Editor: Trầm Lăng
Chương 2:
Người xem náo nhiệt lập tức giải tán, trò hề ban nãy cứ như chưa bao giờ xảy ra, lớp phó học tập ôm mấy xấp bài thi được cuộn vào vào trong lớp học bắt đầu chia phát, giáo viên chủ nhiệm đức dục sắc mặt nghiêm trọng đứng trên bục giảng quan sát học sinh trong lớp*, Lâm Kinh Trập cảm thấy có một tầm mắt rõ ràng nán lại trên mặt mình một hồi lâu.
*政教处主任面色凝重地站在讲台上观察屋内的学生 cả câu nó là thế này, không biết có đúng không.
Anh cũng chẳng ngẩng đầu lên, tiếp nhận vài bài thi có nét chữ còn khá non nớt được lớp phó học tập phát cho: Ngữ văn toán học có điểm tối đa là 120, anh chỉ thi được 86 và 90 điểm; còn các môn học có điểm tối đa là 100, điểm thi chỉ xấp xỉ với số điểm đạt yêu cầu qua môn mà thôi, trong đó tiếng Anh là thảm thiết nhất, thi được 47 điểm, cũng là môn học duy nhất anh thi không đạt yêu cầu.
Lâm Kinh Trập chỉ nhớ rằng năm mình học lớp 12 trạng thái mơ hồ đến lạ, nhưng mơ hồ đến trình độ nào thì cho tới tận bây giờ anh mới có nhận thức cụ thể.
Thành tích của Giang Nhuận cũng không tệ lắm, mấy bạn cùng lớp ngồi cạnh bắt đầu vừa soát đề vừa tám là nó đứng trong top 5 của lớp, chẳng qua dù vậy, ký ức không bao giờ sai của Lâm Kinh Trập đã nhắc cho anh biết, năm đó Giang Nhuận có thể vào Đại học Quần Nam aka đại học số một của tỉnh Quần Nam là nhờ một danh ngạch tuyển thẳng của Nhất Trung.
Này cũng chẳng kỳ lạ, vì tài nguyên giáo dục phân phối có hạn, mặc dù Nhất Trung được gọi là trường cấp ba tốt nhất của thành phố Ly Vân, nhưng so sánh với tỉnh Quần Nam thì chỉ là một thành thị nhỏ không đáng nhắc đến, chẳng tính là cái gì.
Mà Lâm Kinh Trập còn nhớ rằng, năm mình thi đại học là năm cả nước chung đề*, có thể nói độ khó được phản ánh là khó nhất trong các năm trở lại đây, đã dạy và học trong điều kiện tương đối lạc hậu lại còn phải đấu chọi với bao đối thủ ưu tú ở thành phố lớn, học sinh Nhất Trung không hề có lực lượng để cạnh tranh.
*Nghe nói vì diện tích rộng học sinh đông, bên Trung thi đại học đều chia thành từng khu vực, vì thế đề sẽ khác nhau.
Năm đó có không ít người thi trượt đại học, vì thế rất nhiều bạn cùng khối chọn học lại một năm, do đó Lâm Kinh Trập ấn tượng sâu sắc với cuộc thi đại học lần này.
Anh cầm lấy bài thi tiếng Anh chẳng làm đúng được mấy câu của mình lên, không áp lực tí nào bắt đầu dùng trình độ ngoại ngữ được rèn ra do thường xuyên sang nước ngoài du học của mình đời trước để rà soát lại, rất là tiếc nuối phát hiện ngay cả một số câu ngữ pháp được giáo viên chấm đúng cũng tồn tại vài lỗi sai nhỏ.
Còn mấy môn toán lý hóa gì gì đó, Lâm Kinh Trập đã tạm biệt ghế nhà trường nhiều năm chẳng nhớ nổi vài công thức, mà dù sao vẫn còn gốc ở đó, anh lại còn từng học nghiên cứu linh tinh, cho nên nói tóm lại, độ khó cũng không lớn lắm.
Dạng bài thi thử mười kiểu như một của Nhất Trung Ly Vân CHẲNG THỂ NÀO SO ĐƯỢC sự khốc liệt của đề thi đại học năm nay.
Lâm Kinh Trập suy nghĩ giáo viên chủ nhiệm Lý Ngọc Dung đã làm không ít thủ đoạn bỉ ổi chỉ để giữ được cái danh giáo viên lớp trọng điểm, rất muốn khuyên cô ả một câu: đừng mù quáng nữa.
Anh cúi đầu chuyên tâm đọc đề thi, một tay còn dùng bút viết một số cách giải mới nghĩ ra dựa vào tri thức tích lũy từ kiếp trước của mình, nhìn qua vừa nghiêm túc vừa hiếu học.
Thầy chủ nhiệm há miệng, vốn muốn gọi anh lại thấy anh ngoan ngoãn như thế, vì do dạo gần đây nhà có người mất nên cơ thể đơn bạc hơn rất nhiều, thực sự là không đành lòng.
Cái tên chạy một vòng bên mép, đến khi thầy lên tiếng thì đã đổi thành một đối tượng khác: "Cao Thắng, trò theo tôi ra đây một lát.
Chu Hải Đường đâu rồi? Lại cúp học à?"
Đúng rồi, Lâm Kinh Trập đột nhiên nhớ ra, trong khoảng thời gian bắt đầu thi thử của lớp 12 Chu Hải Đường đã dần có tiếp xúc với mấy tên "xã hội đen" của thành phố Ly Vân, tần suất trốn học ngày một tăng.
Những việc cần nhớ quá là nhiều, anh đặt bút xuống, hai tay đan vào nhau, dựa lưng vào mép bàn đằng sau, mặt vô biểu tình nhìn theo Cao Thắng đang lơ ngơ đi theo thầy chủ nhiệm không biết mình sẽ nghênh đón chuyện gì.
Nhóm nữ sinh ngồi sau đã soát đề xong vẫn cứ tụ tập một chỗ xì xào bàn tán.
Các cô cà khịa Giang Nhuận đang ngồi gục xuống bàn gào khóc, không khỏi rơi tầm mắt xuống người Lâm Kinh Trập có khí tràng chẳng ăn nhập gì với cả lớp học này.
Lâm Kinh Trập vốn lạnh nhạt, lại bị Giang Nhuận tung tin đồn với cả lớp là cha anh bỏ đi theo gái, mẹ anh cũng không thèm nuôi anh vân vân, bởi vậy nên không nói chuyện nhiều với bạn bè.
Chẳng qua thành tích của anh không tệ, lớn lên lại trắng nõn thanh tú, được không ít cô bé chú ý.
"Này." Các cô gái xô đẩy lẫn nhau, "Sao đột nhiên tui lại cảm thấy hôm nay Lâm Kinh Trập đẹp trai hơn bình thường nhỉ?"
Trong tiếng cười trộm, Cao Thắng bị gọi ra khỏi lớp trở về với vẻ mặt hốt hoảng, trên tay cầm một tờ giấy chắc là tờ thông báo, mặt dại ra ngây ngốc ngồi vào chỗ ngồi.
Thầy chủ nhiệm đức dục và giáo viên chủ nhiệm Lý Ngọc Dung còn đứng trước cửa lớp nhỏ giọng cãi vã, mặt Lý Ngọc Dung quay vào lớp, tình cờ ánh mắt khoét vào người Lâm Kinh Trập, sắc như dao.
Tầm mắt của Lâm Kinh Trập đối diện thẳng với cô ả, lộ ra một nụ cười giễu cợt.
Lý Ngọc Dung dại ra khoảng tầm hai giây, sau đó nổ tung giống như bóng bay bị kim chọc: "Lâm Kinh Trập! Anh đi ra đây cho tôi!!"
Lớp học bị cô ta quát một câu lập tức yên lặng như thóc, trong sự chú ý của tất cả mọi người, Lâm Kinh Trập đặt sách xuống, không nhanh không chậm đi về phía cô.
Lý Ngọc Dung bị thái độ không đặt mình vào mắt của anh tức giận đến tay cũng run rẩy: "Anh nhìn lại anh một cái xem, hạng người gì đây!"
Thầy chủ nhiệm không nhìn thấy nụ cười khiêu khích của Lâm Kinh Trập nên rất là tức giận với Lý Ngọc Dung vô cớ gây chuyện: "Cô giáo Lý, rốt cuộc cô định làm gì?!"
Thái độ của Lâm Kinh Trập bấy giờ rất giống học sinh ba tốt*: "Cô giáo Lý, cô tìm em có việc gì ạ?"
*Các tiêu chí ba tốt: "Đạo đức tốt", "Học tập tốt", "Thể lực tốt"
Lý Ngọc Dung nhìn thầy chủ nhiệm vô thức bảo vệ Lâm Kinh Trập ở sau lưng mình, quả thực có khổ không nói nên lời, mình thì tức tím cả người, bởi thế thái độ cũng chẳng tốt mấy: "Còn hỏi tôi có việc gì à, anh nhìn thành tích của anh giảm thế nào kìa! Cái lớp I này của tôi không giữ được anh nữa, anh thu dọn sách vở cút đi, bây giờ đi với Cao Thắng xuống lớp V luôn."
Chuyển lớp!? Nghe lén được nội dung, mấy học sinh trực nhật lớp I bị chấn kinh luôn rồi, vứt lại chổi chạy thẳng về lớp học bắt đầu báo tin, Cao Thắng vốn còn đang nhẫn nhục chịu đựng vì có thông báo mình bị chuyển lớp lập tức nhảy cẫng lên, ba chân bốn cẳng lao ra khỏi lớp học: "Cô giáo Lý, em chuyển lớp cũng được, tại sao Kinh Trập cũng phải chuyển xuống lớp V?"
Lý Ngọc Dung trầm mặt không nói lời nào, Cao Thắng cuống lên, lôi kéo ống tay áo của thầy chủ nhiệm khẩn cầu: "Thầy ơi, thành tích của Kinh Trập vốn tốt lắm, trước đây cậu ấy luôn nằm trong top 10 của lớp, gần đây vì...!vì trong nhà xảy ra chút vấn đề nên mới phát huy không tốt..."
"Cô giáo Lý!!!" Trên một đầu khác của hành lang cũng truyền đến một giọng nữ phẫn nộ: "Cô như vậy có phải hơi quá đáng không?!"
Nghe đến giọng nói này, Lâm Kinh Trập đang đứng đơ ra bỗng nhiên quay đầu lại, trên một đầu khác của dày hành lang đơn sơ trường Nhất Trung, một người phụ nữ trung niên nhỏ gầy mặc áo bông nửa cũ vội vã chạy đến.
Bà trông già hơn tuổi thật của mình một chút, quần áo mộc mạc lắm, tay còn đang cầm dao cạo đầu những học sinh nam không chịu cắt tóc, trên cánh tay còn mặc chiếc áo cũ chưa kịp thay ra.
Khuôn mặt trước giờ đều ôn hòa hiền lành của bà trong ấn tượng của Lâm Kinh Trập lúc này lại tràn ngập vẻ giận dữ, nhanh chóng đến gần, ngực cũng sắp dính vào Lý Ngọc Dung, ngửa đầu chất vấn: "Cô đã bao giờ suy xét cho học sinh chưa?! Đã sắp hết năm rồi, lập tức phải thi đại học, vào đúng lúc này cô lại đòi học sinh chuyển lớp, đã bao giờ nghĩ rằng nó sẽ tạo thành áp lực lớn thế nào cho tâm lý các em học sinh chưa?!! Quá ích kỷ rồi!"
Lý Ngọc Dung vẫn luôn nhìn bà không thuận mắt, lúc này cau mày giơ tay đẩy bả vai bà ra, ánh mắt cũng ám vẻ xem thường: "Cô giáo Hồ, mong chị nói chuyện khách khí chút đi, cái gì mà tôi ích kỷ cơ? Tôi cũng chỉ suy nghĩ cho các em học sinh lớp tôi mà thôi.
Lớp I là lớp hạng ưu, chất lượng học tập của các em rất cao, loại trừ những con sâu làm rầu nồi canh ảnh hưởng đến việc học của em, cũng là vì tốt cho các em học sinh còn lại mà."
Hồ Ngọc nghe cô ả nói chuyện khó nghe như vậy, ánh mắt lo lắng nhanh chóng liếc qua người Lâm Kinh Trập, bà cố nhịn cơn giận, thấp giọng nói: "Cao Thắng, con dẫn Kinh Trập về lớp trước đi."
"Không cần phiền phức như vậy." Chỉ là chuyển lớp cho mấy học sinh mà thôi, chuyện đơn giản như vậy mà xử lý mãi không xong, Lý Ngọc Dung đã vô cùng thiếu kiên nhẫn, trực tiếp từ chối: "Hai em học sinh này, đi nhanh lên đi, chuông đã báo vào tiết rồi, chỉ vì hai em này mà lỡ giờ dạy tiết 1 lâu thế này, không cần thiết nhỉ?"
Hồ Ngọc cắn răng nói với thầy chủ nhiệm: "Chủ nhiệm Vương, Cao Thắng là con trai của tôi, tôi nhận.
Việc Lâm Kinh Trập chuyển lớp anh nhất định phải cân nhắc thận trọng, em ấy là một đứa trẻ thông minh, trường học thế này là làm lỡ tiền đồ của em ấy, dù sao cũng phải cho một câu giải thích chứ?"
Trong lòng thầy chủ nhiệm cũng phẫn nộ lắm, nhưng đối mặt với sự khẩn cầu của Hồ Ngọc, thầy cũng chẳng dám đáp lại một thỉnh cầu không có hi vọng.
Không biết Lý Ngọc đã làm gì mà hiệu trưởng lại tự mình mở miệng ra quyết định chuyển lớp, mặc dù thầy có chút quyền lợi bên hành chính nhưng đối mặt với hiệu trưởng, không khỏi người nhỏ, lời nhẹ.
Hồ Ngọc thấy thầy cắn chặt hàn dưới, lòng bèn nguội một nửa, Lý Ngọc Dung xì cười một tiếng: "Cô giáo Hồ, chắc chị cũng nhìn thấy bảng điểm rồi nhỉ, giả vờ giả vịt cho ai xem đây? Thành tích của nó như thế chị đừng nói mình không biết, còn tiền đồ, còn hai tháng nữa đã phải thi đại học rồi, cô nói xem ai có tiền đồ hơn? Tôi khuyên chị một câu, so với làm người tốt, không bằng nâng cao chất lượng dạy học đi, chị nhìn lại mấy đứa lớp V của chị xem có ra thể thống gì..."
"Cô giáo Lý!" Lâm Kinh Trập vẫn luôn không nói gì đột nhiên mở miệng, ngữ khí hơi cứng rắn gọi Lý Ngọc Dung lập tức phải ngừng miệng.
Cô ả câm họng, lại cảm thấy kỳ quái vì trong nháy mắt đó mình bỗng khẩn trương đến lạ, bởi vậy nên cảnh giác nhìn về phía Lâm Kinh Trập, sau khi tiếp xúc với ánh mắt chẳng có tình cảm gì của đối phương, thế mà lại mạc danh sinh ra chút khiếp đảm.
Lần thứ hai trải qua cuộc tranh luận của đời trước, Lâm Kinh Trập đã vô cùng thiếu kiên nhẫn với tác phong làm việc của Lý Ngọc Dung, bởi thế nên không muốn dây dưa với cô ta nữa, trực tiếp đáp lại: "Em đồng ý chuyển lớp, cô không cần nói mấy chuyện lung ta lung tung như vậy nữa, lần thi thử này đúng là em phát huy không tốt, em hiểu được tâm tình của cô, nhưng bình tĩnh mà xem xét, cô cũng đừng trợn mắt nói mò.
Điểm trung bình các môn là do cô tự thống kê nhỉ, môn học sinh thi cao nhất chính là môn toán do cô giáo Hồ dạy.
Chất lượng Anh ngữ của cô ra sao em không muốn nói, song ngay cả lỗi sai nhỏ trong bài 2 điền vào chỗ trống và tất cả câu giải thích bài 5 đọc hiểu cũng bị cô chữa sai, dám phê bình chất lượng giảng dạy của cô giáo Hồ, ngay cả cô cũng không có tư cách đấy đâu nhỉ?"
Lý Ngọc Dung chấn kinh đến khoảng chừng năm phút còn chưa lấy lại được giọng nói của mình.
Trong tuổi đời dạy học dài đằng đẵng của mình, chưa bao giờ cô ả nghe thấy lời phê bình không khách khí như thế, càng khó tưởng tượng là người dám nói câu đó lại là học sinh lớp mình, một thiếu niên trong ấn tượng của cô là luôn trầm mặc e lệ lại hơi hướng nội.
Lời Lâm Kinh Trập nói vô cùng to, đừng nói học sinh trong lớp thậm chí ngay cả mấy lớp khác nhô đầu ra khỏi cửa sổ hóng trò vui cũng nghe thấy rành mạch, nhất thời truyền đến từng tiếng cười trộm.
Lý Ngọc Dung phục hồi tinh thần lại, tức giận đến mắt tối sầm lại, tí thì té xỉu, tay run cả buổi, nhưng ngay cả cánh tay cũng không nhấc lên được.
Hồ Ngọc nghe anh đồng ý chuyển lớp, sợ đến nỗi vươn tay túm anh: "Kinh Trập, con đừng kích động..."
Lâm Kinh Trập nắm lấy bàn tay thô ráo khô ráo đang kéo tay mình lại của bà, vỗ vỗ động viên, thần sắc vô cùng bình tĩnh, "Cô giáo Hồ, thầy giáo Vương, để em về lớp thu dọn đồ đạc."
Thầy chủ nhiệm nhìn anh là một thằng nhóc choai choai mà tâm tình lại bình tĩnh như thế, vừa đau lòng vừa tiếc hận, bởi vậy cũng không để ý sự phản kích coi như dùng từ lễ phép của anh với Lý Ngọc Dung, vỗ vỗ bả vai anh: "Đi đi."
Thời điểm Lâm Kinh Trập dẫn Cao Thắng giận đến đỏ cả mắt về lớp học, cả lớp yên lặng như tờ.
Anh thường không tiếp xúc nhiều với mấy bạn học vì thành tích mà có ít nhiều tâm tư nhỏ này, đại đa số ngay cả tên và ấn tượng cũng không nhớ rõ, bởi vậy trong lòng chẳng cảm thấy gì, thu dọn sách vở rất nhanh chóng.
Cao Thắng cao to hơn anh rất nhiều, dọn xong sách của mình còn lại đây ôm hộ anh một chồng, bấy giờ Hồ Ngục cũng treo hai mắt đỏ lừ vào lớp, ôm lấy một chồng sách khác trong tay Lâm Kinh Trập đi.
Hai tay của Lâm Kinh Trập được giải phóng, không ràng buộc, đi tới cửa, quay đầu lại nhìn lướt qua lớp học.
Một tốp mấy chục đôi mắt lấp la lấp láy đồng loạt rơi trên người anh.
Anh chẳng cảm thấy gì mà cười cười, giơ tay vỗ vỗ bản lề cửa, coi như đang tạm biệt: "Gặp lại sau."
Mãi đến tận khi Lý Ngọc Dung thu thập xong tâm tình đứng trên bục giảng, vẫn có người đắm chìm trong nụ cười ấy chưa hoàn hồn lại.
Ban nãy Lý Ngọc Dung bị Lâm Kinh Trập chỉ trích tức giận đến hoa mắt váng đầu, chân còn đang nhũn ra, thấy mọi người mất tập trung, giận không nhịn nổi mà đập bàn một cái ——
"Vào học! Nhìn đi đâu đấy!" Cô ả gào mắng xong bèn giả vờ khuyên răn: "Rồi, mấy đứa đội sổ đi rồi, tiến độ ôn tập của chúng ta sẽ được tăng nhanh hơn rất nhiều, các em không được buông lỏng.
Cô giáo làm thế này cũng vì tốt cho các em."
Mọi người thấy người đàn bà cao to trên bục giảng ban nãy còn đứng lộ liễu ương ngạnh ngoài cửa, lại nghĩ đến Lâm Kinh Trập tiêu sái rời đi và đề thi tiếng Anh đọc quài hong hiểu gì hớt trong tay, đều thấy thê lương mèo khóc chuột chết.
Mặc dù không có ai dám bất công hộ Lâm Kinh Trập, song cũng chẳng còn ai tôn kính cô ta nữa.
Hết chương 2.