Gió tây thổi tới, năm tháng chậm rãi trôi.
Trước ngày thi cao khảo một tháng, chủ nhiệm lớp gọi Tô Đào vào văn phòng nói rằng có một tin vô cùng tốt muốn nói với cô.
Lúc Tô Đào đến văn phòng thì cô chủ nhiệm Lưu Na đang đi qua đi lại dáng vẻ vô cùng hưng phấn.
Từ trước đến giờ chưa từng thấy một mặt đáng yêu như vậy của cô chủ nhiệm làm Tô Đào nhịn cười hơi bị vất vả.
Tin tức tốt lần này chính là Đại học Bắc Kinh cho Di Hòa hai suất tuyển thẳng, một cái là của Tô Đào, còn một là cho một bạn ở lớp ba.
Tô Đào nghe xong tất nhiên cảm thấy rất vui mừng, nhưng mà cô lại quyết định từ chối danh sách đề cử này nói rằng cô muốn tham gia thi đại học, bởi vì cô cảm thấy đi học nhiều năm như vậy rồi mà không tham gia thi đại học thì giống như nỗ lực nhiều năm đều trở nên vô nghĩa, hoặc là cuộc sống sẽ không được trọn vẹn.
Hơn nữa, cô muốn thử xem sau khi trọng sinh thì thi đại học lần này có đạt được những vinh dự giống kiếp trước hay không.
Lưu Na tuy rằng rất tán thưởng và khâm phục quyết định của Tô Đào nhưng bà lại có chút không đồng ý, dù sao thì thi đại học lúc nào cũng là một biến số sẽ thay đổi còn được tuyển thẳng thì không.
Tô Đào kiên định với quyết định của mình, cuối cùng kết quả cũng được như mong đợi, dùng 730 điểm cao nhất toàn quốc vào khoa Trung văn ngành ngôn ngữ Hán của Đại học Bắc Kinh.
Lúc có kết quả, Lưu Na ngồi trước máy tính tra điểm, người đầu tiên chính là Tô Đào, sau khi biết điểm lập tức gọi điện cho bố mẹ của Tô Đào chúc mừng.
Người đầu tiên nhận được cuộc gọi chính là Tô Vân Đình, thành tích thi của con gái đã được nằm trong dự tính nhưng ông vẫn không kiềm được vui sướng cùng kích động.
Lúc đó ông đang nghe thân chủ của mình nói chuyện về việc bản thân bị vợ cắm sừng như thế nào, nói đến mức vừa bi thương vừa chảy vài giọt nước mắt, vốn dĩ muốn tìm kiếm sự đồng cảm vì cùng là đàn ông của Tô Vân Đình, ngẩng đầu liền thấy vị luật sư mà mình thuê với giá cao đang cười vô cùng vui vẻ.
Mà Diệp Ngưng vốn dĩ là giảng viên của Bắc Đại cách đây vài ngày mới được tăng lên học hàm giáo sư, lúc đó bà đang ngồi ở văn phòng xem luận văn tốt nghiệp của sinh viên thì hiệu trưởng đã đến tận nơi hỏi xem Tô Đào có phải con của bà hay không.
Còn bày tỏ hy vọng rằng Tô Đào sẽ đến học tại đại học Bắc Kinh, muốn chọn ngành nào thì chọn, muốn yêu cầu gì cũng được.
Diệp Ngưng có chút thụ sủng nhược kinh*, còn chưa rõ là xảy ra chuyện gì, nghe xong hiệu trưởng nói mới biết con gái mình được thủ khoa toàn quốc.
* Có nghĩa là được sủng ái, được chiều chuộng mà vừa mừng vừa lo
Nhu Nhu học giỏi như vậy nên sau khi kinh hỉ qua đi bà lại cảm thấy thành tích như vậy thì cũng giống như bình thường, nhìn ánh mắt tha thiết của hiệu trưởng làm Diệp Ngưng có chút dở khóc dở cười, bà đã sớm biết mục đích của con gái từ đầu đã là Bắc Đại, bảo hiệu trưởng yên tâm.
Hiệu trưởng cười ha ha nói ba lần "tốt" rồi mới rời đi trong sự thỏa mãn.
Diệp Ngưng vừa mới tiễn hiệu trưởng đi thì nhận được điện thoại của Lưu Na, sau khi cúp máy thì liên tiếp nhận được điện thoại từ phòng tuyển sinh của các trường đại học, tất cả đều muốn lôi kéo Tô Đào đến học ở trường họ, lại còn hứa hẹn rất nhiều lợi ích.
Diệp Ngưng từ cuộc gọi đầu tiên đến cuộc gọi cuối cùng đều có chút kiêu ngạo, câu đầu tiên bà nói chính là Tô Đào đã lựa chọn đại học Bắc Kinh, cảm ơn ý tốt của trường quý vị.
Tô Vân Đình cũng không tốt hơn là bao, cứ liên tiếp nhận được cuộc gọi đến.
Thật đúng là gánh nặng ngọt ngào nha!
Là một người trong cuộc nhưng Tô Đào hiện nay đang nằm trên sôpha vui vẻ nhận lì xì của ông bà, cô dì chú bác và các anh trai, đợt này bội thu rồi!
Lần đầu tiên được nhận lì xì đến run tay luôn, cảm giác có người nhà thật thích, khác hẳn kiếp trước.
Kiếp trước cô cũng đứng đầu toàn quốc nhưng lại chỉ có sư phụ chia sẻ niềm vui này.
Lúc đó sư phụ không chỉ cho cô một cái bao lì xì mà còn tặng cô một cuốn sách huyền thuật*
*Sách về những thứ kỳ bí, tâm linh, phương thức sử dụng các thủ thuật để tạo ra liên kết với thế giới khác, giống đạo sĩ
Chỉ tiếc là cô còn chưa hiểu mấy thứ được viết trong sách mà đã hy sinh rồi.
Năm thứ nhất đại học, Tô Đào và Nhan Thanh Thanh đi cùng mẹ Tô đến cửa hàng trang sức mua vòng tay, đột nhiên có một người đàn ông cầm dao xông vào cửa hàng, Tô Đào không hoảng sợ vô cùng bình tĩnh đạp hắn một cái, dùng mấy chiêu đã có thể chế ngự hắn rồi, cuối cùng còn ghét bỏ nói một câu.
Gầy như que củi mà cũng học theo người ta làm cướp!
Nhân viên cửa hàng vội gọi điện báo cảnh sát, rất nhanh đã tới mang tên cướp về đồn.
Sau vài ngày, lại cùng với chủ tiệm đến Bắc Đại trao lá cờ chính nghĩa tuyên dương khen thưởng cho Tô Đào, hơn nữa hôm đó cục trưởng cũng đến, mà trường cô lại trùng hợp tổ chức đại hội thể thao, Tô Đào lúc đó liền nổi tiếng toàn trường luôn, trời ạ vận khí gì vậy!
Hai bên cùng nhau chụp ảnh lưu niệm, trong bức ảnh Tô Đào bị bao vây bởi hiệu trưởng, cục trưởng, chủ tiệm trang sức và hai cảnh sát hôm đó, cô chiếm luôn vị trí center tay cầm cờ chính nghĩa cười vô cùng ngốc nghếch.
Năm hai đại học, đây là năm vô cùng không bình thường đối với Tô Đào, bởi vì phong ấn âm dưỡng nhãn của cô sẽ mất tác dụng.
Năm ba, Tô Đào bắt đầu luyện tập sáng tác bài hát, viết xong liền đăng lên weibo, được một võng hồng* không quá nổi nhìn trúng, sau khi được cover lại thì trở nên hot dần dần trên mạng.
*hot gril/ hot boy mạng
Bài hát thứ hai được một ca sĩ vô danh mua lại, sau khi hát xong thì nổi như cồn sau một đêm, tài nguyên đến ầm ầm.
Bài hát thứ ba được một ca sĩ cấp bậc thiên hậu mua lại, và tất nhiên nó trở thành bài hát được yêu thích nhất trong năm.
Cô còn tạo riêng một album cho Tô Lê và Thời Hàn, tất cả đều bán được với số lượng lớn.
Sau đó, còn sáng tác nhạc phim cho mấy bộ phim điện ảnh, thậm chí còn có ca sĩ nước ngoài tìm đến để sáng tác bài hát.
Thời gian đó, cái tên Tô Đào vô cùng nổi tiếng, không ai trong vòng âm nhạc mà lại không biết.
Nhưng lại không có người nào biết cô trông như thế nào, cũng không biết là nam hay nữa, tất cả mọi giao dịch, công việc đều thực hiện thông qua weibo, thư từ và chuyển phát nhanh, mọi người chỉ có thể dựa vào cái tên Tô Đào mà đoán cô là con gái.
Người đến mua bài hát càng ngày càng nhiều, nên Tô Đào phải đăng thông báo rằng sẽ dừng sáng tác một thời gian thì mới được dễ chịu hơn một chút.
Vốn dĩ cô chỉ muốn sáng tác chơi chơi thôi ai ngời mình còn có năng khiếu về mặt này.
Tô Đào sống nhiều hơn mọi người mấy năm nên cô biết tầm quan trọng của bản quyền, tất cả bản quyền của các sản phẩm bán ra đều nằm trong tay cô.
Năm thứ tư, Tô Đào tốt nghiệp rồi!
Ngày sinh nhật mười tám tuổi, Tô Đào nhận được giấy báo nhập học nghiên cứu sinh của Bắc Đại và lời mời tham gia chương trình « Tôi muốn xuất đạo ».
Là Thời Hàn giúp cô báo danh.
Hôm đó, Tô Đào cũng nhận được quà sinh nhật từ các anh trai, bọn họ tặng quà đều là những thứ mà họ nghĩ là có ý nghĩa nhất vào ngày sinh nhật.
Anh cả tặng một chiếc vòng tay pha lê trắng do nhà thiết kế nổi tiếng người Pháp làm ra, tên là chúc phúc, ngụ ý là bách phú thiên tường.
Anh hai tặng một đôi giày cao gót và một bộ sưu tập son của thương hiệu nổi tiếng.
Món quà này thật sự khiến Tô Đào vô cùng kinh ngạc, anh hai thẳng nam sắt thép của cô không ngờ lại có tâm tư lãng mạn như vậy.
Anh ba vô cùng đơn giản thô bạo, chia hẳn cho cô 10% cổ phần của công ty làm quà tặng.
Tô Lê tặng một căn nhà, nghĩ em gái sắp xuất đạo rồi việc có nhà riêng sẽ thuận tiện hơn.
Anh năm Tô Kính tặng cô một con mèo chân ngắn, vô cùng dễ thương lại dính người, Tô Đào đặt tên cho nó là Lục Lục.
Bởi vì cô đứng hàng thứ sáu nha!
Còn có Cố Từ và Nhan Thanh Thanh, Cố Từ tặng một con gấu bông to bằng người thật, Nhan Thanh Thanh thì tặng một bó hoa xinh đẹp.
Đây là lần đầu tiên trong đời cô được người khác tặng hoa đó!
Ngày hôm đó, Tô Đào cảm nhận sâu sắc sự yêu thương của gia đình và bạn bè, còn khóc một trận cảm động nữa.
.