Sâu thẳm bên trong sơn cốc, có một vùng đất đai lơ lửng trên không, vùng đất đai đơn độc đó diện tích tầm khoảng một thôn trang, trên đó có hai ba gian nhà nhỏ. Tiền Sắt Sắt nằm trong lòng ngực nam tử, mở to mắt ngạc nhiên nhìn khung cảnh phía trước, chưa từng thấy qua thứ gì có thể tạo thành như vậy, ngay cả công nghệ cao của thế kỷ 21cũng chưa hẳn là có thể làm ra được.
Tiền Sắt Sắt đi theo nam tử, sau đó nhìn thấy quần áo nam tử đó mặc, ngay lập tức hiểu được bản thân không chỉ bị biến thành một con tiểu hồ ly, hơn nữa còn bị thảm hại xuyên qua. Về phần đây là triều đại kỳ diệu nào, thì nàng vẫn còn chưa biết được rõ ràng.
Nam tử nhìn phản ứng thú vị của Tiền Sắt Sắt, từ cổ họng phát ra một tiếng cười khẽ vô cùng êm tai, lồng ngực rung động một chút. Cảm giác được rung động truyền đến cơ thể mình, Tiền Sắt Sắt thu lại sự khiếp sợ trong lòng. Cặp mắt xoay tròn, muốn nói gì đó, nhưng lại không nói được thành lời, chỉ biến thành những âm thanh “chi chi” đơn điệu.
Tiền Sắt Sắt chu chu miệng, có chút bất mãn, nhưng mà không thể không chấp nhận sự thật bản thân không thể nói được tiếng người.
Nam tử cưng chiều giơ tay xoa xoa đầu tiểu hồ ly, trên miệng treo một nụ cười ma mỵ, làm cả người nhắn nhìn qua có vẻ tà mỵ vô cùng, chỉ thấy hắn dùng ngón trỏ và ngón cái vân vê xoa nắn lổ tai tiểu hồ ly, cúi sát người bên tai nó, dịu dàng hỏi: “Sắt Sắt muốn nói chuyện sao?”
Âm thanh từ tính thay thế hoàn toàn âm thanh trong trẻo lạnh lùng lần đầu gặp gỡ, ngược lại làm lộ ra sự quyến rũ vô hạn. Làm cho lòng Tiền Sắt Sắt trở nên tê dại, cả thân thể mềm yếu xuống ngay.
Tuy biến thành như vậy, nhưng Tiền Sắt Sắt vẫn không quên lên tiếng trả lời, Tiền Sắt Sắt ra sức gật đầu, cảm giác không thể nói chuyện thật khốn khổ, ta không thể giao lưu vui vẻ được với mỹ nam nha.
“Ta giúp Sắt Sắt nói chuyện, Sắt Sắt sẽ lấy gì báo đáp ta đây?” Nam tử dùng hai tay nâng Tiền Sắt Sắt từ trong lòng đưa ra trước mặt, hai mắt nhìn Tiền Sắt Sắt, nhẹ nhàng hỏi.
Tiền Sắt Sắt nghe vậy, hai tai nháy mắt cụp xuống, nàng chỉ là một con tiểu hồ ly mới đến, muốn quyền lực không có quền lực, muốn tiền tài không có tiền tài, muốn ngoại hình cũng không có ngoại hình nốt, có thể lấy gì báo đáp người ta. Vậy nên nàng nhất định không thể nói chuyện được sao? Tiền Sắt sắt vươn bàn chân nhỏ bé của nàng gãy gãy nam tử, ánh mắt lộ vẻ thất vọng vô cùng.
Nam tử cảm nhận được sự tê dại trong lòng bàn tay vì móng vuốt nhỏ bé của Tiền Sắt Sắt không quá sắt bén, tâm tình càng vui vẻ hơn, quyết định không trêu nàng nữa: “Ta có thể giúp Sắt Sắt nói chuyện, sau này Sắt Sắt ở cùng với ta được không?” Hai mắt Tiền Sắt Sắt sáng ngời, ý kiến này tốt lắm, nhưng mà nếu sau này mình chỉ ở cùng hắn, vậy không phải là không có cơ hội đùa giỡn mỹ nam nữa sao? Ánh mắt nàng lại ảm đạm xuống, ôi, trao đổi như vậy hình như quá nhiều rồi.
Nam tử khó hiểu nhìn ánh mắt tiểu hồ ly lúc sáng ngời lúc lại ảm đảm, lại nghĩ đến lúc gặp ở đầm nước nó phun máu mũi, hiển nhiên đã hiểu được trong đầu Tiền Sắt Sắt nghĩ gì. Không khỏi bùi ngùi trong lòng, thật là một con sắc hồ ly mà, nhưng mà hắn lại cố tình có hứng thú con hồ ly này, đó là loại cảm giác mà đã nhiều năm qua hắn chưa từng có. Có hơi bất đắc dĩ một chút, nhưng trước mắt là tình thế bắt buộc rồi.
“Chỉ là ở cùng mà thôi, tuyệt đối không hạn chế tự do của ngươi.” Ánh mắt nam tử lộ vẻ gian xảo, trên mặt lại làm ra vẻ cô đơn, lại tung ra thêm một câu hấp dẫn hơn nữa:
“Hơn nữa bây giờ ngươi là đồ nhi của ta, sau này vi sư còn dạy ngươi pháp thuật nữa, ngươi có thể học cách biến thành hình người.”
Tiểu hồ ly nghi hoặc một chút, nó đáp ứng làm đồ đệ của hắn khi nào vậy nhỉ? Nhưng ngẫm kỹ lại, hình như trước đó có một sự kiện, mỹ nam nói nó làm đồ đệ của hắn, rồi theo hắn trở về. Nó cảm thấy nếu ngày ngày đều có mỹ nam bên cạnh làm bạn, thật sự là một việc vô cùng đẹp đẽ, vì vậy……đáp ứng rồi?
Lại nghe nói mỹ nam muốn dạy nó pháp thuật, để nó có thể biến thành hình người, hai mắt đang ảm đạm lại lóe ra hào quang. Dù sao được ở cùng mỹ nam, bây giờ lại có thêm cơ hội nói chuyện, hơn nữa nếu ở cùng hắn cũng không tệ nhỉ, dù sao hắn cũng là một mỹ nam hiếm gặp trên đời mà. Nghĩ thế nào cũng thấy mình hời rồi còn gì nữa.
Tiền Sắt Sắt gật đầu, đồng ý. Nam tử sao lại không biết trong đầu nó đang nghĩ gì, vươn tay xoa xoa cái đầu nhỏ bé của Tiền Sắt Săt, đồng thời lòng bàn tay hợp lại một chùm sáng dịu dàng dung nhập vào bên trong cơ thể tiểu hồ ly.
Tiền Sắt Sắt chỉ cảm thấy một cảm giác ấm áp bao quanh toàn thân, nàng híp mắt thoải mái, cuối cùng phát ra một hồi âm thanh nức nở khẽ khàng.
Nam tử nhìn thấy bộ dạng hưởng thụ của tiểu hồ ly, mỉm cười, vẻ mặt yêu chiều: “Thử xem bây giờ đã nói được chưa?”
“Có thể nói được rồi sao?” Từ trong miệng phát ra một giọng trẻ con nũng nịu, Tiền Sắt Sắt kinh ngạc nhìn nam tử, thì thấy đối phương đang dịu dàng nhìn về phía mình.
Dẫn đến trong lòng Tiền Sắt Sắt kích động vô cùng, ôi, mỹ nam thật dịu dàng, nàng cảm thấy thật hạnh phúc.
Tuy là rất hạnh phúc, nhưng mà mình còn chưa biết tên của mỹ nam sư phụ đúng không nhỉ? Nếu như người khác hỏi, ngay cả sư phụ mình là ai nàng cũng không biết thì không phải là quá mất mặt rồi sao?
“Mỹ nhân sư phụ tên gì vậy ạ?” Tiền Sắt Sắt vô tình đem cách gọi nam tử trong lòng mình nói ra.
Nghe được cách gọi của Tiền Sắt Sắt với mình, tâm tình nam tử lại tốt hơn mấy phần nữa, cảm thấy ở cùng với con tiểu hồ ly này, tâm tình của hắn không thể nào có thể xấu đi được.
“Chung Ly Tà.” Đọc từ Chung Ly xong, dừng một chút mới đọc tiếp chữ Tà. Đã bao nhiêu năm không có người gọi tên hắn rồi? Cũng đã bao nhiêu năm hắn không nhớ đến tên của chính bản thân mình?
Ánh mắt lập tức hiện ra một tia khát máu, nếu có thể, hắn thật sự muốn đời này không phải lại mang họ Chung Ly.
“Sao tên sư phụ lại là Ly Tà vậy? Tên thật kỳ lạ quá nha!” Tiền Sắt Sắt phẩy phẩy lổ tai của mình, tên của mỹ nam sư phụ thật kỳ lạ mà. Có cha mẹ đặt tên cho con mình như vậy sao chứ.
Khóe miệng Chung Ly Tà cong lên một cách kỳ dị, lại xoa xoa cái đầu nhỏ xù lông của Tiền Sắt Săt, kiên nhẫn giải thích: “Chung Ly là họ, tên vi sư chỉ có một chữ Tà thôi.”
“Họ Chung Ly sao? Có họ như vậy nữa à?” Tiền Sắt Sắt cảm thấy ảo não, sao nàng chưa từng nghe qua có họ này vậy nhỉ. Nhưng mà mỹ nam đúng thật là mỹ nam nha, ngay cả họ cũng hiếm gặp như vậy.
Chung Ly Tà cười ra tiếng, tiểu hồ ly này sinh ra chưa đầy một tháng, ở đây làm gì có nhiều chuyện xảy ra chứ, đương nhiên trên đời có rất nhiều chuyện mà nó không biết rồi: “Trên đời mười chuyện thì có hết tám chín chuyện là ngươi không thể ngờ được rồi, dòng họ này ngươi chưa nghe qua bao giờ cũng là bình thường thôi.”
Tiền Sắt Sắt gật đầu tỏ vẻ đồng ý, như chuyện nàng trùng sinh thành một con hồ ly, hoặc như chuyện nàng đã thành hồ ly lại còn bị xuyên qua nữa đấy thôi.
Chung Ly Tà thấy Tiền Sắt Sắt không còn rối rắm về họ của hắn nữa, vì vậy lại ôm nàng vào trong lòng, cảm giác mềm mại làm hắn yêu thích không muốn buông tay. Vì vậy vòng tay ôm Tiền Sắt Sắt không khỏi chặt hơn vài phần, sau đó chỉ vào ngôi nhà gỗ đang treo lơ lửng trên không: “Sắt Sắt, ngươi xem nhà chúng ta ở chỗ cao như vậy, ngươi phải cố gắng tu luyện mới được đấy. Vi sư không phải lúc nào cũng có thể ở bên cạnh ngươi.”
Tiền Sắt Sắt nhìn vùng đất lơ lửng trên không, xung quanh chẳng những không có cái thang nào, mà ngay cả một vật chống đỡ cũng không có nốt. Trên đầu chảy ra một đống vạch đen, thế mỹ nhân sư phụ làm sao đi lên?
Nàng rất nhanh có được đáp án, chỉ cảm thấy một trận gió lạnh thổi lướt qua người, Tiền Sắt Sắt phát hiện mỹ nhân sư phụ ôm mình bay lên nhà gỗ.