"Bỏ cô gái đó đi, chuyện tình cảm giống như bọn thường dân đó, chúng ta không thể đâu."
Chàng trai miễn cưỡng nhìn người trước mặt, dáng vẻ thờ ơ trả lời "Nếu tôi không bỏ, bố định sẽ làm gì?"
Kiều Anh Thần đăm chiêu nhìn con mình, gương mặt trở nên hung hãn "Con là người thừa kế tài sản của ta, nhiệm vụ của con là giúp nhà họ Kiều và Lã Gia có mối liên kết chặt chẽ với nhau.
Muốn quen người phụ nữ nào cũng được sao, đừng có mơ tưởng tới nữa."
"Đến cuối cùng là ông vẫn muốn tôi kết hôn với A Tình." Anh Duy cạn lời, một tay chóng hông, nhếch miệng cười một cách khinh thường
"Thứ tình cảm một nắng một chìu thì làm sao quan trọng bằng lợi ích kinh tế và chính trị, đừng khiến người khác cảm thấy con là đứa bất tài vô dụng nữa."
"Tôi cần những thứ đó làm gì? Nếu bố cứ nhất quyết nhúng tay vào thì tôi cũng không quan tâm lắm."
"Bố là người trồng cây, nhưng cũng sẽ sẵn sàng loại bỏ cái cây đó nếu nó bị những thứ dơ bẩn ăn mòn.
Con hãy hy vọng bản thân không phải là tai họa đối với gia đình này."
"Mẹ tôi cũng vậy sao? Nếu không có bà ấy, ông nghĩ mình có được như ngày hôm nay à, tính ra bà ấy chết ông còn vui vẻ mà đưa người đàn bà khác về nhà, ông mới là người sống không có tình nghĩa."
"Đàn ông mà, rất cần một người phụ nữ để bầu bạn, con cũng có thể cưới A Tình, sau đó quen bất kỳ người phụ nữ nào nếu con muốn.
Nếu không… những thứ mà con đang có, bố sẽ trao lại cho người khác."
"Bố đang dạy tôi trở thành một thằng đàn ông tồi giống mình hả, không cần phải đe dọa làm gì, tôi cũng sẽ tự khắc bỏ rơi ông mà thôi."
"Vậy cứ làm thử đi.
Nếu mày nghĩ sẽ sống được nếu không có sự trợ giúp của người cha tồi này."
...****************...
Đúng như lời hẹn, Kiều Việt Sâm đã tới bến cảng, trước mặt ông là một người phụ nữ mặc quần áo mỏng manh đang ngồi trên ghế, một tay cầm ly rượu để thưởng thức.
Ông ta rất vui vẻ mà đi tới, nụ cười niềm nở vẫn ở trên môi như không biết chuyện gì sắp xảy ra, cứ nghĩ đêm nay bản thân sẽ được Mỹ Thanh thỏa mãn.
"Cô không nhịn được mà đến trước tôi à?"
Mỹ thanh giọng điệu khách sáo đáp trả "Phải có thành ý mới được."
Hắn ta nhướng mày tán thưởng, dần đi về phía Mỹ Thanh, đầu cuối xuống vai nàng, mũi lướt ngang qua mái tóc mềm mại và thơm tho hắn ta bày ra vẻ mặt biến thái
"Cô thơm thật, thì ra mùi vị của thằng nhóc đó không tệ, quả là tuyệt phẩm."
Mỹ Thanh nhìn hắn câu dẫn, hai tay nàng nắm chặt cổ áo hắn kéo mạnh, lão cứ nghĩ đó là trò đùa của cô nên cũng mặc kệ.
"Bắt đầu đi!"
*Đùng* một cái, đến khi có tiếng súng vang lên người đàn ông liền lăn nằm ra đất, chưa rõ chuyện gì xảy ra, mắt đã trợn trắng, trên đầu thủng một lỗ
Mỹ Thanh nghiến răng nhìn Kiều Việt Sâm, rồi hướng mắt người đối diện, cô cứ cảm giác như mình vừa làm một chuyện rất tội lỗi
"Đó là chuyện của em, không cần anh phải ra tay, ông ấy là chú của anh, tại sao anh có thể làm như vậy được."
Anh lạnh nhạt nhìn người trước mặt "Ông ta không phải là chú, mà là quỷ đó em biết không?"
Mỹ Thanh cười một cách quyến rũ, một tay vén tóc ra sau, đôi chân thon thả đi tới chổ người trước mặt "Không đợi được cảnh tiếp theo à?"
"Thế nào, anh chọn cách giải quyết nhanh gọn lẹ, còn hơn nhìn em và ông ta vờn nhau."
"Được thôi!"
Nàng đi đến góc nhỏ, cầm một cái thùng xăng đã được chuẩn bị sẵn, tạt quanh du thuyền, dáng vẻ của cô điềm tĩnh không một chút sợ hãi
Vừa lúc Trạch Vũ xuất hiện, anh lên tiếng đề nghị "Hai người về trước đi, việc còn lại cứ để tôi lo."
Mỹ Thanh vui vẻ đồng ý, anh là người mà cô rất tin tưởng "Được, giao cho anh."
"Ừm."