Sáng hôm sau Hạ Lam và Lãng Minh đã thành công ra khỏi khu rừng Lãng Minh thì quay trở về để tránh bị nghi ngờ còn Hạ Lam phải tự đi đến Xung Manh cách đó trăm dặm, cô ghé vào 1 quá nhỏ còn đang uống lia trà thì tiếng bàn bên đã thu hút sự chú ý của cô.
- Tịnh Nhã tỷ tỷ chúng ta không thể nào vào cung lộ liễu được! Phổ Trạch quá nham nhiểm không biết hắn đã bày thiên la địa võng ở đâu để bắt chúng ta nếu tỷ cứ đi như vậy thì không những không cứu được Mạc Mạc mà còn phải chết nữa!
Hạ Lam vừa nhăm nhia tách trà ấm cô vừa nghe vừa gật đầu nói có lí! nếu như cứ ngu ngốc mà đâm đầu vào cứu người mà không có chuẩn bị thì chết là đáng! Hạ Lam vừa nghe vừa lặp lại trong vô thức: Tịnh Nhã.... Mạc Mạc???
Hạ Lam vừa định thần lại đầu nhảy số rất nhanh cô đứng dậy đập bàn 1 cái rất mạnh khiến cho cả bàn trà đều đổ xuống đất cũng thu hút sự chú ý của mọi người trong quán
Hạ Lam quay đầu qua bàn của Tịnh Nhã mà nói lớn: Tịnh Nhã!!!!! tỷ tỷ
Vừa nói Hạ Lam liền nhảy vồ lấy Tịnh Nhã trong con mắt kinh ngạc của mọi người
Tịnh Nhã khi thấy Hạ Lam ở đây cũng bất ngờ không kém cô hỏi: Hạ Lam?? sao cô lại ở đây??? đúng là gặp cô quá đúng lúc mà, cô chính là thần tiên hạ phàm chính là tiểu bảo bối thứ 2 của tôi!!!
Vừa nói 2 người nhảy vào ôm nhau thắm thiết trước con mắt ngỡ ngàng của mọi các tỷ muội.
Sau đó Tịnh Nhã lập tức giới thiệu: các tỷ muội đây là Hạ Lam cô nương chính là con gái cưng của tướng quân nước Xung Manh, chính là người bằng hữu mà tôi đã quen lúc đi tìm kiếm muội muội. Nói vậy nhưng Tịnh Nhã liếc mắt 1 cái Hạ Lam đã gật đầu lia lịa: Đúng đúng vậy!! quả là ý trời
Tịnh Nhã tiếp tục giới thiệu 1 cách nhiệt tình đây là các tỷ muội trong Túy Hy Phường mà tôi nói
đây là:
- Song
- Ánh
- Nhu
- Khiết
- Nhiên
- Tường
- San
- Lai
- Miên
- Nhan
- Dương
- Đàm
Hạ Lam lập tức chào hỏi sau đó họ nói rõ chuyện vì sao mình lại ở đây nhưng Hạ Lam cố ý che dấu việc đoàn quân cấm khổng lồ của Xung Cảnh đang trú ngụ trong khu rừng mê cung cô chỉ lấy lí do là đi bỏ nhà đi vì bị cha mẹ bắt ép lấy phu quân nhưng mà cô đã có người trong lòng. Còn Tịnh Nhã thì kể mọi đầu đuôi từ đầu tới cuối tất cả mọi chuyện cho Hạ Lam
Hạ Lam: Vậy là Mạc Mạc đã bị bắt rồi sao?
Tịnh Nhã: cũng không chắc nhưng mà khả năng rất cao vì cá dấu vết đều hướng về hắn ta
Hạ Lam cắn môi sau đó vẻ mặt vô cùng khó coi, cả gương mặt toát lên sự lo lắng: tôi có thể giúp cô thám thính tình hình nhưng hiện tại tôi cũng không thể nào đi dò la dùm mọi người được vì hiện tại tôi có thể bị truy lùng cho nên tôi sẽ chỉ mọi người đến 1 nơi! ' Lưu Cao Phường ' Hồ Nam! nơi đó có tất cả tin mật đặc biệt là hoàng thất các nước, nhưng!! các cô phải đặc biệt cẩn thật tuyệt đối không thể để lộ thân phận của mình để tránh sai sót hậu hoạn về sau
Những người đang mông lung sau khi nghe Hạ Lam nói thì bán tính bán nghi. Tịnh Nhã thì tin tưởng vô cùng không hề nghi ngờ, khiến cho các tỷ muội kia vô cùng thắc mắc, có lẽ chuyện xãy ra giữa Tịnh Nhã và Hạ Lam không hề đơn giản cho nên Tịnh Nhã mới tin tưởng cô gái lạ đó như vậy.
Sau khi ăn uống no say Hạ Lam vác cái thân xác lười biếng của mình đi từ từ tới Xung Manh. Cô rất lười cho nên cứ đi từ từ vì chẳng có ai đuổi theo nên cho dù ngày mai chưa vào tới thành cũng không sao! tiền mà cô hốt của Xung Cảnh không hề ích cả 1 túi to bự cho nên tiêu nhiều 1 chút chẳng sao.
Hạ Lam vừa đi Tịnh Nhã đã ra lệnh ngày mai đi đếm Hồ Nam, dù nghi ngờ nhưng bọn họ không dám bát bỏ phán đoán của Tịnh Nhã, cô ấy làm việc trên thương trường vô cùng cẩn thận và chu đáo trước giờ chẳng có 1 lỗ hổng cho nên có thể làm cho Tịnh Nhã tin tưởng thì cô gái kia chắc chắc cũng không tệ, phán đoán và mệnh lệnh của Tịnh Nhã như trong đội quân có 1 quy tắc bất thành văn " quân lệnh như núi " chỉ có nghe theo không có nghi ngờ!. Lập tức họ vào chuẩn bị đồ đạt mỗi người đi con đường riêng của mình.
Giống như loài hoa mà Hạ Lam yêu thích. Bồ công anh luôn bay theo gió không ở lại bất kì nơi đâu
Sau khi Hạ Lam đi đây là ngày đầu tiên Hạ Lam không đến gặp Xung Cảnh kể từ khi cô đến đây, ngày nào trên bàn của hắn cũng có 1 bình hoa bồ công anh. Theo thói quen khi vừa thức giấc Xung Cảnh lập tức cho mấy người con gái đang ngồi ở dưới đất lạnh ngủ mà thức dậy đi ra ngoài nhanh chóng, còn hắn thì mặc áo quần chính tề, chờ đợi tiếng gọi tên ồn ào nhưng đợi đã qua 2 canh giờ chẳng nghe tiếng của Hạ Lam, nhìn lên bàn những mảnh vỡ của chiếc bình và thân cây bồ công anh vẫn còn dưới đó phía trên bàn cũng không có bình hoa bồ công anh nào.
Xung Cảnh liền nhớ tới ngày hôm qua hắn và Hạ Lam đã cãi nhau nhưng sau khi cãi nhau ngày hôm sau Hạ Lam dù giận dỗi vẫn đi tới tẩm điện của hắn, nhưng hôm nay hoàn toàn không có bất cứ tiếng động gì cả. Xung Cảnh nghi hoặc bước ra, ở ngoài sân rộng các toán binh vẫn đang luyện tập như hằng ngày, nhưng hôm nay người mà họ thấy không phải là Hạ Lam mà là người rất ích khi xuất hiện Đại Vương.
Xung Cảnh nhìn cả đội quân 1 lượt vẫn không thấy bóng dáng của Hạ Lam đâu hắn bắt đầu khó chịu trong lòng liền lên tiếng hỏi nữ tướng quân đang luyện binh: Tuyết Vấn đâu rồi?
- Bẩm Đại Vương Tuyết Vấn cô nương từ sáng nay đã không thấy mặt.
Xung Cảnh nghĩ thầm chắc là Hạ Lam đã ngủ lỡ giờ chưa dậy, thì tên quân sư của hắn đã mỉa mai hắn mà nói: hôm qua là lần đầu chúng tôi thấy Tuyết Vấn cô nương khóc đó.
Xung Cảnh hơi bối rối hắn hỏi: cô ấy đã khóc sao?
Tên quân sư liền khịa hắn liền: không những khóc đâu! mà còn khóc vô cùng thương tâm đến nỗi đôi mắt đã sưng tấy, tôi thấy cô ấy đi vào rừng sau đó cả đêm cũng không về? ngài nghĩ xem cô ấy không về tẩm cung của mình mà lại đi vào rừng đến sáng hôm nay đã không thấy mặt, theo tôi thấy... người ta đã bỏ đi trở về nhà rồi!
Xung Cảnh liền khó chịu nhíu mày. Tên quân sư tiếp tục nói: ngài nói xem! rốt cuộc cô ấy đã bị ngài làm tới mức nào mà khóc rồi còn bỏ đi như vậy, từ khi tới đây chưa lần nào bỏ đi hết dù như thế nào cũng xuống nước đến tìm ngài trước nhưng hôm nay đã không hề thấy mặt rồi.
Cả đội quân đang nhiều chuyện lắng nghe ai nấy cũng đồng tình, chắc chắc Đại Vương của họ đã làm gì rất quá đáng cho nên Tuyết Vấn cô nương mới bỏ đi, mặt ai nấy nhìn Đại Vương vô cùng nhăn nhó khó chịu như đang nhìn tên trai đểu vậy
Quân sư vẫn nói khích Xung Cảnh tiếp: Không lẽ ngài đã nhớ người ta rồi?
Cả đội quân nghe xong liền kinh ngạc xì xào, Đại Vương của bọn họ chẳng lẽ là tên như vậy???
" Tự trọng cao hơn tính mạng " câu châm ngôn cả đời này Xung Cảnh tôn thờ cho nên hắn đâu thể để mình mất mặt liền ra vẻ chán ghét: ta không phải là người như vậy, dù sao bao nhiêu mỹ nhân cả đời này ta không lẽ phải cưới 1 vợ yêu vợ suốt đời mới vừa lòng cô ấy sao? nực cười Bổn Vương chính là số đào hoa mỹ nữ giai nhân khắp nơi không cần 1 người suốt ngày càm ràm lo chuyện của ta
Nghe xong các quân lính đều bày ra bộ mặt nhếch mép, trong khắp quân doanh này ai mà không biết, Đại Vương của họ bên ngoài thì lạnh lùng trăng bướm nhưng chỉ cần Tuyết Vấn giận dỗi thì liền dỗ dành vô cùng đáng thương đến nỗi cho dù mọi người không nhìn thấy tận mắt nhưng nhìn mối quan hệ của bọi họ ai mà không biết.
Thấy biểu cảm của mọi người Xung Cảnh liền tức tối đi vào tẩm điện, các cô gái kia thấy hôm nay chính thất không đến vạch mặt họ thì liền bắt lấy thời cơ nhảy vào phòng của Xung Cảnh chờ đợi hắn về mà dốc lòng hầu hạ nhưng mà.... Hắn vừa vào đến phòng thấy họ liền cắn răng tức giận đuổi hết toàn bộ đi, nhưng có những cô gái lì lợm không chịu nghe nhất quyết muốn hoan ái với hắn nhưng mà bị hắn cho người chém chết.
Vào căn phòng quen thuộc, Xung Cảnh vỗ mặt mỉnh tỉnh táo nhưng mà hôm nay không có Tuyết Vấn hắn thấy thiếu thiếu cái gì... nhưng vẫn cứng đầu cho rằng vài ngày nữa Tuyết Vấn sẽ quay lại nhưng mà hình như lần này cô ấy giận thật rồi. 3-4 ngày sau cũng không quay lại. Cuối cùng là Xung Cảnh không chịu được mà đi tìm cô, trong những ngày này toàn bộ mỹ nữ trong toà lâu đài đều bị hắn chém đầu, vì thấy nhớ Tuyết Vấn cũng không thể nào để họ đi nếu họ tiết lộ nơi đóng quân của Xung Cảnh thì kế hoạch của hắn sẽ bị đảo lộn. Cho nên toàn bộ nữ nhân làm sủng thiếp, đều bị chém đầu không thương tiếc, ngày ngày tâm trạng của hắn càng u uất chán chường, biết được tin Hạ Lam đã về lại phủ tướng quân thì hắn biết lần này Tuyết Vấn không tha thứ cho hắn rồi. Đại Hoàng Tử mưu mô xảo quyệt thâm hiểm độc ác giờ đây phải đi TRUY THÊ nếu không bảo bối đó của hắn sẽ giận mà sinh bệnh đó.
Nhưng 1 tin tức nổi da gà hơn cả! 1 tên chỉ huy toán quân đã đưa Hạ Lam ra khỏi khu rừng sau 2 ngày thì hắn cũng đã trốn đi, và nơi hắn đi chính là Phủ Tướng Quân Xung Manh, nghe mọi người kể lại Xung Cảnh mới biết tên Lãng Minh này ái mộ tiểu bảo bối của hắn đã lâu nhưng không dám thổ lộ vì Tuyết Vấn lúc nào cũng chỉ có Xung Cảnh, ngay khi Tuyết Vấn vừa xích mích với Xung Cảnh hắn liền cùng Tuyết Vấn cô nam quả nữ ở trong rừng cả 1 đêm cùng nhau....mọi người cũng không dám nghĩ không biết có phát sinh chuyện gì không...chỉ là hiện giờ hắn cũng đã đi mất còn ở trong Phủ Tướng Quân cùng 1 nơi với Tuyết Vấn vậy-y thì.... chắc là câu " cao thủ không bằng tranh thủ " Lãng Minh chính là quán quân luôn, vì hắn nắm bắt cơ hội quá đỉnh mà
Nghe người trong quân đội thổi phồng rồi kể lại cho nhau chuyện giữa Tuyết Vấn và Lãng Minh thì từng tế bào trong cơ thể của Xung Cảnh đã sôi sục liên tục vì cơn ghen dâng trào. Hắn lập tức cưỡi ngựa truy thê.
Các huynh đệ trong doanh trại liền cá cược xem thử Tuyết Vấn cô nương sẽ chọn ai Đại Vương hay là Lãng Minh. phiếu bầu của Lãng Minh nhiều hơn Đại Vương 1 phiếu, các huynh đệ trong doanh đang rất mong ngóng kết quả của chuyện tình tay 3 này.
[ Tui không biết nên chọn ai nhưng mà vote cho Lãng Minh caca 1 phiếu nhe, 🤭 ]