Dịch: Hỏa Dực Phi Phi
Từ Bắc cảm thấy tuy mình vẫn luôn duy trì cảm hứng ai đến cũng không từ chối đối với phụ nữ, nhưng về bản chất mà nói hắn không phải người dễ dàng có thể bị gợi dục.
Nút áo bị Lang Cửu cởi ra từng nút, môi nhẹ nhàng hôn qua trước ngực và bụng hắn, cộng thêm ngón tay nhẹ nhàng nắn bóp…
Hắn chưa từng có loại hưng phấn khiến người ta không nhịn được hơi thở càng lúc càng trở nên nặng nề này, chưa từng thoải mái như vậy, có lẽ… là vì hắn quá quen việc tiếp xúc với phụ nữ chăng?
Từ Bắc thở dài trong lòng, quy kết những phản ứng khó hiểu này thành đã lâu không phát tiết, phụ nữ thì khỏi nói, có Lang Cửu ở đây, hắn căn bản không thể có cơ hội, đến cả chuyện sóc lọ, cũng vì ngại Lang Cửu mà lâu lắm rồi không làm.
Tuy hắn vẫn có chút mâu thuẫn việc một người đàn ông vuốt ve hôn hít trên người mình, nhưng khoái cảm trên cơ thể lại không thể lảng tránh, dục vọng từng chút bị khơi ra, lúc Lang Cửu thẳng người dậy cởi áo hắn cũng không mở mắt.
Kệ mẹ nó đi…
Từ Bắc cảm thấy nhất định là mình bị loại khoái cảm này làm cho mụ đầu rồi, lúc Lang Cửu thò tay vào quần ngủ trên người hắn hắn chỉ đạp Lang Cửu một cái, còn đạp hụt.
Lang Cửu cầm quần của Từ Bắc có phần ngơ ngẩn, nơi cộm lên bên dưới quần lót Từ Bắc khiến máu huyết cậu xông thẳng lên đầu, cậu muốn thò tay sờ thử, lại sợ Từ Bắc cho một bạt tai, vì thế hơi do dự, đặt tay lên chân Từ Bắc.
Chân Từ Bắc không xem là bóng loáng đẹp đẽ, có không ít sẹo, nhưng rất phẳng, không có sẹo lồi, trong mắt Lang Cửu vẫn có sức hấp dẫn không thể chống cự, cậu nhẹ nhàng véo một cái, không kiểm soát được lực, Từ Bắc nhíu nhíu mày nghiêng người tránh tay cậu.
Lang Cửu thu tay lại, ánh mắt lại dừng trên mông Từ Bắc, mông Từ Bắc rất vểnh, dáng vẻ căng tròn rất ưa nhìn, Lang Cửu ngây ra mấy giây, vươn tay kéo quần lót Từ Bắc xuống, hôn lên mông hắn một cái.
“Cái con mẹ mày…” Từ Bắc không ngờ cậu lại còn có động tác như vậy, giật thót, lập tức ngồi dậy, đánh chát vào ngực cậu, “Bạ đâu mày cũng ịch mồm được à thằng ngu này, dọa lão tử giật mình!”
“Không cố ý,” Lang Cửu cười cười, kéo tay Từ Bắc đến bên cạnh mình, kề vào bên tai hắn khe khẽ liếm láp, “Thích bố quá…”
Từ Bắc vừa hơi tỉnh táo, đã bị làm cho hơi choáng váng: “Cút…”
“Vào trong được không,” Lang Cửu ôm eo Từ Bắc nhẹ nhàng vuốt ve, “Sô pha nhỏ quá…”
“Vào cái rắm!” Từ Bắc đẩy cậu ra, nhấc chân thúc vào bụng nhỏ Lang Cửu, câu này nói ra mặt hắn liền nóng rang.
Lang Cửu cũng mặc kệ thái độ của hắn, ôm eo hắn lên, trực tiếp khiêng Từ Bắc lên vai. Từ Bắc vừa định nói mày muốn làm gì, câu này còn chưa nói ra đã bị kẹt trong bụng, hắn vùng vẫy mấy cái mới nghẹn ra được một câu: “Bao tử của lão tử…”
Lang Cửu vừa khiêng Từ Bắc đi vào phòng ngủ, vừa tùy tiện cởi quần, từ phòng khách đi vào phòng ngủ mấy bước là tới, cậu ném Từ Bắc lên giường, động tác rất thành thục, giống như có nhiều năm kinh nghiệm vác bao tải ở bến tàu.
Từ Bắc có phần bi ai, tốt xấu gì mình cũng cao mét tám, lại bị Lang Cửu xem như bao tải thoải mái muốn khiêng là khiêng muốn vứt là vứt.
Giường rất mềm, Từ Bắc bị ném tới tưng một cái, cũng không đợi tưng cái thứ hai, Lang Cửu đã nhào tới, đè nghiến hắn dưới thân, tay cùng lúc thò xuống dưới nhẹ nhàng nắm.
“Đợi… đợi đã…” Từ Bắc có chút khó khăn mở miệng, Lang Cửu rất nặng, đè lên người hắn như vậy có hơi nghẹt thở, hắn túm cánh tay Lang Cửu, thằng nhóc này động tác liền mạch lưu loát, hắn chẳng có cả thời gian phản ứng, “Mẹ mày khoan sờ bậy đã…”
“Tại sao.” tay Lang Cửu không ngừng lại, dán vào cổ hắn hỏi một câu, cũng không biết là cố ý hay vô tình, hơi thở phất qua làn da dưới lỗ tai hắn, râm ran từng trận, “Không thoải mái sao?”
“…không phải thế,” Từ Bắc nói xong câu này liền hối hận muốn nhảy khỏi cửa sổ, “Ý bố là…”
“Đừng nói nữa.” Lang Cửu cười cười, lộ ra một lúm đồng tiền, hôn hắn.
Nụ hôn mang theo hương chanh này, chuyên chú mà nóng bỏng, đầu lưỡi ấm nóng của Lang Cửu nhẹ nhàng quấy rối trong miệng hắn, cơ thể căng cứng của Từ Bắc theo động tác của Lang Cửu dần dần thả lỏng…
Lòng bàn tay Lang Cửu rất ấm áp, ngón tay ma sát qua nơi mẫn cảm nhất của hắn, lúc này Từ Bắc thật sự chẳng màn nghĩ kỹ chuyện này nữa, dục vọng và khoái cảm từ bụng dưới bốc lên khiến hắn thở hổn hển, tay vòng lên lưng Lang Cửu.
Làn da đàn ông khác với phụ nữ, dường như càng thêm mịn màn dày dặn, làn da của Lang Cửu rất trơn láng, xúc cảm như vậy trước đây Từ Bắc chưa từng có, nhất thời lại hơi không thể khống chế, véo véo trên lưng Lang Cửu.
Động tác này của Từ Bắc đối với Lang Cửu mày nói không nghi ngờ gì nữa là một loại ưng thuận và cổ vũ không lời, cậu cảm thấy máu huyết toàn thân đều sôi trào, loại kích thích mạnh mẽ muốn xông phá cơ thể này khiến cậu xé bỏ chút che đậy cuối cùng trên người mình.
Cảm giác hoàn toàn dán sát vào cơ thể Từ Bắc đẹp đẽ không nói nên lời, Lang Cửu ôm chặt lấy Từ Bắc, cẩn thận hôn mặt, lông mày, mũi, môi hắn, cơ thể nhẹ nhàng cọ xát trên người hắn, chân chầm chậm lèn vào giữa hai chân hắn.
Cánh tay Từ Bắc ôm lưng Lang Cửu, có phần mê loạn đáp lại nụ hôn của Lang Cửu, trên người Lang Cửu có hơi thở không giống phụ nữ khiến hắn say đắm.
Đến khi Lang Cửu vừa nhẹ nhàng cắn thùy tai hắn, vừa thò tay xuống dưới gối lần mò, hắn mới hổn hển hỏi một câu: “Làm gì?”
Lang Cửu không nói gì, rút tay ra khỏi gối, Từ Bắc nhìn thấy thứ kẹp giữa ngón tay cậu, da đầu hắn tê rần, nghĩ đến chuyện đêm sinh nhật Lang Cửu, hắn vươn tay muốn cướp ba con sói lại: “Đưa bố.”
“Không.” Lang Cửu lắc tay, tránh khỏi hắn.
“Mẹ nó mày biết dùng sao.” Từ Bắc rất bất đắc dĩ, chống tay muốn ngồi dậy, hắn có chút rụt rè, muốn trốn.
“Tôi đã xé một cái rồi…” Lang Cửu ấn vai hắn, đè xuống, như phà hơi bên tai hắn, “Sẽ không làm bố đau, thật đấy.”
“Mày…” Từ Bắc muốn chiếm chút quyền chủ động, nhưng môi Lang Cửu lại dán tới, lời của hắn mắc lại trong miệng.
Đợi khi nụ hôn đằng đẵng kết thúc, Từ Bắc cảm thấy mình sắp hòa tan vào ngực Lang Cửu rồi, hắn hé nửa mắt nhìn Lang Cửu xé vỏ bao, lấy ba con sói ra, thẳng dậy cúi đầu đeo vào rất nghiêm túc, lại ngẩng đầu lên nhìn hắn có phần đắc ý: “Thế này là được rồi.”
Từ Bắc nhìn cậu như vậy vừa cảm thấy có hơi tức cười, đầu lập tức nóng lên, ma xui quỷ khiến vươn tay đến búng vào thằng em của Lang Cửu: “Đồ ngu…”
Lang Cửu vẫn luôn thích nhìn tay Từ Bắc, ngón tay thon dài mạnh mẽ, mỗi lần ngón tay hắn gãi qua tóc cậu, đều sẽ khiến trong lòng cậu rung lên, hiện tại động tác mờ ám này của Từ Bắc đã châm lên dục vọng sớm đã bên bờ bùng nổ trong người cậu.
Cậu tức tốc nâng chân Từ Bắc lên, thân hình áp xuống.
Lang Cửu nóng bỏng mà cứng rắn thúc vào cơ thể Từ Bắc, hơn nữa lúc thử đi vào, Từ Bắc liền thể nghiệm sâu sắc hành vi ngu ngốc như não úng t*ng trùng của mình, đau.
“Đau đau đau đau đau đau…” cơ thể Từ Bắc căng cứng, thắt lưng cũng ưỡn lên, ngón tay cấu vào đùi Lang Cửu, “Đợi đợi đợi đợi đã…”
“Đau?” Lang Cửu dừng động tác, tay sờ mặt Từ Bắc, nhìn xương quai xanh của hắn vì dùng sức mà nổi lên cùng hõm vai lõm sâu, thứ khiêu khích vô tình đầy mê hoặc này khiến Lang Cửu suýt nữa muốn mặc kệ tất cả, nhưng đôi mày Từ Bắc nhíu lại khiến cậu không thể không đè nén dục vọng trong lòng.
“Hay là mày thử xem,” Từ Bắc hổn hển, liếc cậu, “Mày nằm dưới…”
“Bố thả lỏng,” Từ Bắc nhẹ nhàng cắn lên xương quai xanh Từ Bắc, “Thả lỏng sẽ không đau.”
“Thả con mẹ mày,” Từ Bắc cảm nhận được Lang Cửu khẽ khàng thúc tới một chút, hắn ấn chân Lang Cửu, “Làm sao thả!”
“Hít vào…” Lang Cửu dán vào tai hắn, đầu lưỡi đảo quanh vành tai hắn, “Hít vào…”
Giọng khàn khàn đè nén dục vọng này của Lang Cửu khiến Từ Bắc có một loại cảm giác như bị gãi vào nơi sâu thẳm trong lòng, hắn như bị thôi miên theo ngữ điệu chậm rãi của Lang Cửu hít vào một hơi, cơ thể không còn căng cứng như trước nữa.
Lang Cửu nhẹ nhàng gặm cắn bờ ngực phập phồng của Từ Bắc, tay nắm không buông, không ngừng ma sát, thỉnh thoảng thỉnh thoảng lướt qua đỉnh mẫn cảm nhất như chòng ghẹo.
Cuối cùng Từ Bắc cũng không nhịn được nữa mà phát ra tiếng rên rỉ, âm thanh không lớn, như Lang Cửu nghe thấy lại mất hồn lạ thường, theo hơi thở của Từ Bắc, eo cậu dùng sức, thúc tới trước.
“Á…” Từ Bắc không phòng bị, thình lình cảm thấy phía dưới đau đớn, Lang Cửu tiến vào cơ thể hắn, tuy không phải cảm giác xé toạc như lần trước, lại cũng khiến tiếng rên rỉ hưởng thụ của hắn giữa đường biến thành khóc than.
Lang Cửu chống người dậy, cúi đầu quan sát biểu cảm của Từ Bắc, động tác trên tay tăng nhanh, giữa đan xen nửa đau khổ nửa khoái cảm Từ Bắc thở dồn dập.
“Bây giờ… không ngừng lại được nữa…” Lang Cửu nhẹ nhàng nói một câu, cảm giác bị vách trong mềm mại bọc chặt khiến cậu cũng không thể khống chế được động tác của mình nữa, cậu bắt đầu tới lui chầm chậm.
Thái dương Từ Bắc rịn ra mồ hôi li ti, hắn cắn môi, nhíu chặt mày, hắn không thể hình dung được cảm giác hiện giờ, tầm nhìn một khoảng mơ hồ, hắn gần như không nhìn rõ Lang Cửu trước mặt, nhưng lại có thể cảm nhận được rõ ràng nước mắt nóng hổi, đồng tử có hơi đỏ lên, hơi thở nặng nề của cậu, mồ hôi xuôi theo mặt cậu rỏ xuống trước ngực.
Động tác của Lang Cửu càng lúc càng nhanh, càng lúc càng vào sâu, Từ Bắc theo đó dần dần bắt đầu không còn thấy đau đớn, khoái cảm Lang Cửu vào ra phối hợp động tác eo mang lại giống như thủy triều nhấn chìm hắn…
Lang Cửu cảm nhận được biến hóa này sớm hơn hắn, cậu nhìn Từ Bắc nhíu mày nghiêng mặt sang một bên, đường nét xinh đẹp của vai và cổ hắn cùng ngón tay bấu chân cậu càng lúc càng mạnh khiến Lang Cửu điên cuồng, hơi thở càng lúc càng hỗn loạn.
Cậu đỡ hông Từ Bắc, khiến hắn áp sát mình hết mức, động tác trên eo dần dần nhanh hơn, từng lần va đập khiến tiếng rên khó kiềm chế của Từ Bắc đứt đứt đoạn đoạn tràn ra khỏi cơ thể.
“Tôi thích bố,” Lang Cửu nâng chân Từ Bắc cao lên ép trước ngực mình, cố gắng khiến mỗi lần mình đều vào được sâu hơn, “Tiểu Bắc tôi thích bố…”
“… biết… rồi…” Từ Bắc hổn hển, muốn giơ tay lên vỗ mặt Lang Cửu một cái, nhưng toàn thân mềm nhũng khiến hắn chỉ có thể tóm lấy vai Lang Cửu, va chạm lần sau mãnh liệt hơn lần trước cùng khoái cảm liên tiếp khiến hắn không thể nói ra một câu hoàn chỉnh.
“Nói bố thích tôi,” Lang Cửu tách chân hắn ta đè sang hai bên, cúi xuống, tay luồn xuống dưới ôm chặt lấy thân hắn, “Tôi muốn nghe.”
Loại giọng điệu mang mấy phần tùy hứng cùng mấy phần bá đạo này khiến Từ Bắc khó mà kháng cự, cánh tay hắn vòng qua eo Lang Cửu, ghé vào tai cậu nhẹ nhàng phun ra mấy chữ mơ hồ: “Bố thích mày…”
“Nói lại lần nữa.” Lang Cửu bóp bóp cằm Từ Bắc, dục vọng xông tới khiến cậu muốn vùi Từ Bắc vào cơ thể mình.
“… thích mày.”
Giọng nói này giống như một liều thuốc hưng phấn, khiến Lang Cửu chống mạnh người dậy, ấn vai Từ Bắc bắt đầu bắn ra.
Không nghe thấy gì cả, không nhìn thấy gì cả, tất cả cơ quan cảm giác đều mất tác dụng, mồ hôi, thở dốc…
Từ Bắc căng cứng người, đầu ngón tay hung hăng cào trên lưng Lang Cửu, dục vọng phung trào.
Lang Cửu kéo tay hắn qua, ngậm ngón tay hắn vào miệng mình cắn mút, dùng hết sức lực đưa đẩy mấy cái rồi ngã xuống người Từ Bắc, không kiềm được khe khẽ run rẩy, toàn bộ sức lực như thể đều theo dục vọng đưa ra khỏi cơ thể.
Hai người lẳng lặng nằm trên giường bất động, không biết đã qua bao lâu, hơi thở Từ Bắc cuối cùng cũng dần dần bình ổn lại, Lang Cửu lại vẫn nằm trên người hắn ôm siết hắn không chịu buông tay.
“Bố nói này… mày nặng lắm mày biết không?” Từ Bắc đẩy đẩy cậu.
“Không muốn nhúc nhích.” Lang Cửu trầm giọng trả lời, lại hôn hôn cổ hắn.
“Đi xuống, lão tử muốn đi tắm.”
“Nói lại lời vừa nãy một lần đi, được không?” Lang Cửu chống đầu nhìn hắn.
“Lời nào,” Từ Bắc đẩy cậu ra, chầm chậm ngồi dậy, từ eo trở xuống gần như đã tê dại, “Ư ư a a…”
“Không phải cái này,” Lang Cửu nhíu nhíu mày, đỡ hông Từ Bắc từ phía sau, “Bố biết mà.”
Từ Bắc quay đầu lại nhìn, trong ánh mắt Lang Cửu toàn là chờ mong, rất nghiêm túc nhìn hắn, hắn thở dài, mang dép lê đứng dậy: “Bố thích mày.”
Lang Cửu nhảy xuống giường, vui vẻ như đứa nhóc vừa được cả một nhà kẹo, cậu ôm Từ Bắc vào lòng, cằm gác lên vai hắn: “Là loại thích đó hả? Phải không?”
“Ờ,” Từ Bắc có hơi xấu hổ, nghiêng nghiêng đầu, “Phải…”
“Tôi bế bố đi tắm.” Lang Cửu xán lạn vô cùng, răng nanh lộ ra ngoài cũng lóe sáng.
“Mày vui cái lồng gì,” Từ Bắc tay chống tường, Lang Cửu cầm vòi phun giúp hắn xối nước, “Mẹ nó cười mười phút rồi, chưa xong nữa à!”
“Tôi là bạn trai bố.” Lang Cửu tiếp tục cười, kề mặt đến trước mắt Từ Bắc.
“Lão tử là bố mày,” Từ Bắc không vui đẩy cậu ra, “Huênh hoang ông nội mày… hôm nay lão tử chắc chắn uống lộn thuốc…”
“Tiểu Bắc, có phải chúng ta có thể bên nhau mãi mãi không.” Lang Cửu đột nhiên rất nghiêm túc hỏi một câu.
“Ừ, đương nhiên có thể,” Từ Bắc đột nhiên có chút cay mũi khó hiểu, xoay người lại ôm lấy Lang Cửu, “Đương nhiên có thể.”