Trong hơn hai giờ gặp mặt, Triệu Tế Vũ cũng đã hiểu được nguyên nhân Triệu Hiền muốn thúc đẩy hôn ước giữa hắn và Du Tuyết Đồng.
Tài chính và các mảng liên quan đến dự án này đủ để quyết định tốc độ mở rộng của công ty trong năm nay.
Với mối quan hệ thân tình hàng chục năm giữa Triệu Hâm Hồng và Du Bác, việc đàm phán hợp tác sẽ tương đối suôn sẻ.
Cái mà Triệu Hiền lo lắng là sợ hai người chú kia sẽ tranh giành miếng bánh lớn này.
Vốn dĩ vị trí của Triệu Hiền trong công ty luôn ổn định.
Nhưng sau khi ly hôn với mẹ của Triệu Tế Vũ là Trình Vy Lam, phía nhà ngoại Trình Vy Lam rút vốn và mấy người chú cũng bắt đầu động tay động chân.
Triệu Hâm Hồng cũng biết rõ mấy việc này nhưng việc Triệu Hiền có con ngoài giá thú khiến Triệu Hâm Hồng vô cùng tức giận.
Dần dần, tiếng nói của Triệu Hiền trong công ty bắt đầu giảm dần.
Năm ngoái, chú hai đã đàm phán hợp tác một dự án xuyên biên giới, còn tổ chức tiệc mừng lớn vào cuối năm, điều này lại càng tăng áp lực cho Triệu Hiền.
Trên đường đi ăn sau cuộc họp Triệu Tế Vũ chăm chú nghe báo cáo, khi Triệu Hâm Hồng hỏi nhỏ ý kiến của hắn, hắn lại tỏ ra không có hứng thú.
Trên xe chỉ có thêm người lái xe của Triệu Hâm Hồng, người này đã làm việc cho ông nhiều năm nên Triệu Tế Vũ không hề e ngại mà nói thẳng: "Ông nội, nếu ông bảo cháu làm dự án này thì chẳng khác nào làm trò hề trước mặt Du Tuyết Đồng và nhà họ Du cả."
"Thằng nhóc này," Triệu Hâm Hồng quở trách, nhưng ông lại đưa tay vỗ vỗ lên đùi hắn, "Ông biết quan hệ giữa cháu và bố cháu không tốt, nhưng ông muốn cháu tham gia dự án này để học hỏi thêm khi tốt nghiệp, sao cháu không chịu hiểu lòng của ông nội hả?"
"Cháu thực sự không muốn làm." Triệu Tế Vũ cau mày: "Chú hai và em họ làm cũng rất tốt, ông nên cho họ cơ hội nhiều hơn."
"Nhưng cháu là cháu đích tôn của ông, cháu đã quên hết những gì đã hứa với ông khi điền nguyện vọng đại học đúng không?"
Lời của Triệu Hâm Hồng nhắc nhở Triệu Tế Vũ về chuyện sau khi hắn tốt nghiệp THPT.
Triệu Hiền và Trịnh Vy Lam đều dùng tương lai để ép buộc hắn, một người muốn hắn học quản lý, một người muốn hắn đi du học.
Nếu không có Triệu Hâm Hồng cho phép hắn lựa chọn theo mong muốn của mình thì làm gì có chuyện hắn học chuyên ngành lịch sử như bây giờ.
Chỉ là Triệu Hâm Hồng có đưa ra điều kiện, chính là sau khi tốt nghiệp đại học, hắn phải làm ở công ty ba năm, nếu thật sự không thích hợp hoặc không muốn thì Triệu Hâm Hồng không ép buộc hắn nữa.
Triệu Tế Vũ nhìn những tòa nhà lùi dần ngoài cửa sổ, Triệu Tế Vũ quay người sang, thái độ ôn hòa hơn trước nhiều: "Ông nội, ông cũng nói là đợi đến khi cháu tốt nghiệp mà.
Bây gờ cháu mới học năm hai mà ông đã muốn cháu tới công ty, còn bố thì lại ép cháu đính hôn, mọi người có biết cháu rất áp lực không?"
Triệu Hâm Hồng hỏi: "Đính hôn gì?"
Triệu Tế Vũ ngả người dựa vào ghế, hắn nhắm mắt lại nói: "Bố cháu nhắc chuyện đính hôn với ông Du trước mặt Du Tuyết Đồng khi ông đi vắng."
Sắc mặt Triệu Hâm Hồng tối sầm lại, ông mắng: "Cha cháu sau khi cưới Hàn Xảo Tâm về thì đầu óc ngày càng có vấn đề!"
Triệu Tế Vũ không hề muốn nói chuyện liên quan đến Hàn Xảo Tâm.
Triệu Hâm Hồng mắng xong thì thở dài trấn an hắn: "Việc này ông sẽ giải quyết, cháu đừng căng thẳng.
Nếu cháu thực sự không muốn đến công ty, ông sẽ bảo chú Đường gửi thông tin dự án cho cháu, có gì không hiểu thì có thể hỏi ông bất cứ lúc nào."
Sau khi vấn đề khó khăn trước mắt được giải quyết, Triệu Tế Vũ trông có vẻ thoải mái hơn rất nhiều.
Trong bữa ăn hắn còn uống vài ly với Du Bạc và Triệu Hâm Hồng.
Ăn xong, hắn cùng Triệu Hâm Hồng đến chỗ du thuyền để đi câu cá đến tận tối mịt.
Buổi chiều, chú Ngô gọi điện cho hắn nói rằng trưa nay Thân Nhiên ngủ say quá nên đã bỏ bữa trưa, buổi tối cậu cũng không muốn ăn gì.
Hắn gọi cho Thân Nhiên nhưng cậu không bắt máy nên hắn lái xe quay về nhà, đi được nửa đường thì Hoàng Tuế Hủ gọi điện rủ hắn đi uống rượu.
Hắn muốn từ chối nhưng Hoàng Tuế Hủ lại nói rằng mình vừa mới cãi nhau với Ôn Lâm nên muốn ra ngoài giải khuây.
Hắn nghe thấy giọng ngà ngà say của Hoàng Tuế Hủ đành phải tới xem một chút.
Khi đến quán bar thì hắn thấy Đường Gia Dật cũng ở đó nhưng Đường Gia Dật vừa tới đã phải rời đi vì ở nhà có việc gấp và nhờ hắn trông coi Hoàng Tuế Hủ.
"Chờ một chút," hắn đi theo Đường Gia Dật ra cửa, thấp giọng hỏi: "Hình như cậu có bạn bè làm bên bất động sản đúng không?"
Đường Gia Dật nhìn hắn: "Đúng vậy, cậu muốn mua nhà à?"
"Không, cậu tìm giúp tôi thông tin liên lạc của chủ nhà này chút, càng sớm càng tốt."
"Gửi địa chỉ sang cho tôi nhé, tôi đi trước đây."
Đường Gia Dật nói xong thì vội vàng rời đi, Triệu Tế Vũ bước vào trong quán bar, hắn ngồi xuống rồi nhìn hai chai rượu vang rỗng trên bàn, hỏi: "Sao lại cãi nhau?"
Hoàng Tuế Hủ ngồi phịch xuống ghế sofa, nghe hắn hỏi xong thì vỗ nhẹ vào cái đệm bên cạnh: "Chuyện cũ rồi, mẹ cô ấy muốn cô ấy đi du học."
Đúng là chuyện cũ, Triệu Tế Vũ lấy kính trên sống mũi xuống rồi tự rót cho mình một ly rượu: "Vậy thì còn cãi nhau cái gì nữa?"
"Không biết lần này cô ấy bị làm sao mà lại cho rằng mẹ cô ấy nói đúng, còn bảo tôi cân nhắc việc đi nước ngoài với cô ấy."
Hoàng Tuế Hủ vừa nói vừa trợn ngược hai mắt, Triệu Tế Vũ chỉ im lặng nghe rồi nhấp một ngụm rượu.
Hoàng Tuế Hủ thấy thế thì đứng dậy, loạng choạng đến ngồi sát bên cạnh Triệu Tế Vũ, đưa tay choàng qua vai hắn.
"Tế Vũ", Hoàng Tuế Hủ nhìn chằm chằm Triệu Tế Vũ rồi vừa nói vừa huơ huơ tay, "Cậu nói xem đi du học có cái gì hay mà cả mẹ cậu lẫn mẹ cô ấy đều cố chấp như vậy, bây giờ đi du học đâu còn quá đắt giá nữa!"
Đúng là xu hướng đi du học không còn quá phổ biến như trước nữa.
Nhắc đến Trịnh Vy Lam thì Triệu Tế Vũ chợt nhớ tới tuần trước Trịnh Vy Lam có gửi thông tin về hai trường đại học ở nước ngoài cho hắn xem.
Hồi hắn tốt nghiệp THPT, Trịnh Vy Lam muốn hắn đi du học nhưng cuối cùng không ép hắn được nên bà lại bắt đầu thúc giục hắn ra nước ngoài học cao học sau khi tốt nghiệp đại học.
Bà gửi sách và tài liệu về quản lý kinh tế cho hắn, thậm chí còn giúp hắn chọn trường học.
Hắn sống dưới áp lực của Trịnh Vy Lam từ nhỏ.
Hắn đã luôn nỗ lực học tập để đáp ứng yêu cầu của Trịnh Vy Lam.
Ba năm học THPT là khoảng thời gian căng thẳng nhất, hắn vừa áp lực vừa lo lắng đủ điều nhưng Trịnh Vy Lam vẫn không hề hài lòng, bà cho rằng hắn có thể làm tốt hơn nữa nên bà không để cho hắn thả lỏng một giây phút nào.
Triệu Tế Vũ uống hết rượu trong ly rồi nói: "Vậy thì cậu chia tay cô ấy đi."
Hoàng Tuế Hủ còn rằng hắn sẽ an ủi vài câu, nhưng không ngờ hắn vừa mở miệng đã nói mấy lời khó nghe như vậy, làm Hoàng Tuế Hủ nghẹn họng không biết trả lời như thế nào.
Triệu Tế Vũ liếc nhìn Hoàng Tuế Hủ: "Nếu cậu không chịu đựng nổi thì cũng không thể cứ trốn ở đây uống rượu quên sầu được, một là ra nước ngoài cùng cô ấy, hai là bảo cô ấy đừng đi."
Hoàng Tuế Hủ muốn cãi lại nhưng không biết lựa lời sao cho phù hợp, cuối cùng cậu ta chỉ dựa vào lưng ghế sofa nhìn chằm chằm hắn: "Có ai an ủi như cậu không hả? Ít nhất Gia Dật còn nói được vài lời dễ nghe."
"Cậu còn thiếu lời dễ nghe à?" Triệu Tế Vũ không hề có chút thương tiếc nào, "Ôn Lâm là người dễ mềm lòng nhưng chẳng phải cô ấy rất thích cậu à? Mẹ cậu cũng bắt đầu nhắc chuyện kết hôn rồi.
Tốt nhất là cậu nên kết hôn đi, như vậy thì mẹ Ôn Lâm cũng không thể ép cô ấy ra nước ngoài nữa."
Hoàng Tuế Hủ ngạc nhiên, sau đó đột nhiên ngồi thẳng dậy nói: "Cậu nói rất có lý!"
Triệu Tế Vũ bất lực thở dài, rồi hắn tự rót thêm một ly rượu nữa, ngồi nghe tên say rượu bên cạnh lải nhải: " Nhưng tôi mới 20 tuổi, bây giờ kết hôn có phải quá sớm không?"
Triệu Tế Vũ cười khẩy: "Vậy cậu dự định mai mốt chia tay cô ấy rồi cưới người khác à?"
"Không thể nào", Hoàng Tuế Hủ nói, người cậu ta đỏ bừng vì uống rượu: "Tôi đã thích cô ấy từ năm 15 tuổi.
Giữa chúng tôi không có chỗ cho người thứ ba xen vào."
"Vậy còn chưa đủ à?" Triệu Tế Vũ hơi tức cười khi thấy Hoàng Tuế Hủ dù uống say bí tỉ mà vẫn một mực bảo vệ niềm tin vào tình yêu.
Hắn nhấc ly rượu lên cụng với ly của Hoàng Tuế Hủ, "Nếu cậu thích người ta thì kết hôn càng sớm càng tốt luôn đi, không phải ai cũng có được may mắn như cậu đâu."
Hoàng Tuế Hủ cười khúc khích, rồi lại uống ngụm rượu, cậu ta quàng vai Triệu Tế Vũ, nói: "Ai ya, vẫn là cậu tốt nhất, Gia Dật nói không sai, cậu hiểu tôi nhất.
Dù miệng cậu thối nhưng biết làm sao được, tôi lại thích như vậy đấy."
"Biến đi."
Triệu Tế Vũ chán ghét đẩy cái tay trên vai mình ra.
Nhưng Hoàng Tuế Hủ đã say ngất, cậu ta lại sáp tới vòng tay ôm thắt lưng hắn nói: "Tiểu Vũ à, sao cậu không để tôi ôm cậu? Đã lâu rồi chúng ta không có ôm nhau một cái thế này."
Triệu Tế Vũ tát một cái vào mặt con ma men này để bịt cái miệng cậu ta lại.
Triệu Tế Vũ nghe lại biệt danh hồi nhỏ của mình mà nổi hết da gà, hắn vùng ra khỏi cánh tay của Hoàng Tuế Hủ, nói: "Cậu mà còn tiếp tục nổi điên làm loạn nữa thì tôi đi về."
"Được rồi", Hoàng Tuế Hủ cũng không tức giận, chỉ đẩy hắn ngồi lại trên sofa rồi gõ nhẹ chai rượu trên bàn, "Gọi cậu đến đây rồi thì tôi sẽ đãi cậu một bữa."
"Không cần, tôi còn có việc nữa." Triệu Tế Vũ đứng dậy, Thân Nhiên còn chưa trả lời Wechat của hắn, hắn muốn về nhà xem tình hình.
"Cậu có việc gì vậy? Mấy ngày nay cậu chẳng thèm đoái hoài gì đến tôi, còn là bạn bè nữa không vậy hả?" Hoàng Tuế Hủ uống quá nhiều rượu nên nói năng loạn xạ, cậu ta không nói hết được ý của mình, chỉ biết lắc lắc lôi kéo người Triệu Tế Vũ.
Dạo này, tâm trí Triệu Tế Vũ đều dành hết cho Thân Nhiên, hắn đã từ chối lời rủ rê của Hoàng Tuế Hủ mấy lần.
Trong lòng hắn cũng có chút áy náy, bây giờ Hoàng Tuế Hủ lại say thành thế này, hắn thật sự không thể mặc kệ được.
Hắn đành phải đưa tên sâu rượu này đến một nhà hàng tư nhân gần đó.
Ăn được nửa bữa, hắn gọi Ôn Lâm đến, giao người cho cô rồi nhanh chóng quay về nhà.
Lúc đến hầm gửi xe thì đã hơn chín giờ, hắn đậu xe rồi đi lên lầu, hắn vừa mở cửa thì đã ngửi thấy mùi thức ăn.
Hắn tưởng là chú Ngô đang nấu ăn nhưng khi vào phòng thì thấy Thân Nhiên đang mặc chiếc tạp dề da màu nâu của chú Ngô nấu ăn ở chỗ bếp.
Thân Nhiên thấy hắn thì quay lại cười nói: "Tôi thức dậy thấy đói nên xuống siêu thị dưới lầu mua chút đồ ăn, mượn bếp của cậu nấu một bát mì."
Triệu Tế Vũ đi tới chỗ Thân Nhiên rồi nhìn vào nồi.
Trong nước súp có bỏ một ít rau xanh và một quả trứng rán, tuy nhìn thanh đạm nhưng lại rất thơm, lập tức kíc.h thích vị giác của hắn.
Hắn hỏi: "Sao cậu không bỏ thêm nguyên liệu vào?"
"Như vậy là được rồi."
Thân Nhiệt xé gói dầu cay đổ vào trong nồi, dùng đũa khuấy, mùi hương càng thơm nức mũi.
Thân Nhiên thấy Triệu Tế Vũ nhìn chằm chằm vào nồi thì ngập ngừng hỏi: "Cậu muốn ăn không?"
Triệu Tế Vũ nói: "Bữa tối tôi ăn chưa no."
Trong nồi chỉ nấu đủ mì cho một người nên Thân Nhiên nói: "Cậu ăn bát này trước đi rồi tôi nấu thêm bát nữa."
"Chúng ta cùng ăn đi." Triệu Tế Vũ lấy từ trong kệ tủ bên cạnh một cái bát lớn hơn đưa cho cậu: "Một mình tôi ăn không hết."
Lúc Thân Nhiên chế mì vào bát, Triệu Tế Vũ lấy trong tủ lạnh ra mấy cái đĩa: "Sao buổi trưa cậu không ăn mấy món chú Ngô nấu?"
Mấy món ăn này đều được bọc trong màng bọc thực phẩm, Thân Nhiên nhìn thoáng qua rồi nói: "Tôi không có mở tủ lạnh xem."
"Mỗi ngày chú ấy đều mua thức ăn tươi, cậu cứ nói với chú ấy mình muốn ăn gì là được."
"Không cần đâu, cậu đã cho tôi ở nhờ rồi, chuyện ăn uống tôi tự lo được."
Thân Nhiên đặt trứng rán lên mì rồi bưng bát đi ra ngoài.
Triệu Tế Vũ đi đến góc bếp xem túi đựng đồ siêu thị ở dưới sàn, trong túi có mì gói, hai quả trứng và nửa bó rau.
Triệu Tế Vũ xem hóa đơn, hắn chợt nghĩ tới các loại thức ăn nhanh ở cửa hàng tiện lợi.
Thân Nhiên đặt bát lên bàn ăn, cậu quay lại phòng bếp thì thấy Triệu Tế Vũ đang ngồi xổm trong góc không nhúc nhích, bèn hỏi: "Cậu đang xem cái gì vậy?"
Triệu Tế Vũ đứng dậy nói: "Chúng ta hâm nóng mấy món nấu từ hồi trưa bằng lò vi sóng rồi ăn, nếu không vứt đi sẽ rất lãng phí."
Nghe hắn nói vậy, Thân Nhiên cũng không từ chối nữa.
Chú Ngô nấu mấy món này cho bữa trưa, gồm thịt lợn hấp lá sen, hải sâm nướng, móng heo sữa miền Nam, súp gà hầm thịt ba chỉ và tiêu.
Tất cả các món đều ngon, móng heo sữa vừa lấy ra khỏi lò vi sóng đã thơm nức mũi, móng heo được hầm mềm, phủ một lớp nước sốt óng ánh, cả hình thức lẫn mùi hương đều rất hấp dẫn.
Thân Nhiên đặt các món lên bàn, đang định ngồi xuống thì cậu phát hiện Triệu Tế Vũ đã ăn hết sạch tô mì cậu nấu mà chẳng chừa lại chút nào.
Triệu Tế Vũ bị cậu nhìn thì cũng không hề thấy áy náy, hắn còn hất cằm về phía mấy món trên bàn: "Ăn mấy món này nhiều ngán quá, mì cậu nấu ngon hơn, cậu ăn hết chỗ thức ăn này đi.".