Thân Nhiên khuấy khuấy mấy viên đá trong cốc, cậu nhìn chằm chằm vào gánh hàng bán mạch nha của một ông lão ở ngã tư phía trước.
Lý Đình và cậu đến một quán cà phê gần trường để nói chuyện, lúc cậu gọi nước thì Lý Đình ra ngoài nghe điện thoại, mãi hơn mười phút sau cô mới quay lại.
"Xin lỗi." Lý Đình bước nhanh đến chỗ ngồi đối diện cậu rồi giải thích: "Là thầy Quách gọi điện để xác nhận một số thông tin nên nói chuyện hơi lâu chút."
Thầy Quách là giáo viên hướng dẫn của Lý Đình, trước đây Thân Nhiên đã từng gặp ông, ông là một giáo viên tuổi trung niên nói khá nhiều.
Thân Nhiên uống một ngụm Americano đá* rồi nói: "Không sao, chị muốn nói gì vậy?"
*Americano được pha chế bằng cách pha thêm nước với tỷ lệ nhất định vào tách cà phê Espresso, từ đó mang lại hương vị nhẹ nhàng và giữ trọn được mùi hương cà phê đặc trưng.
Lý Đình nhìn ly latte* ở trước mặt, cô uống một ngụm rồi đặt xuống, lắc đầu, nói: "Thật ra chị chỉ muốn xin lỗi em thôi.
Có một số việc chị nên giải thích trước khi ra nước ngoài."
*Latte là kiểu café sữa của Ý, được làm từ nguyên liệu chính là Espresso và sữa, trong đó Espresso chiếm 1/3, sữa nóng chiếm 1/3 và 1/3 còn lại là bọt sữa được tạo hình nghệ thuật.
Cô nợ Thân Nhiên một lời giải thích.
Đến tận bây giờ, dù Thân Nhiên cố gắng né tránh sự việc đã xảy ra nhưng trong lòng cậu vẫn khó mà buông xuống.
Thân Nhiên dựa lưng vào ghế, nhìn cô, nói: "Vậy chị nói đi."
Lý Đình mím môi, dường như cô đang sắp xếp lại suy nghĩ của mình.
Thân Nhiên nhìn hàng chân mày được tô vẽ nhẹ nhàng của cô, trong lòng thầm tự hỏi không biết có phải lâu rồi không gặp nên tình cảm đã thay đổi hay không, giờ nhìn Lý Đình, cậu cũng không có cảm giác rung động gì đặc biệt cả.
"Chị biết mình làm sai, khó mà tha thứ được, nhưng chị", Lý Đình có vẻ hơi lo lắng: "Chị đã suy nghĩ rất kỹ trước khi chúng ta bắt đầu hẹn hò.
Chị thực sự muốn hẹn hò với em."
"Vậy trước đây chị từng thích người đồng giới à?" Thân Nhiên thẳng thắn hỏi.
Mặt Lý Đình đỏ bừng, ngón tay đặt trên bàn siết lại.
Thân Nhiên kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời, mãi một lúc lâu sau cô mới thả lỏng rồi nhìn cậu.
"Đúng vậy, hồi cấp ba chị có hẹn hò với một cô gái.
Sau đó, cô ấy trúng tuyển vào một trường đại học ở phía Bắc.
Một năm sau thì bọn chị chia tay."
"Chị biết mối quan hệ như vậy sẽ không có kết cục tốt đẹp, cũng sợ gia đình sẽ thất vọng về mình, nên sau khi chia tay, chị xác định sẽ hẹn hò với con trai và thoát khỏi con người cũ trước kia."
" Thật ra, trước khi gặp em, chị đã gặp một chàng trai khác.
Anh ấy đối với chị rất tốt nhưng chị không có chút tình cảm gì với anh ấy cả."
Thân Nhiên im lặng lắng nghe tới đây thì chợt cất tiếng hỏi: "Vậy ý chị là lúc đầu vẫn có chút tình cảm với em à?"
Lý Đình cụp mắt nhìn ly cà phê trước mặt, cô không phủ nhận mà chỉ nhướng mày, che đậy cảm xúc: "Lúc đó chị thực sự nghĩ rằng chúng ta cứ thế thuận lợi phát triển mối quan hệ."
"Vậy sau đó đã xảy ra chuyện gì?"
"Nhân dịp nghỉ hè thì cô ấy có về nhà, không biết cô ấy nghe được từ đâu thông tin chị hẹn hò với em, còn đến làm phiền chị..."
"Cũng là lỗi của chị, không nắm bắt được mọi chuyện, tất cả đều là lỗi của chị, rất xin lỗi vì đã gây phiền phức cho em."
Giọng nói của Lý Đình nghẹn ngào từ lúc nào không hay.
Giải thích xong, cô uống một ngụm cà phê lớn, cô đang cố gắng kiềm chế cảm xúc nhưng khi đặt cốc xuống, mắt cô vẫn đỏ hoe.
Trước đây, đừng nói là mắt cô rơm rớm nước mắt, chỉ cần gió thổi ngang qua làm cô chớp mắt vài cái đã khiến Thân Nhiên đau lòng muốn chết.
Nhưng lúc này, Thân Nhiên nhìn vẻ mặt áy náy và kìm nén của cô, cậu không còn mảy may chút cảm giác muốn bảo vệ cô nữa.
Một khi con người đã thoát ra khỏi sự ảnh hưởng của cảm xúc thì họ sẽ nhìn sự việc bằng lý trí.
Mặc dù trong lúc hai người hẹn hò, Lý Đình đối xử với cậu rất tốt, nhưng cậu không thể tha thứ cho sự phản bội này.
Cậu lấy khăn giấy đưa cho Lý Đình, rồi lấy thêm một tờ nữa lau hơi nước đọng trên thành cốc.
Lúc cậu nâng cốc uống cà phê thì phát hiện phía đối diện có một cậu thanh niên đang cầm điện thoại, góc độ gần như đối diện với cậu và Lý Đình, nhưng khi nhìn qua thì hành động của người này rất tự nhiên, không giống như đang lén lút quay chụp.
Thân Nhiên quan sát người nọ một lát rồi bấm điện thoại xem giờ, cậu đứng dậy nói: "Em đã hiểu rõ mọi chuyện rồi, cứ vậy đi, giờ em phải về câu lạc bộ bóng rổ để họp."
"Chờ chút," Lý Đình cũng đứng lên, "Tuần sau chị đi rồi, còn một số đồ của em chị đang giữ, em muốn chị gửi đến chỗ em ở hay cửa hàng tiện lợi?"
Lý Đình nhắc đến chuyện này thì Thân Nhiên mới nhớ tới hôm nọ trời bất chợt đổ mưa lớn, trên đường về nhà Lý Đình, cậu ướt sũng nên mới mượn tạm quần áo cha cô để mặc tạm, rồi để quên quần áo ướt tại đó.
"Chị vứt đi, dù sao cũng chỉ là một bộ quần áo thôi."
"Còn có USB và một ít sách nữa." Lý Đình nhắc thêm.
Thân Nhiên không muốn đồng nghiệp tại cửa hàng tiện lợi nhìn thấy Lý Đình nữa nên nói: "Em không ở chỗ kia nữa, lúc nào chị có thời gian thì em ghé lấy."
"Được rồi, vậy có gì chị sẽ liên hệ qua Wechat."
Thân Nhiên vẫy tay rồi rời khỏi quán cà phê đi về phía trường.
Lúc cậu đi qua cầu vượt cho người đi bộ thì nghe có người phía sau gọi mình.
Cậu quay đầu lại thấy Trịnh Minh Kim đang dắt chiếc xe đạp địa hình màu đen đi bộ lên dốc.
Trịnh Minh Kim đến chỗ cậu hỏi: "Sao hôm nay cậu không đi xe đạp?"
Xe của cậu vẫn còn nằm trong nhà kho ở chỗ nhà thuê, hai ngày nay cậu chưa có thời gian đi lấy nên nói: "Mới đi chơi về hơi mệt nên không muốn đạp xe."
Trịnh Minh Kim đi bên cạnh cậu, trò chuyện về trận bóng rổ giao hữu sắp tới, Trịnh Minh Kim biết cậu chưa ăn tối nên nói: "Tối nay ở nhà không nấu cơm, lát họp xong đi ăn luôn nhé?"
Thân Nhiên nhún vai: "Được."
Lúc hai người bước vào phòng tập bóng rổ thì huấn luyện viên Vương đã có mặt.
Thân Nhiên là một trong những tuyển thủ chủ chốt của đội mà gần đây lại vắng mặt liên tiếp nên bị bắt đi tập luyện.
Cậu thay quần áo rồi tham gia buổi tập.
Tập luyện xong thì huấn luyện viên Vương tổ chức họp, tới gần tám giờ mới xong xuôi hết.
Sau khi cậu và Trịnh Minh Kim tắm xong thì cả hai đã đói đến mức mắt nổ đom đóm.
Hai người đến quán mì gần đó.
Trịnh Minh Kim vừa lướt điện thoại, vừa ăn được mấy miếng mì thì chợt chửi bậy "Mẹ kiếp."
Thân Nhiên đang ăn đậu phụ rán sốt sa tế thì bị giật mình, cắn luôn vào môi.
Thân Nhiên nếm được vị máu trên đầu lưỡi, cậu lấy khăn giấy chặm chặm môi dưới, bực bội nói: "Cậu chửi cái gì hả? Đang ăn đừng có bấm điện thoại."
"Không có mà," Trịnh Minh Kim chỉ vào màn hình trước mặt, "Lý Đình lại bị chụp lén.
Lần này là chụp chung với cậu.
Bức ảnh này bị chụp khi nào?"
Thân Nhiên liếc nhìn màn hình.
Cậu và Lý Đình ngồi đối diện nhau, khung cảnh xung quanh là quán cà phê lúc chiều.
Thân Nhiên nhớ tới người cầm điện thoại hướng về phía họ, đúng là tên đó lén lút chụp ảnh mà, biết thế cậu đã lại để giải quyết rồi.
"Trước khi gặp cậu." Thân Nhiên lại cầm đũa lên, tiếp tục ăn đậu phụ rán.
"Sao cậu lại gặp cô ấy?" Trịnh Minh Kim tò mò hỏi: "Trong nhóm có tin đồn hai người quay lại với nhau."
Thân Nhiên nuốt xong miếng đậu phụ chiên nóng hổi rồi bình tĩnh đáp: "Tôi gặp chị ấy ở khu giảng đường, chị ấy sắp đi du học, muốn nói rõ ràng mọi chuyện nên bọn tôi mới đến quán cà phê ngồi."
"Không hiểu sao cậu chịu đựng được luôn ấy", Trịnh Minh Kim thở phào nhẹ nhõm, sau đó mắng: "Mấy đứa ngu này chỉ giỏi chụp lén rồi bịa chuyện."
Thân Nhiên đặt đũa xuống, rồi cầm điện thoại di động của Trịnh Minh Kim xem.
Trịnh Minh Kim có lập một nhóm trong khoa, không thêm giảng viên vào, mọi người thường đăng mấy chuyện lặt vặt linh tinh lên, lần trước chuyện Lý Đình bị chụp lén cũng đăng lên đây.
Thân Nhiên xem xong mấy đoạn ghi âm bàn luận trong nhóm thì sắc mặt cậu càng ngày càng đen, Trịnh Minh Kim cố lấy lại điện thoại từ trong tay cậu mấy lần nhưng đều không được, cuối cùng Thân Nhiên cũng lên tiếng khinh miệt: "Kiến thức phong phú vậy à, sao mấy người này không đi cống hiến cho xã hội, thi sang khoa báo chí luôn đi?"
"Bọn nó ăn no rửng mỡ mà.
Chẳng phải vì ghen tị cậu theo đuổi được Lý Đình à?" Trịnh Minh Kim nhân cơ hội này lấy lại điện thoại, gọi ông chủ bỏ thêm hai quả trứng rán vào bát của Thân Nhiên: "Ăn đi ăn đi, kệ cái bọn ngu học đó."
Thân Nhiên dùng đũa gắp một miếng mì đưa lên miệng rồi khựng lại, cậu nhớ tới mấy lời bàn tán trong nhóm, có vài người dùng acc clone dẫn dắt, lời nói cay cú khó nghe.
Cái gì mà Lý Đình vừa khóc thì cậu đã ngay lập tức đồng ý quay lại, thậm chí còn nói rằng cậu quay lại là để trả thù Lý Đình.
Vừa nghĩ đến giọng điệu đơm đặt bịa chuyện của mấy tên kia, Thân Nhiên tức sôi máu, hết muốn ăn nữa, Trịnh Minh Kim thở dài: "Là lỗi của tôi, đáng ra tôi không nên nói chuyện này với cậu."
"Cho dù cậu không nói thì trước sau gì tôi cũng biết." Thân Nhiên liếc nhìn điện thoại, mặc dù cậu tắt thông báo tin nhắn các nhóm không quan trọng nhưng không có nghĩa là cậu sẽ không hay biết gì cả.
Trịnh Minh Kim đưa tay vỗ nhẹ lên vai cậu: "Kệ đi, đừng nghĩ ngợi nữa, đến khi Lý Đình đi du học rồi thì bọn họ cũng chẳng nói được gì nữa."
Thân Nhiên cũng biết là như vậy nhưng cậu thật sự không hiểu tại sao mấy người này lại ác ý đâm chọc như vậy.
Nếu bọn họ ghen tị với cậu vì thích Lý Đình thì tại sao cứ liên tục sát muối vào vết thương của Lý Đình như vậy? Loại người như vậy mà cũng gọi là thích người ta à?
Trịnh Minh Kim thấy cậu nãy giờ không động đũa thì đề nghị: "Tối nay đi quán bar uống rượu giải sầu đi, tôi mời."
Cậu và Trịnh Minh Kim đã lâu rồi chưa uống rượu với nhau, Thân Nhiên cũng đang bực bội nên không muốn về chỗ ở, nên họ cùng nhau đến đường Trung Sơn, vào quán bar trước giờ hai người thường ghé.
Vừa ngồi xuống vị trí quen thuộc, Trịnh Minh Kim gọi luôn mười mấy chai bia và ba đĩa đồ ăn vặt.
Thân Nhiên nốc liền ba chai, đang định khui chai thứ tư thì bị Trịnh Minh Kim ngăn lại, bảo cậu uống từ từ thôi, nếu không sẽ nhanh say.
Trên sân khấu nhỏ ánh sáng mập mờ có một cô gái đang hát, cô búi tóc gọn gàng, giọng hát êm ái như mưa xuân, Thân Nhiên nhìn chằm chằm cô gái một lúc, Trịnh Minh Kim thấy thế bèn nghiêng người tới hỏi: "Muốn mới người ta uống một ly không?"
Thân Nhiên quay đi.
Cô gái này rất xinh đẹp nhưng không để lại ấn tượng đặc biệt gì.
Khác với Lý Đình, chỉ bằng một cái cau mày hay một nụ cười thôi thì cũng đủ chạm đến trái tim người khác, cũng không bằng Triệu Tế Vũ, người có đường nét khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt lạnh lùng quyến rũ.
Khi khuôn mặt của Triệu Tế Vũ hiện lên trong đầu, Thân Nhiên chợt cảm thấy bất đắc dĩ.
Cậu tự hỏi Triệu Tế Vũ đang làm gì, rồi lại nhớ đến lời đồn bàn tán về cậu và Lý Đình trong nhóm, không biết Triệu Tế Vũ có ở trong nhóm không, mà chắc hắn cũng chẳng có thời gian mà xem mấy tin đồn đó.
Càng nghĩ càng chán, cậu tiếp tục nghe cô gái trên sân khấu hát.
Lúc này, có hai người đem rượu đến mời cô gái, nhưng cô đều mỉm cười từ chối.
Ngồi được một lúc thì điện thoại Trịnh Minh Kim reo chuông, là Dương Hân gọi nên cậu ta ra ngoài nghe máy.
Dương Hân là bạn gái của Trịnh Minh Kim, đã hẹn hò được hơn hai năm, cô nàng học đại học ở Quảng Châu, hai người yêu xa.
Thân Nhiên gật đầu, tiếp tục uống rượu và nghe nghạc.
Cô gái này thoạt nhìn khá đẹp, càng nhìn càng thuận mắt, nhất là dáng vẻ say sưa ca hát của cô.
Không biết có phải cậu nhìn lầm không, cô gái có vẻ cũng nhìn sang chỗ cậu vài lần.
Khi Thân Nhiên ăn xong một đĩa hạt dẻ cười* thì tay cậu đã bắt đầu mỏi vì liên tục bóc hạt dẻ.
Trên bàn đã có 5 chai bia rỗng, cậu khui thêm một chai nữa rồi ngả người dựa lưng vào ghế sofa.
Một lát sau, âm báo tin nhắn vang lên, là Triệu Tế Vũ nhắn tin trên Wechat.
*Hạt dẻ cười hay còn gọi là hạt hồ trăn là một loại hạt cổ xưa.
Chúng còn có tên gọi khác là hạt hạnh phúc bởi hình dạng mở của hạt khi vỏ bị nứt.
Hạnh phúc và mỉm cười cũng có thể mô tả cách chúng ta cảm nhận và nhìn khi chúng ta ăn chúng.
【Tan làm rồi sao?】
Cậu gửi một chữ "Ừm", ngay sau đó có tin nhắn đáp lại: "Về nhà à?"
【Không, tôi đi uống rượu với bạn.】
【Uống ở đâu】
【Trên đường Trung Sơn】
【Thật trùng hợp, tôi cũng ở gần đây.
Cậu đang ở quán nào? 】
Tối nay cậu đi cùng Trịnh Minh Kim nhưng cậu ta vẫn chưa biết cậu và Triệu Tế Vũ có quen biết.
Thân Nhiên suy nghĩ một chút, quyết định không để Triệu Tế Vũ tới đây.
【Có vài người khác ở đây nữa, để lần sau đi.】
Trên màn hình hiển thị dòng chữ "Đang nhập", Thân Nhiên nhìn chằm chằm dòng chữ này, sau đó dòng chữ biết mất, không có tin nhắn trả lời.
Cậu cho rằng Triệu Tế Vũ sẽ không nhắn lại nữa nên cậu tiếp tục ăn mực nướng và uống bia.
Ngồi một lúc nữa thì Trịnh Minh Kim vội vàng bước vào, nhìn cậu với ánh mắt áy náy.
Thân Nhiên hỏi: "Chuyện gì?"
Trịnh Minh Kim nói: "Dương Hân về rồi."
"Khi nào?"
"Bây giờ."
"Bây giờ?"
Thân Nhiên kinh ngạc lặp lại.
Trước đó, Dương Hân đã nói kỳ nghỉ hè này cô nàng sẽ ở lại làm thêm, không trở về được.
Cũng vì vậy mà tháng trước Trịnh Minh Kim đi Quảng Châu 10 ngày.
"Ừ, em ấy nói muốn tạo bất ngờ cho tôi.
Một tiếng nữa tàu sẽ cập bến."
Trịnh Minh Kim có chút khó xử, dù sao thì đây là chuyện vui nhưng với hoàn cảnh bây giờ thì cậu ta cũng không thể vui mừng hớn hở được.
Thân Nhiên hiểu được lý do Trịnh Minh Kim chần chừ áy náy, cậu chủ động vỗ vai cậu ta rồi nói: "Đến ga đón cô ấy đi, đừng để người ta chờ."
"Nhưng tôi đã hứa tối nay sẽ uống rượu với cậu, tâm trạng cậu đang không tốt mà."
"Lúc nào uống chẳng được? Hơn nữa, cậu trả tiền rồi mà.
Đi đi, tôi tự uống rồi lát nữa về nhà ngủ."
Thân Nhiên xua xua tay đuổi người, còn Trịnh Minh Kim cũng không nỡ để bạn gái một mình chờ ở ga tàu nên cậu ta nhắc nhở cậu đừng uống nhiều quá, không uống hết nổi thì bỏ lại cũng được.
Thân Nhiên gật đầu đồng ý "Ừm".
Sau khi Trịnh Minh Kim rời đi, nụ cười trên mặt cậu vụt tắt.
Cậu dựa lưng vào ghế sofa, lại nhìn cô gái đang hát trên sân khấu nhưng đầu óc thì trống rỗng.
Cậu uống đến chai thứ bảy thì cô gái trên sân khấu cũng ngừng hát để nghỉ ngơi nên cậu cầm điện thoại lên xem.
Tin nhắn trên Wechat chẳng có gì mới, cậu lại mở vòng bạn bè ra, lướt lướt một lúc thì dừng lại.
Triệu Tế Vũ đăng một tấm ảnh cách đây hơn 10 phút.
Hắn đang ngẩng đầu nhìn ngọn đèn đường lờ mờ sáng trong đêm tối, dưới ánh đèn có một con bướm đêm.
Triệu Tế Vũ không viết caption nhưng hắn có gắn tag địa điểm, cách đây một con phố.
Thân Nhiên nhìn chằm chằm ánh sáng mờ ảo xung quanh con bướm một lúc rồi mở hộp thoại nhắn tin với Triệu Tế Vũ ra gõ:【Tối nay cậu lại ở một mình à?】
Vài phút sau, Triệu Tế Vũ nhắn tin lại: 【Ừm】
Thân Nhiên nhìn nhìn tin nhắn này rồi gõ lại: 【Bạn tôi vừa đi rồi, cậu có muốn qua đây không?】.