Là bạn thân của cậu, Trịnh Minh Kim biết rất rõ mối quan hệ giữa Thân Nhiên và Lý Đình chỉ phát triển đến mức nắm tay nhau.
Tuy rằng hẹn hò hai tháng mới nắm tay có hơi lạ nhưng mỗi người đều có thái độ và quan niệm khác nhau về mối quan hệ tình cảm.
Thân Nhiên cũng không cảm thấy có vấn đề gì lớn.
Nhưng điều Trịnh Minh Kim không ngờ là sau khi chia tay Lý Đình chưa đầy một tháng, Thân Nhiên lại quan hệ tình d.ục với người khác nhiều lần?
Cậu ta bị sốc, liền hỏi: "Cô gái nào? Ở trường chúng ta à?"
Câu hỏi của cậu ta đã chặn ngang sự thật mà Thân Nhiên đang do dự có nên nói ra hay không.
Thân Nhiên cầm lon coca lên uống mấy ngụm để tiếp thêm dũng khí nói tiếp: "Cậu không biết đâu."
"Bình thường cậu đâu có hành động như vậy, chuyện gì vậy hả?" Trịnh Minh Kim tự nhớ lại, "Có phải cái người lần trước đến quán bar với cậu đúng không?"
Sau khi Trịnh Minh Kim đi đón Dương Hâm vào đêm đó, Triệu Tế Vũ đã đến, nhưng đêm đó không xảy ra chuyện gì cả, nếu không cậu sẽ không đồng ý tạm thời chuyển đến nhà Triệu Tế Vũ.
Thân Nhiên không muốn giấu diếm, cũng không cố ý sửa đổi giới tính của Triệu Tế Vũ, cậu chỉ kể lại những chuyện quan trọng đã xảy ra trong khoảng thời gian này.
Nước lẩu sôi ùng ục dần bay hơi hết, hai người trên bàn vẫn không động đũa, đến mức nhân viên phục vụ phải tới tắt bếp, đồ ăn trên bàn vẫn còn nguyên.
Vẻ mặt của Trịnh Minh Kim rất bất lực.
Lúc đầu cậu ta thấy buồn cười khi nghe cậu nói mình ngủ với người lạ khi uống quá say, sau lại nghe đến chuyện cậu bị người ta gài ở trên du thuyền cả đêm, rồi lại chuyện bị Trần Khang lừa đến không còn nơi ở mà phải đến nhà người khác ở, Trịnh Minh Kim tức giận nói: "Sao chuyện lớn vậy mà không nói hả?"
"Tôi đã tìm chỗ ngủ rồi, không có chuyện gì nữa nên không muốn để cậu lo lắng."
"Như vậy mà không có chuyện gì à, cậu thà đi tin một người mới gặp mấy lần còn hơn tìm tôi à, cậu còn coi tôi là anh em không đấy?"
Thân Nhiên vỗ vỗ vai Trịnh Minh Kim, rồi khui một lon coca khác đưa lên miệng cho cậu ta: "Bình tĩnh nào, không phải bây giờ tôi kể hết cho cậu nghe rồi à?"
Trịnh Minh Kim cầm lon coca nhưng không uống, đặt lại lên bàn: "Cho nên? Cậu ngủ với người ta tiếp vì cậu sống ở đó à? Người ta có thích cậu không?"
Thân Nhiên nhớ tới nguyên nhân lần đầu tiên Triệu Tế Vũ ngủ với mình, cậu mệt mỏi lắc đầu: "Không có."
"Tôi hiểu cậu rất khó chịu về chuyện của Lý Đình nhưng cậu thể buông thả như vậy chỉ vì lỗi lầm của cô ấy."
Thân Nhiên tựa lưng vào bức tường phía sau: "Tôi không hề có ý định buông thả đâu."
Sau khi hiểu rõ cậu không có ý nghĩ tiêu cực thì Trịnh Minh Kim mới bình tĩnh lại.
Một lúc sau, Trịnh Minh Kim mới hỏi: "Vậy tại sao cậu lại không chắc chắn về lần thứ hai vậy?"
Nhắc tới chuyện này Thân Nhiên lại càng khó chịu hơn, nhất là sáng nay, thái độ của Triệu Tế Vũ cứ như không có chuyện gì xảy ra, chính điều này làm cậu thấy rất bất an.
Sau khi kể xong chuyện tối qua, Trịnh Minh Kim hỏi: "Cậu sao có thể không nhớ được là mình có quan hệ với người ta hay không hả?"
Thân Nhiên xấu hổ quay đi, Trịnh Minh Kim cũng bắt đầu thấy đau đầu, nói: "Nếu đã như vậy thì hôm nay cậu dọn khỏi đó đi, đến nhà tôi ở."
"Không được, tôi có thể tiếp tục ra ngoài thuế ký túc xá thanh niên tiếp."
Thân Nhiên từ chối, cậu nói rằng nhà của Trịnh Minh Kim chỉ có ba phòng ngủ và một phòng khách, nhưng còn có bố mẹ và em gái.
Nếu cậu đến đó sẽ phải ngủ cùng phòng với Trịnh Minh Kim, hơn nữa sẽ không giấu được chuyện cậu bị Trần Khang lừa.
Trịnh Minh Kim hiểu rõ những lo lắng của cậu, cậu ta suy nghĩ một lát rồi cũng không ép nữa: "Hay như vầy đi, để tôi thử nói chuyện với quản lý ở trường về tình hình của cậu, xem có thể về ký túc xá sớm hay không.
Dù sao cũng một thời gian ngắn nữa là bắt đầu năm học mới rồi."
"Không cần, làm vậy lại càng thêm rắc rối, mọi người đều sẽ biết hết." Thân Nhiên vẫn không đồng ý, cậu và Triệu Tế Vũ học cùng trường, làm vậy thì sự việc sẽ càng phức tạp hơn nếu bại lộ.
"Cái này không được, cái kia cũng không được thì cậu đi ở ký túc xá thanh niên đấy." Trịnh Minh Kim lên tiếng nhắc nhở.
Thân Nhiên nhìn chằm chằm lon coca trước mặt, nhất thời không biết nói gì.
Thực ra, trước khi đến gặp Trịnh Minh Kim hôm nay, cậu không hề nghĩ đến chuyện chuyển ra ngoài.
Chính cậu cũng không hiểu nổi, dựa theo tính cách của câu đó giờ, nhất định sẽ tránh Triệu Tế Vũ càng xa càng tốt, sao bây giờ cậu lại chẳng hề bài xích gì hết vậy?
Sau khi uống say, não bộ thường uể oải vào ngày hôm sau.
Trong trạng thái tinh thần sa sút như vậy, Thân Nhiên không còn sức lực để suy nghĩ thêm.
Cậu nhìn điện thoại di động trên bàn thì chợt nhận ra đã hơn chín giờ rồi mà Triệu Tế Vũ vẫn chưa tìm cậu nữa.
Trước đó, Triệu Tế Vũ cũng im bặt trong ba ngày, chắc là tối nay hắn lại có việc gì đó nên không tìm cậu nữa.
Trịnh Minh Kim ở bên cạnh quan sát, thấy cậu ngơ ngác, rồi lại nghĩ đến lời cậu nói trước đó, trong đầu cậu ta chợt nhảy số, cau mày hỏi: "Đừng nói là cậu thích người ta rồi nhé?"
Hoàng Tuế Hủ cầm trên tay hai ly rượu, vén tấm rèm nặng nề màu xám sang một bên, bước tới chỗ Triệu Tế Vũ.
Triệu Tế Vũ một mình dựa vào thành chắn cửa sổ ở góc lầu hai, điếu thuốc trên đầu ngón tay đã cháy hết, hắn dụi dụi vào gạt tàn rồi cầm lấy ly rượu đỏ Hoàng Tuế Hủ đưa tới, im lặng nhấp một ngụm.
Hoàng Tuế Hủ cũng uống một ngụm, tựa vào bên cạnh.
Khu vườn dưới lầu được trang trí tỉ mỉ, nhân vật chính tối nay là Du Tuyết Đồng được mọi người vây quanh như trăng giữa trời sao.
Bữa tiệc hôm nay được Du Bác đặc biệt tổ chức cho Du Tuyết Đồng, mừng cô đi du học về nước, tất cả bạn bè và người thân có quan hệ làm ăn với nhà họ Du đều được mời.
Thân là bạn trai danh nghĩa của Du Tuyết Đồng, Triệu Tế Vũ hiếm lắm mới phải xuất hiện trong những dịp như vậy.
Khi hắn đến nơi thì được Du Bác gọi lại cùng các chú bác uống rượu và nói chuyển hơn nửa tiếng.
Lúc bước ra ngoài, Hoàng Tuế Hủ ngửi thấy trên người hắn có mùi rượu bèn kéo hắn đi ăn lót dạ.
Bọn họ từ nhỏ đã trải qua những chuyện như vậy, đã quen rồi, nhưng hôm nay tâm trạng Triệu Tế Vũ không tốt.
Sau khi nâng ly chúc mừng thì lặn đi mất tăm, chỉ có Hoàng Tuế Hủ biết hắn đang hút thuốc trong góc vắng vẻ này.
Buổi sáng, Hoàng Tuế Hủ lái xe tới nhà Triệu Tế Vũ chơi, nhưng lại bất ngờ đụng phải Thân Nhiên.
Triệu Tế Vũ chưa bao giờ mang tình một đêm về nhà, sau khi Hoàng Tuế Hủ biết được thân phận của Thân Nhiên thì cậu ta ngồi xuống chiếc ghế đẩu ở cuối giường, bất lực nhìn Triệu Tế Vũ: "Cậu điên rồi à?"
Triệu Tế Vũ cũng không tức giận, ngược lại hắn còn cười ha hả, rồi ngồi xuống nói: "Cứ coi như tôi điên đi, dù sao trước nay có chuyện nào tôi làm mà bình thường à."
"Không giống", Hoàng Tuế Hủ nghiêm túc nhắc nhở: "Cậu không ý thức được hoàn cảnh của mình à? Cho dù cậu không quan tâm cha mẹ nghĩ gì nhưng còn ông nội cậu thì sao? Ông sẽ chịu đồng ý cho cậu ở bên một người đàn ông à? Hoặc ít nhất là một người chẳng giúp ích gì được cho cậu?"
"Tôi sẽ thuyết phục ông đồng ý."
"Ông nội cậu thương yêu chiều chuộng cậu bởi vì những điều cậu muốn nằm trong phạm vi chấp nhận của ông ấy."
"Lần này ông cũng sẽ chấp nhận thôi."
Hoàng Tuế Hủ nghi ngờ hỏi: "Tại sao cậu chắc chắn như vậy?"
Triệu Tế Vũ ghé vào tai bạn mình thì thầm vài lời.
Lông mày đang cau có của Hoàng Tuế Hủ giãn ra, nhưng vẫn nghi ngờ hỏi: "Liệu có thuận lợi vậy không?"
Triệu Tế Vũ nói: "Cậu cũng biết là tôi sẽ không làm những chuyện không chắc chắn."
Trong số ít bạn bè của nhau, hai người họ hiểu rõ nhau nhất.
Hoàng Tuế Hủ cân nhắc tính khả thi của cách mà hắn nói thì thấy quả thật không có chỗ nào để bắt lỗi nên đành phải nói: "Còn cậu ta thì sao?"
Triệu Tế Vũ hỏi: "Cậu ấy thì làm sao?"
"Cậu có chắc là người ta thật lòng với cậu không?"
Khi Thân Nhiên và Trịnh Minh Kim rời khỏi quán lẩu thì khách trong quán cũng về hết rồi.
Hai người trò chuyện say sưa quá quên luôn cả ăn uống.
Trịnh Minh Kim đề nghị đi ăn khuya nhưng Thân Nhiên không thấy thèm ăn, mà bây giờ cũng đã rất muộn rồi nên cậu nói muốn đi về.
Hai người đi đến ngã tư thì chào tạm biệt.
Vừa đi được mấy bước thì Thân Nhiên nghe Trịnh Minh Kim gọi mình lại, dường như muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Mặc dù Trịnh Minh Kim không nói gì, nhưng Thân Nhiên cũng hiểu cậu ta đang lo lắng cho cậu vì thế cậu vẫy vẫy tay chào lần nữa.
Thân Nhiên đi bộ nhanh đến trạm xe buýt, bắt chuyến cuối cùng về vịnh Ngũ Duyên.
Thân Nhiên ngồi xuống hàng ghế sau rồi lấy điện thoại ra mở khóa WeChat.
Có hàng trăm tin nhắn mới của các nhóm chat, cũng có vài tin nhắn riêng chưa đọc nên cậu bấm kiểm tra hết một lượt, cậu lại tiếp tục kéo đến khung chat với Triệu Tế Vũ.
Tin nhắn cuối cùng vẫn là vào sáng nay.
Cậu dừng ngón tay ở cạnh tin nhắn này, lại nhớ về những điều Trịnh Minh Kim nói tối nay.
Thực ra, cậu cũng hiểu rõ cứ mập mờ ở bên Triệu Tế Vũ như vậy cũng không phải cách.
Vì thế cậu nên dọn đi sao? Cậu nên nói thế nào với Triệu Tế Vũ đây, hắn nhất định sẽ hỏi nguyên nhân, cậu phải giải thích là vì hai người lại làm loại chuyện kia à?
Nhưng cậu thậm chí còn không xác định rõ là sự việc có xảy ra hay không, làm sao mà lấy đó làm lý do được?
Cậu dựa lưng vào ghế, ánh sáng đèn neon ngoài cửa sổ mờ ảo hấp dẫn.
Một lúc sau, cậu lấy tai nghe ra nghe nhạc.
Đi được nửa đường thì mẹ cậu gọi điện thoại đến.
Từ Huệ Quyên gọi điện hỏi thăm cậu như thường lệ.
Lúc nãy cậu đã dặn dò Trịnh Minh Kim đừng nói mấy chuyện xảy ra gần đây cho mẹ cậu biết, Trịnh Minh Kim hiểu rõ tính nghiêm trọng của vấn đề nên đồng ý với cậu.
Thân Nhiên nói chuyện với mẹ hơn mười phút thì xe buýt đến nơi.
Cậu đi bộ về nhà.
Trước khi vào thang máy, cậu vẫn mải suy nghĩ làm sao để đối mặt với Triệu Tế Vũ đây.
Không ngờ, khi cậu về đến nhà thì Triệu Tế Vũ vẫn chưa về.
Cậu vào phòng bếp thì thấy trên bếp có tờ giấy do chú Ngô đẻ lại, nói rằng trong nồi giữ có thức ăn khuya, khi về là có thể ăn liền.
Sáng nay cậu nói với Triệu Tế Vũ là buổi tối sẽ không về ăn tối.
Cậu thật sự ngạc nhiên vì Triệu Tế Vũ vẫn nhờ chú Ngô chuẩn bị bữa ăn nhẹ cho cậu.
Khi cậu mở nắp nồi, mùi thơm nồng nàn của gà om rượu tỏa ra, bên cạnh còn có cơm cá tầm đỏ.
Hạt cơm vàng óng ả được bỏ trong mai cua, mùi thơm của nước tương kết hợp với hương vị tươi mới của cá tầm đỏ gợi lên cảm giác thèm ăn của cậu.
Cậu bưng bát súp gà và cơm cá tầm đỏ bưng ra bàn rồi ngồi xuống ăn.
Gà chú Ngô dùng là gà thả vườn, thịt săn chắc, da gà thấm hương nấm và mùi rượu ủ lâu năm, ăn kèm với cơm cá tầm đỏ ngon không thể tả.
Nhưng cậu ăn được một nửa thì dừng lại, do dự một lát rồi đặt phần còn lại vào nồi giữ ấm, để dành cho Triệu Tế Vũ.
Thân Nhiên rửa bát xong thì đi ngang qua phòng Triệu Tế Vũ nhìn một chút.
Cậu tắm xong lại đi ra nhìn thêm lần nữa, Triệu Tế Vũ vẫn chưa về.
Cậu trở về phòng rồi đóng cửa, tay đặt trên nắm cửa một lúc, cuối cùng cậu khóa trái cửa mới đi ngủ.
Đêm đó cậu không nằm mơ, nhưng lại ngủ không ngon, không biết tại sao cứ ngủ chập chờn, chốc chốc lại tỉnh dậy rồi thiếp di.
Sáng hôm sau, đồng hồ báo thức reo lên, cậu trèo xuống giường, khi đi ra ngoài thì thấy Triệu Tế Vũ vẫn chưa về nhà..