng tóc, vẫn là tâm trạng vui
vẻ trở về không khỏi thấy làm kì lạ, cô nương này thật không đơn giản.

Mà nàng khóe miệng bĩu bĩu, ủy khuất hướng Tô Mộ Bạch nói:

“Sư phụ, ngươi vì sao không tới cứu ta?”

Hắn lấy bạc ra ném, kéo tay nàng đi ra ngoài, liếc mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đang giả vờ ủy khuất nói:

“Ngươi không phải chơi rất vui sao? Ta sợ gây trở ngại cho ngươi.”

Thấy hắn liếc mắt một cái đã vạch trần, Tô Oản Oản cũng vui vẻ thừa nhận

“A , cùng không có gì. Chỉ là cho hắn ‘Hương nhuyễn mị cốt tán’ bản thăng
cấp, điểm huyệt của hắn. Nhưng mà ta rất tốt, rất nhanh liền giải huyệt
cho hắn, còn gọi cô nương thanh lâu đến, ngay cả giải dược đều hai tay
dâng cho hắn!”

Hương nhuyễn mị cốt tán dược tính ước chừng bảy ngày
bảy đêm cũng không giải được, nàng lần này cho Lục Nhân giải dược có thể thấy có bao nhiêu coi trọng.

Hắn hí mắt nói: “Ngươi khi nào lại có lòng tốt cho hắn giải dược?”

Nàng cúi đầu dắt góc áo nói: “Ta chẳng qua chính là ở giải dược nào thì tốt
như vậy Lí gia điểm không cử dược thôi…” (Can: cái này ta nghĩ là một
loại thuốc giải của thuốc khác)

A, nàng thật là người tốt đúng không?

Tiếp theo nàng đi theo Tô Mộ Bạch đến rất nhiều cửa hiệu, mỗi lần đi chính
là nhìn xem, tùy ý hỏi vài câu, cái gì cũng không mua lại tiếp tục đi
nhà khác. Cứ thế lặp đi lặp lại mãi tới khi trời tối mới thôi.

Tô Oản Oản bỗng nhiên cảm thấy đi cùng sư phụ nàng cũng là sai lầm, tuy rằng
nàng có cơ hội ngồi, nhưng là đi cả buổi chiều chân nàng vừa đau lại vừa nhức. Điểm tâm chưa ăn, cơm trưa chưa ăn, cơm chiều còn chưa bắt đầu
ăn, nàng dùng ánh mắt đủ vẻ ai oán hướng về phía hắn.

Hắn vỗ vỗ đầu mang nàng về nhà, hướng nàng nói: “Những cửa hàng mới đi đều là của Tô gia.”

“Oa, sư phụ, nhiều cửa hiệu như vậy lần sau ta biết cái nào của Tô gia, các
ngươi cũng không có kí hiệu gì ở cửa. Đúng rồi sư phụ, ngươi cũng không
có lệnh bài hay ngọc bội gì gì đó, làm sao người ta biết ngươi là lão
nhân gia.” Nàng hưng phấn nói, hai mắt linh động sáng ngời.

Tô Mộ Bạch xoa đầu nàng, “Nào có mấy thứ ấy, nhưng mà đều có kí hiệu, chính là ngươi không phát hiện mà thôi.”

Bĩu môi, quả nhiên đời trước xem nhiều tiểu thuyết, biến thành suy nghĩ như vậy. Có điều, “Như vậy ta xuất môn cũng sẽ không mang nhiều bạc, chỉ có tín vật là tốt rồi, bạc sinh lắm chuyện.”

Hắn lại xoa đầu nàng, “Ngươi xuất môn khi nào thì mang theo bạc?”

Được rồi, lão nhân gia ngài chưa bao giờ để nàng đói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận