Edit&Beta: Hâm Đình
Tô Đào hai chân "lạch bạch" chạy về phía gương.
Trong 9 năm qua, nó không còn được ưa chuộng lắm.
Những chiếc gương dài cá nhân thường được gắn trong tủ quần áo.
Tiểu nha đầu trong gương, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa có chút thịt, nhưng ngũ quan nhìn tinh xảo phi thường, đôi mắt vừa to vừa sáng, mũi cũng tương đối thẳng, cười còn có hai má lúm đồng tiền nhỏ.
Thoạt nhìn có năm phần giống Tô Lê.
Tiểu nha đầu nhìn kỹ lại còn có vài phần tương tự với mình, chỉ là khi còn nhỏ điều kiện cô nhi viện không tốt, không lưu lại quá nhiều ảnh chụp khi còn bé, cũng chỉ có lúc mình vừa mới được nhận vào cô nhi viện, viện trưởng mẹ đã chụp một tấm, về sau một thời gian dài cũng không biết lấy đi đâu.
Cô đối với dung mạo khi còn bé của mình cũng không nhớ rõ lắm, nghĩ đến hẳn là sẽ không kém hơn hiện tại chứ!
Ông nội cùng bà nội Tô thấy cháu gái nhìn chằm chằm vào gương, vừa nhăn mặt vừa bĩu môi, cuối cùng ôm lấy đôi má nhỏ như đang chiêm ngưỡng khuôn mặt của chính mình, cả hai đều nghẹn cười không thôi.
Nhu Nhu nhà bọn họ thật sự là tiểu nha đầu đáng yêu nhất thế giới!
Sau khi ăn cơm trưa, Tô Đào bị bà nội dỗ cho ngủ một lát, sau khi tỉnh lại thì ở nhà chơi một hồi, nhìn bên ngoài thấy ánh mặt trời không độc lắm, đã bị dẫn đến dưới gốc cây lớn ở cửa nghe một nhóm lão già, lão thái thái nhàn rỗi nói chuyện.
Tô Đào mặc quần áo mới bà nội làm cho cô, là một chiếc sườn xám nhỏ phấn phấn nộn nộn, sờ lên là chất liệu bông tinh khiết, mặc rất thoải mái, bà nội còn chải cho cô hai cái nụ hoa nhỏ, đem vải làm sườn xám còn lại chế thành hai đóa hoa nhỏ cỡ đầu ngón tay, cài lên tóc cô.
"Ôi, đây là tiểu nha đầu nhà ai a, thật đẹp a!" Một bà lão đang ngồi dưới gốc cây lắc quạt cùng mọi người nói chuyện phiếm, thấy bà nội Tô dẫn Tô Đào ra cửa, liếc mắt một cái liền nhìn thấy tiểu nha đầu xinh đẹp này, nhịn không được khen một câu.
"Chào bà.", Tô Đào cười ngọt ngào với bà, được khen xinh đẹp cô đã không còn kích động như lần đầu tiên nghe, cũng không có cảm giác gì.
Bà lão thấy Tô Đào hiểu lễ phép như vậy, lại khen ngợi một trận, bà nội Tô không nhịn được chế giễu một chút, "Tiểu nha đầu nhà tôi đương nhiên xinh đẹp, bà nha, hâm mộ cũng vô dụng"
"Thật là.", bà lão nghe vậy ánh mắt nhìn về phía bà nội Tô có thêm vài phần hâm mộ.
"Nếu thích cháu gái thì để con dâu của bà sinh thêm một đứa, nhà bà hiện tại cũng chỉ có một đứa cháu trai, sau này chắc cô đơn lắm." Một ông lão ở bên cạnh nói.
"Con trai với con dâu hai vợ chồng đều bận rộn, công ty nhỏ của bọn nó vừa mới thành lập, cũng không có thời gian, hơn nữa có muốn sinh đứa thứ hai hay không cũng là con dâu tôi quyết định, tôi nha thì sẽ không quản rồi."
"Ôi chao, lời này của bà nói không đúng a.", ông lão kia đảo mắt, "Bà là mẹ chồng, bà nói là phải nghe, tôi quay về cũng phải nói cho con trai tôi, bảo tụi nó sinh thêm mấy đứa, cho Trương gia chúng ta khai chi tán diệp[1]."
Lão phu nhân nghe vậy khoát tay.
Tô Đào ở trong lòng cảm khái vạn phần, sinh con đâu phải nói sinh là sinh, sinh rồi còn phải tự mình nuôi, thế hệ các cô sau khi lớn lên, giá nhà đắt đỏ, cái gì cũng đắt, cái gì cũng phải có một chữ đắt có chút quan hệ thân thích, nhất là đối với những người nghèo nhỏ như các cô mà nói, thoát nghèo cũng đã rất giỏi rồi, về phần làm giàu cái gì cũng chỉ nghĩ trong mộng.
Nếu mà sinh con thì cơ bản là thắt lưng buộc bụng, sống qua ngày, không chừng ngay cả thắt lưng quần cũng không có, nếu sinh hai đứa...!
Tô Đào hít sâu một hơi, cô nghĩ cũng không dám nghĩ.
Huống chi cưới một người vợ, cũng không phải là cái máy móc sinh sản, không sinh cũng là do người ta tự quyết định, nếu đồng ý thì giải quyết nội bộ, còn không đồng ý liền nhất phách lưỡng tán[2] tìm người khác, Tô Đào rất là khinh thường những người coi vợ con mình như là cái máy móc nuôi dạy con cái, nhà của họ còn không phải là thân thích của hoàng đế, càng đừng nói đến có ngôi vị hoàng đế muốn kế thừa hay không.
"Ông cũng đừng nói bậy, để cho Mỹ Phương nhà người ta biết, xem có phải đi tìm nhà ông hay không." Bà nội Tô rất không đồng ý nói, Tô Đào phỏng chừng Mỹ Phương này chính là con dâu của bà lão kia, "Người ta sinh hay không sinh con sinh đều là chuyện của hai vợ chồng nhà người ta, ông nha đã lớn tuổi rồi thì đừng quan tâm nhiều như vậy, hiện tại không phải còn thịnh hành DINKS[3] sao, theo tôi nghĩ, bọn nhỏ tự mình sống hài lòng là được rồi."
Tô Đào cảm thấy ngoài ý muốn, không nghĩ tới bà nội lại sáng suốt như vậy.
Ông lão hừ một tiếng, "Bà đây là đứng nói chuyện không đau thắt lưng? Bà có ba đứa con trai, thằng lớn thì sinh cho bà hai đứa cháu trai, thằng Hai cũng sinh cho bà hai đứa cháu trai, còn thằng Ba một trai một gái, gom góp một chữ tốt.
Bà cháu trai không thiếu, cháu gái cũng có, nha đầu này phía trên có năm anh trai, đương nhiên là bà nói như vậy." Ông lão nói xong liền mang bàn ghế rời đi, đầu cũng không quay lại.
Bà nội Tô sửng sốt, "Lão già này..."
Tô Đào lại khiếp sợ, từ sau khi cô sống lại trên thân thể đứa trẻ này, đã khiếp sợ một lần, cô cho rằng cô chỉ có một anh trai, không nghĩ tới hiện tại lại xuất hiện thêm bốn người!!!!!!!!
Tô Đào cô cư nhiên có năm anh trai!!! Ui là trời!!
"Mẹ! Mẹ ở đây a ~, dì cũng ở đây a."
Đang nghĩ ngợi, liền nghe được một giọng nữ thanh lệ vang lên, lúc Tô Đào phát hiện, một người phụ nữ dẫn một đứa nhỏ đã đứng ở trước mặt.
"Dì với mẹ con đang tán gẫu, nhìn con này lại gầy đi nhiều như vậy, công việc có bận bịu đến đâu cũng phải chú ý thân thể.", bà Tô biết hai vợ chồng Cố gia từ bỏ công việc trong nhà, tự mình mở một công ty nhỏ, mới mấy ngày không gặp cháu dâu, nhìn xem đều gầy đi một vòng.
"Dạ dạ, dì lo lắng." Tô Đào không chú ý đến người phụ nữ trước mắt nữa, ánh mắt nhìn về phía Tiểu Đậu Đinh bà đang dắt, Tiểu Đậu Đinh này thoạt nhìn hẳn là so với cô không lớn hơn bao nhiêu, phỏng chừng cũng chỉ có lớn hơn một hai tuổi mà thôi, không thể nhiều hơn nữa, từ lời nói của dì Mỹ Phương, Tô Đào biết hắn gọi là Cố Từ, mẹ muốn đi công tác, ba phải họp, cho nên đứa trẻ lớn lên có chút xinh đẹp này đã được đưa đến nhà bà nội.
Mẹ Cố Từ vội vàng sốt ruột rời đi, hai bà liền để cho bọn nhỏ cùng chơi.
Hai đứa nhỏ ngồi thẫn thờ, hai tay ôm má ngơ ngác.
"Tiểu tử~, cậu bao nhiêu tuổi?" Tô Đào đang cầm một cành cây khô vẽ lung tung trên mặt đất.
Cố Từ quay đầu nhìn cô, tuổi còn nhỏ mà đã nghiêm nghị nói, "Tôi là Cố Từ."
"Vậy cậu bao nhiêu tuổi?" Tô Đào chưa từ bỏ ý định lại hỏi một lần nữa, tự hỏi có phải cô sống trong cô nhi viện lâu rồi không, mỗi khi có bạn mới đến, cô luôn thích hỏi tuổi của họ.
"Tôi sáu tuổi.", Cố Từ nói xong còn đứng lên tiến lại gần Tô Đào, giống như muốn chứng minh cái gì, lôi kéo Tô Đào đứng lên, xác định Tô Đào quả thật thấp hơn mình, tiểu đại nhân nghiêm túc nhéo nhéo Tô Đào, "Em phải gọi anh là anh trai."
Tô Đào nhất thời không nói nên lời, đứa nhỏ này sao lại như vậy, hừ! Chờ mười một mười hai tuổi, còn chưa biết ai thấp đâu?!!
...!
[1] Khai chi tán diệp: nghĩa gốc là sau khi cây non được trồng thì cây non sẽ phát triển mạnh và phát triển thành những cây cao chót vót.
Bây giờ nó thường được sử dụng như một phép ẩn dụ cho sự sinh sản và sinh sản của con người và để truyền lại dòng máu của tổ tiên.
[2] Nhất phách lưỡng tán: là câu thành ngữ có nghĩa đen là một đập vỡ đôi, một phát chặt đứt, tương tự câu nhất đao lưỡng đoạn, ý nói đến sự chia tay hoặc tách ra.
[3] DINKs: (Viết tắt của Double Income, No Kids) là thuật ngữ chỉ cặp vợ chồng mà cả hai đều có công ăn việc làm, có hai nguồn thu nhập và không sinh con.
DINKs phải là những cặp vợ chồng có quan điểm sống không cần sinh con và thực tế không sinh con chung..