Sự Quyến Rũ Của Sói



Dịch: Hỏa Dực Phi Phi

"211_13807724_f898c286a624700"

“Nòng nọc là cái gì?” Lang Cửu dựa nghiêng vào sô pha, giả vờ không nghe thấy gì mà bẻ lái, câu hỏi của Từ Bắc quả thực có hơi vượt quá dự liệu của cậu, cậu cảm thấy mình giả vờ rất tốt, sao Từ Bắc có thể nhìn ra cậu đang có chuyện giấu chứ?

“Nòng nọc à,” Từ Bắc liếc cậu, thằng bé này đến mắt cũng không dám ngước lên, hắn rất muốn đá cho một cước sau đó mắng, nhưng Lang Cửu như vậy khiến hắn cảm thấy chuyện này có thể không phải chuyện nhỏ, nhỡ bạo lực gia đình với cậu, cậu lại cắn chết không mở miệng thì phiền to, cho nên Từ Bắc chỉ đành tiếp tục vẻ mặt ôn hòa, “Không phải ngày nào mày cũng sóc lọ sao, sóc xong tại sao mày phải đi giặt quần lót, bởi vì trên đó có rất nhiều nòng nọc…”

“Ồ.”

“Mày soạn từ xong chưa?”

“Chưa.” Lang Cửu rất thành thực cúi đầu đáp một câu.

“Cho mày ba phút,” Từ Bắc chỉ chỉ đồng hồ treo tường, “Ba phút, nếu mày không nói bố cũng sẽ không hỏi nữa, nhưng mày mãi mãi đừng hòng bố sẽ thích mày…”

“Tôi nói.” Lang Cửu vội vàng ngồi thẳng người dậy, lời này của Từ Bắc đã đâm trúng điểm yếu của cậu.

Từ ngày Từ Bắc gặp Thẩm Đồ, đã biết thân thế của Lang Cửu tuyệt đối có vấn đề, chỉ là hắn cảm thấy những chuyện này không tìm hiểu cũng sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống sau này của bọn họ, chỉ cần Lang Cửu có thể từ từ học tập, rồi sẽ có một ngày sống được cuộc sống bình thường.

Hắn chưa từng nghĩ trong lúc hắn không biết lại sẽ có nhiều chuyện phức tạp như vậy xảy ra, cộng thêm biểu đạt hao hơi của Lang Cửu, hắn nghe lại cảm thấy kinh khủng gấp bội, những chuyện này còn vượt quá phạm vi nhận thức của hắn hơn cả sói Kim Cang.

Hắn mò rút thuốc ra ngậm vào miệng, trong nhà không có bật lửa, lại thêm hắn không định hút thuốc trước mặt Lang Cửu, chỉ đành ngậm chay: “Mày biết không, bố vẫn luôn cười chú Kiều mày đụng chuyện không đủ trấn định, không ngờ có một ngày bố cũng sẽ như thế…”

Từ Bắc nâng tay lên trước mắt Lang Cửu, tay của hắn đang không ngừng run nhè nhẹ, bản thân hắn cũng không biết đây là vì kinh ngạc hay là sợ hãi hay là gì khác. Lang Cửu cầm tay hắn, nằm lên người hắn, lỗ tai dán vào ngực hắn: “Là tôi không tốt.”

“Chuyện này mày nói không tính,” Từ Bắc lấy di động ra bấm số Thẩm Đồ, “Bố phải hỏi tên khốn Thẩm Đồ đó.”

“Chú không bắt máy?” Giang Việt nắm điện thoại Thẩm Đồ lắc lư trước mắt y, “Chú không bắt máy?”

“Tôi bị thương rồi.” Thẩm Đồ nhắm mắt, điện thoại của Từ Bắc y không muốn bắt, y không biết làm sao giải thích cho một người bình thường đã sống trong hoàn cảnh bình thường hai mươi mấy năm về thế giới này.

“Chú hai, chú cũng có bị thương ở lưỡi đâu… chú mau bắt đi, Lang Cửu chắc chắn đã nói rồi, nếu chú không bắt anh ta sẽ gọi cho tôi,” Giang Việt ngồi xổm bên cạnh Thẩm Đồ, vẻ mặt đau khổ, “Chú biết Từ Bắc… tôi…”

“Sao Lâm Duệ lại có đồ đệ phế vật như cậu chứ?” Thẩm Đồ nhắm mắt, y hơi chột dạ, nhẫn của Cố Hàng đã bắt đầu từ từ dung hợp với cơ thể Cố Hàng, vết thương của y nghiêm trọng hơn y tưởng tượng.

“Chú hai, chú thật độc ác.” Giang Việt bị câu này làm cho cạn lời, nếu phải tính theo năng lực, so với Thẩm Duệ, sự phế của cậu ta không thể chỉ khái quát bằng phế vật.

Điện thoại của Thẩm Đồ vừa dứt chuông, không đợi Giang Việt thở phào, điện thoại trên người mình đã vang lên, cậu ta ngồi xuống đất: “Chú xem! Tôi nói mà… chú hại chết tôi, tôi xem chú ăn nói sao với anh ấy!”

“Bắt đi.” Thẩm Đồ nhắm mắt cười cười.

Giang Việt ấn nút nghe máy, còn chưa kịp mở miệng, đã nghe thấy giọng Từ Bắc: “Có phải cậu ở cùng Thẩm Đồ không.”

“… phải.”

“Trong vòng một giờ tôi muốn gặp hai người.”

“Chú hai, là thế này…”

“Trong vòng một giờ không gặp được người, tôi sẽ vứt Lang Cửu ra ngoài, bảo nó gặp chuyện gì cũng không được phản kháng.” Từ Bắc cắn răng, “Cứ thế đứng đó đợi chết, hai người liệu mà làm.”

Lúc Từ Bắc và Lang Cửu đến khách sạn Thẩm Đồ đang ở, Giang Việt đang ngồi xổm trước cổng đợi bọn họ, nhìn thấy Từ Bắc cậu ta có hơi ngượng ngùng, rất nhanh chóng lùi về sau mấy bước, sắc mặt Từ Bắc không tốt lắm, nhìn đã biết đang cáu gắt vô cớ: “Ở trên lầu, tôi dẫn hai người lên.”

Từ Bắc nhìn Giang Việt, hắn quả thực nhìn không ra Giang Việt luôn mang mấy phần ngốc ngếch này có gì khác thường ngày, càng không nhìn ra cậu ta có bản lĩnh thâm tàng bất lộ gì, thậm chí hắn còn hơi muốn cầm thứ gì đó đập vào lưng Giang Việt một cái, xem cậu ta có phản ứng đặc biệt gì không.

“Tiểu Cửu, cậu đã hứa với tôi sẽ không nói chuyện này với Từ Bắc.” Thẩm Đồ tựa lên giường nhìn Từ Bắc khí thế hừng hực dẫn Lang Cửu đẩy cửa vào.

“Bớt nói nhảm, nó là người của tôi, dựa vào đâu không cho lão tử biết chuyện,” Từ Bắc đi đến bên giường, nhìn đã biết Thẩm Đồ bị thương, tái nhợt đến dọa người, vết sẹo trên mặt cũng rõ ràng hơn, “Anh bị thương ở đâu?”

“Tố chất tâm lý không tốt thì đừng nhìn.” Thẩm Đồ cản tay Từ Bắc đang định vén áo y.

“Lão tử có gì chưa từng thấy,” Từ Bắc mặc kệ, Thẩm Đồ là người sói, bị thương sẽ hồi phục rất nhanh, điều này hắn vẫn biết, vén ra không mấy do dự, “… cái đệt ông nội anh, anh thế này còn chưa chết?”

Thời gian sau đó Từ Bắc không mở miệng nữa, hắn lẳng lặng ngồi trên ghế, nghe Thẩm Đồ và Giang Việt diễn giải cho hắn về thế giới mà hắn có xem phim cũng chưa từng nghĩ tới, người sói, thợ săn, hợp tác, chia rẽ, tranh đấu…

Vì Thẩm Đồ bị thương, nói rất chậm, thỉnh thoảng sẽ trầm mặc một lúc, nhắm mắt không biết là đang hồi tưởng hay đang ngủ.

Nhưng cho dù Thẩm Đồ nói chậm rãi như vậy, biểu đạt cũng rất rõ ràng, Từ Bắc nghe cũng vẫn có hơi không hiểu, hoặc là nói, hắn không muốn hiểu, càng nghe rõ, hắn càng có thể biết tình cảnh hiện tại của Lang Cửu.

Thợ săn và sói, đã tồn tại thời gian rất dài, theo cách nói của Thẩm Đồ, thời gian tồn tại đã không thể khảo chứng, Từ Bắc lý giải là khi ông già Bàn Cổ khai thiên lập địa đã không cẩn thận lập thêm ít thứ, hay khi Nữ Oa vẩy giọt bùn đã hơi run tay…

Tóm lại ban đầu quan hệ giữa hai bên là nương tựa lẫn nhau, người sói có tốc độ và sức mạnh người thường không thể đạt được, có năng lực tự chữa lành kinh người, mà thợ săn có năng lực có thể khiến sói nâng cao tố chất bản thân, ví dụ như kéo dài trạng thái đặc biệt nào đó, hoặc kết thúc trạng thái đặc biệt nào đó.

“Ừm, anh có thể biến thành người thời gian dài như vậy… là vì cái này sao?” Từ Bắc sắp xếp lại manh mối.

“Một trong số đó.”

“Được rồi, các người và thợ săn, một bên là thú triệu hồi, một bên là pháp sư, không, mục sư…” Từ Bắc chỉ có thể dùng tri thức của mình để giải thích lại lời của Thẩm Đồ.

“Chú hai cũng chơi game à…” Giang Việt ở một bên tiếp một câu.

“Mẹ nó cậu câm miệng,” Từ Bắc chỉ chỉ cậu ta, lại nhìn Thẩm Đồ có phần nghi ngờ, “Tên này cũng là thợ săn?”

Thẩm Đồ cười cười không nói, tên này quả thực là thợ săn, tuy y cũng không hiểu sao lại có thợ săn giống như Giang Việt, không có dã tâm, không có ham muốn kiểm soát, không có tư duy kín đáo, không có cảnh giác cần thiết, trên người cậu không có bất kỳ tố chất đặc biệt nào có thể hợp khẩu vị Lâm Duệ, nhưng cậu ta lại quả thực là đồ đệ của Lâm Duệ.

Thẩm Đồ vẫn luôn xem Giang Việt là một thợ săn bình thường bằng lòng giúp bọn họ kết thúc thứ tranh đấu này, nhưng một người bình thường đến mức gần như không có gì khác biệt với người bình thường khác, lại có thể cầm được vũ khí của Lâm Duệ… điều này y quả thực không hiểu nổi.

“Tiếp tục nói, vốn dĩ là quan hệ cộng sinh, sau đó sao lại thay đổi, tôi thấy hiện tại, phái hệ của mấy người tranh đấu rất nghiêm trọng đấy,” Từ Bắc cắt ngang suy nghĩ của Thẩm Đồ, “Tôi muốn biết Hồ Hồ nhà chúng tôi bây giờ phải đối mặt với tình huống gì?”

“Dục vọng là một thứ không có giới hạn, ban đầu mọi người đều cảm thấy như vậy rất tốt, thời gian dài…” Thẩm Đồ nhúc nhích thân mình, lưng cũng dựa đến tê, “Tại sao tôi phải nghe anh, suy nghĩ như thế đã xuất hiện, rất tự nhiên, rất bình thường.”

“Ừm, hợp lâu tất phân, sau đó thì sao?” Từ Bắc nhìn Lang Cửu vẫn luôn đứng bên cửa sổ, mắt cậu trước sau nhìn ra ngoài cửa sổ, từ lúc Thẩm Đồ bắt đầu nói, cậu chưa hề nhúc nhích.

Sau đó? Sau đó rất đơn giản, người sói muốn thoát khỏi thợ săn, cảm thấy mình không cần dựa vào năng lực của thợ săn cũng có thể sống rất tốt, mà thợ săn, lại cho rằng mình là bá chủ một phương, không thể chấp nhận loại phản bội như vậy.

“Tự thân vận động sao…” Từ Bắc cắn móng tay, chuyện này nghe qua có hơi giống chuyện kể, “Kiểm soát và bị kiểm soát, thoát ly và bị thoát ly? Có phải còn có thợ săn tán thành và sói phản đối không? Sau đó đánh tới đánh lui loạn xà ngầu…”

“Ừ.” Thẩm Đồ hơi mệt, gật gật đầu không nói nữa.

“Trọng điểm thì sao, trọng điểm lão tử muốn anh nói là con sói nhép nhà tôi tại sao lại bị cuốn vào,” Từ Bắc đứng dậy, đảo quanh phòng, “Mẹ nó anh lén la lén lút sau lưng lão tử tối tối gọi nó ra hành hạ… không thể để nó yên yên ổn ổn mà sống sao!”

“Có một cặp nhẫn,” Thẩm Đồ nhíu nhíu mày, chuyện này y không muốn nói ra, nhưng Từ Bắc và sói con tất nhiên không tránh được, “Dùng vật liệu rất đặc biệt…”

“Vật liệu gì?” Từ Bắc truy một câu.

“Vật liệu anh nghe không hiểu,” Thẩm Đồ nhìn Từ Bắc một cái, “Anh đừng xen mồm được không? Vật liệu này bán không được tiền.”

“Được được được, mời ông.”

“Nhẫn có thể nâng cao năng lực của sói, nâng rất cao, nhưng yêu cầu về huyết thống của nhẫn rất cao, không phải tất cả sói đều dùng được,” Thẩm Đồ hơi ngừng, nhìn Lang Cửu đang đứng trước cửa sổ, “Một chiếc nhẫn ở chỗ lão đại, bây giờ cho Cố Hàng, một chiếc khác… ở trong tay Lâm Duệ.”

“Bây giờ mất rồi.” Giang Việt bổ sung.

“Cái đệt…” Từ Bắc nhịn không được mắng một câu, vật quan trọng như vậy thế mà lại để mất, “Tôi không xen mồm, tiếp tục.”

“Sói lấy được nhẫn, đủ thanh lý hết tất cả những ai ủng hộ người sói rời đi… bao gồm thợ săn,” Thẩm Đồ nhíu nhíu mày, “Cố Hàng là người của lão đại, có huyết thống thuần khiết, mục đích gã sinh ra chính là để thanh lý kẻ phản bội… giống như Lang Cửu.”

“Cái gì?” Từ Bắc không muốn xen mồm, như lời của Thẩm Đồ khiến hắn không thể tiếp tục trầm mặc, đến Lang Cửu cũng kinh hãi quay đầu lại.

“Lúc bọn họ sinh ra tôi đã từng ngăn cản, nhưng không thành công, Cố Hàng bị lão đại mang đi, sói tuyết con mất tích,” Thẩm Đồ thở dài, “Tôi tưởng nó sẽ chết cóng hoặc chết đói…”

“Đợi một chút,” Từ Bắc ấn thái dương, “Đợi một chút… ý anh là, Hồ Hồ và Cố Hàng đó…”

“Ừ, hai đứa là anh em.”

Chuyện thật sự như đã hoàn toàn vượt quá phạm vi tưởng tượng và chịu đựng của Từ Bắc, hắn há miệng một lúc cũng không nói được gì, Lang Cửu không phải một con sói tuyết bình thường, không phải một người sói bình thường, cậu sinh ra là để có thể trở thành một công cụ dọn dẹp xuất sắc.

Từ Bắc cảm thấy mình có hơi thoát lực, hắn vịn ghế ngồi xuống, lại quay đầu nhìn nhìn Lang Cửu vẻ mặt chấn động, có vẻ cậu đã hiểu lời của Thẩm Đồ, trên mặt trừ kinh ngạc, còn viết đầy thắc mắc và đau khổ.

“Không có cách giải quyết nào khác sao? Ý tôi là… Hồ Hồ căn bản là một thằng ngốc không hiểu gì cả,” Từ Bắc khó khăn nuốt ngụm nước bọt, “Bây giờ đột nhiên lòi ra việc như thế, anh bảo nó làm sao tiếp nhận?”

“Lúc anh nhặt được nó tôi đã từng nói muốn đưa nó đi, nhưng cũng cảm thấy có lẽ nó có thể tiếp tục sống cùng anh như thế,” Thẩm Đồ có phần áy náy cười khổ với hắn một cái, “Nhưng Cố Hàng đã ra ngoài rồi, mang theo nhẫn ra ngoài, kẻ phản bội đã chết không ít, nếu…”

“Cái đệt ông nội tất cả các người,” Từ Bắc đạp chân vào bàn, “Ban đầu Ban Đại Đồng và Lâm Duệ tới bắt Hồ Hồ cũng là vì chuyện này à, anh giúp cứu nó ra con mẹ nó cũng là vì chuyện này à, để cho nó chống lại Cố Hàng kia! Đệt mợ! Mấy người hay lắm, người bình thường như tôi mẹ nó không hiểu nổi mấy người!”

Thẩm Đồ không trả lời, Từ Bắc nói không sai, y và Lâm Duệ đúng là muốn đưa sói con đi, vì cần một người có thể ngăn cản khi Cố Hàng đại khai sát giới.

“Chú hai, chú nghe tôi nói,” Giang Việt cản Từ Bắc đang muốn bước tới đạp cho Thẩm Đồ thêm hai phát, “Chú nghe tôi nói, cho dù Cửu ngoan không tham dự vào những chuyện này, cậu ta cũng không thể nào sống yên ổn cùng chú được… Cố Hàng đã tìm đến cửa rồi, việc đầu tiên gã muốn làm chính là diệt Cửu ngoan, chú biết không, dù anh Lâm và Thẩm Đồ muốn làm gì, đều không thể thay đổi sự thật Cố Hàng muốn giết Cửu ngoan!”

“Sự thật con mẹ cậu!” Từ Bắc cảm thấy mình đã bên bờ sụp đổ rồi, hắn xoay người kéo Lang Cửu đi ra cửa, “Về nhà, mẹ nó chúng ta về rồi chạy lấy người, duy trì khoảng cách với mấy thứ khó hiểu từ vũ trụ tới này!”

Lang Cửu không lên tiếng, theo sau lưng Từ Bắc, cậu vẫn luôn cho rằng mình phải học chiến đấu là để bảo vệ Từ Bắc, cho dù trước đây cậu không hiểu những người này vây quanh mình rốt cuộc là thế nào, nhưng nếu là vì Từ Bắc, cậu làm sao cũng được.

Nhưng bây giờ chuyện đã thay đổi hoàn toàn, cậu có một người anh em, người anh em này lại là người ghét cậu nhất, người này muốn giết cậu, mà vì một vài nguyên nhân khó hiểu, cậu phải ứng chiến… cậu căm ghét cuộc sống như thế, cậu chỉ muốn bình yên ở bên cạnh Từ Bắc thôi.

“Không liên quan đến tôi,” lúc Lang Cửu ra cửa quay đầu lại nói với Thẩm Đồ, “Tôi không muốn như vậy.”

Âm thanh Lang Cửu đóng cửa rất khẽ, nhưng âm thanh này Thẩm Đồ lại nghe rất chói tai. Y dựa vào đầu giường, muốn ho nhưng ho không ra, hổn hển thở hai hơi: “Giang Việt, đi theo bọn họ.”

“Tôi biết, chỉ là…” Giang Việt do dự giây lát, tình trạng Thẩm Đồ không tốt, nếu lúc này có người tìm đến y, giết y dễ như trở bàn tay, “Có phải tôi nên đợi người của của chúng ta đến rồi hẵng đi không?”

“Tôi không chết dễ vậy đâu, cậu có muốn thử không,” Thẩm Đồ phẩy phẩy tay, “Đi theo bọn họ, tôi không biết vì sao Lâm Duệ chọn cậu, kiểu gì cũng là có nguyên nhân, Lang Cửu không thể có chuyện, cho dù thế nào, chuyện này phải giải quyết, mệt chết được.”

Tác giả: Vốn dĩ nội dung chương này định từ từ giải thích sau câu chuyện, nhưng nghĩ đến đây là một tiểu bạch văn theo hướng thoải mái, manh mối đơn giản hóa một chút thì hơn, cho nên, khụ, Thẩm Đồ kể câu chuyện này cho mọi người nghe.

Vì vậy, bây giờ chắc mọi người đã tương đối dễ hiểu quan hệ giữa những người này rồi chứ, vì vậy, quả nhiên vẫn là không ngược chứ, ahahaha

Về sau sẽ đơn giản hơn, mời mọi người đặt sự chú ý trở lại chuyện bạn học Hồ Hồ hạ gục Từ Bắc, uh-huh…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui