Sau khi Thân Nhiên cúp điện thoại, Trịnh Minh Kim hỏi: "Triệu Tế Vũ tới đây làm gì?"
"Không có gì."
"Cậu ở đây chờ cậu ta à? Rồi Vương Nhân thì làm sao đây?"
Lần này đến lượt Thân Nhiên cảm thấy khó hiểu: "Sao với trăng cái gì?"
"Cậu không tiễn em ấy à? Tôi đã hỏi thăm về em ấy rồi.
Điều kiện của em ấy tốt về mọi mặt, là người địa phương nên tốt nghiệp cũng không có nguy cơ chia tay." Trịnh Minh Kim khoác vai Thân Nhiên nói: "Cậu cứ làm bạn với em ấy đi, cũng đâu có nghĩa là em ấy sẽ trở thành bạn gái của cậu ngay được."
Thân Nhiên nhìn Trịnh Minh Kim hôm nay như bị bà mối nhập hồn, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì cũng vì lo lắng cho cậu nên cậu chỉ nói: "Sau này cậu đừng làm mấy chuyện như này nữa, sẽ không tốt cho người khác đâu."
Thấy cậu cũng không từ chối thẳng thừng, Trịnh Minh Kim lại tiếp tục: "Có gì mà không tốt? Đây cũng là điều Vương Nhân mong muốn mà, hơn nữa mấy việc hẹn hò này không phải cũng bắt đầu từ việc anh đưa em đẩy à."
Thân Nhiên không có ý định ngồi đây tranh luận.
Vương Nhân quay lại rồi cầm lấy điện thoại đang để trên bàn.
Ba người cùng nhau đi ra khỏi quán ăn, Trịnh Minh Kim tìm cớ chạy trước, còn Vương Nhân nhìn Thân Nhiên: "Đàn anh ơi, anh có thời gian không? Nếu được thì mình đi dạo một vòng nhé?"
Thân Nhiên dịu dàng cười nói: "Thật ra anh còn có việc phải làm, anh phải ở đây chờ bạn tới."
"Quan trọng lắm ạ?"
"Tối nay thực sự không tiện lắm."
"Vậy à." Vương Nhân cúi xuống, giọng điệu có chút tiếc nuối, "Đàn anh à, em cũng biết hôm nay thế này có hơi đột ngột, vốn dĩ em muốn gặp anh sau trận đấu hôm nọ nhưng anh lại không đi."
Thân Nhiên nhìn cô gái trước mặt, thực ra cô gái này nhìn khá mảnh mai, lại dịu dàng, chính là kiểu mà ai nhìn thấy cũng muốn bảo vệ.
Thế nhưng cậu đã bị sự việc với Lý Đình ảnh hưởng, khi cậu thấy một cô gái như vậy lại lập tức nhớ đến quá khứ, cậu nhớ rằng lúc đó mình đã hạnh phúc khi ở bên Lý Đình nhưng cuối cùng tất cả chỉ là ảo giác.
Hiện tại cậu không muốn hẹn hò nữa, cũng không muốn làm lỡ người khác.
Cậu còn chưa nghĩ ra cách từ chối lịch sự thì Vương Nhân lại tiếp tục: "Đàn anh, chúng ta thêm WeChat rồi hẹn gặp lần khác khi anh rảnh được không ạ?"
Vương Nhân hơi nghiêng đầu, hôm nay cô trang điểm nhẹ nhàng, lông mi cong cong, khiến đôi mắt to tròn long lanh hơn.
Thân Nhiên nhìn cô như vậy lại nghĩ đến một người khác, lông mi của người đó cũng rất dài, khi cười tựa như vầng trăng khuyết, trong mắt tràn ngập ánh sáng trong trẻo ôn hòa.
Người vừa được cậu nhớ tới dường như nghe thấy tiếng lòng của cậu, chẳng mấy chốc đã có chùm đèn pha chậm rãi tiến lại gần, khi cậu vừa nhìn rõ biển số xe thì tài xế cũng xuống xe.
Người con trai như một con mèo uyển chuyển bước ra từ trong bóng tối tiến về phía cậu.
Vương Nhân cũng nhận ra người này, cô kinh ngạc nói: "Đàn anh Triệu?"
"Vương Nhân?" hiếm khi nghe Triệu Tế Vũ gọi tên con gái, Thân Nhiên cũng tò mò: "Hai người quen biết à?"
Triệu Tế Vũ nói: "Em ấy từng là học trò của chú tôi nên đã gặp mặt nhiều lần rồi."
Ánh mắt Vương Nhân đảo qua lại giữa hai người: "Hóa ra người đàn anh đang cho là đàn anh Triệu ạ?"
Thân Nhiên nói: "Ừ."
"Vậy được rồi, hôm nay đến đây thôi ạ." Vương Nhân vén lọn tóc ra sau tai, rồi lại mở khóa màn hình điện thoại, nhìn Thân Nhiên nói: "Thêm WeChat đi ạ, em đi trước."
Cô gái này chủ động đến mức Thân Nhiên không còn cách nào khác đành quét mã QR thêm bạn bè với cô.
Khi ngồi trên xe rồi, Triệu Tế Vũ nhìn bóng lưng cô gái đã đi xa cứ chốc chốc ngoái lại nhìn, rồi quay sang hỏi: "Sao cậu quen em ấy?"
"Được Minh Kim giới thiệu." Thân Nhiên quay người kéo dây an toàn lên, không để ý đến biểu cảm chợt lóe trong ánh mắt Triệu Tế Vũ.
Cậu thắt dây an toàn xong thì ngẩng đầu lên, phát hiện Triệu Tế Vũ đang nắm vô lăng bằng một tay, nửa người hơi nghiêng sang một bên.
Ánh trăng trong trẻo bên ngoài khuất khỏi cửa xe, trong xe tối mờ, rất khó nhìn rõ nét mặt của hắn.
Thân Nhiên chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp của hắn qua gương chiếu hậu, như thể đôi mắt ấy xuyên qua lớp kính nhìn thấu cậu.
Thân Nhiên vô cớ cảm thấy áy náy, cậu quay người đi theo bản năng thì chợt nghe Triệu Tế Vũ nói: "Chắc là em ấy khá thích cậu."
"Không đâu," Thân Nhiên thúc giục, "Lái xe đi."
Nhưng người bên cạnh không nhúc nhích, phải một lúc sau mới nghe thấy tiếng khởi động xe.
Thân Nhiên cắn đầu ngón trỏ, cậu nhìn chằm chằm khung cảnh đường phố ngoài cửa xe, không biết mình cảm thấy áy náy vì điều gì, nhưng ánh mắt Triệu Tế Vũ vừa rồi rất nặng nề, giống như cậu thật sự đã làm ra chuyện gì đáng xấu hổ lắm vậy.
Suốt đoạn đường tiếp theo, âm thanh duy nhất trong xe chỉ còn lại tiếng động cơ và điều hòa.
Thân Nhiên lơ đãng nhìn ra ngoài cửa xe, ngay cả khi Triệu Tế Vũ không lái xe theo con đường về nhà hằng ngày mà cậu cũng không phát hiện, mãi cho đến khi hắn đỗ xe ở cửa hàng tiện lợi hôm trước hai người đến sau khi xem trận đấu bóng rổ.
"Tôi vẫn chưa ăn tối," Triệu Tế Vũ gạt cần số, "Mua cho tôi hộp cơm giống như lần trước đi."
Thân Nhiên đi vào cửa hàng tiện lợi, lúc tới quầy cơm, có một người đang cầm phần cơm thịt heo cuối cùng trên tay, cậu đang cân nhắc xem có nên thương lượng với người này hay không thì người này đã thả phần cơm xuống và chọn cơm nắm ở bên cạnh.
Cậu nhanh tay lấy phần cơm lên và mua thêm coca.
Cậu cầm hộp cơm đã được hâm nóng trở lại xe, Triệu Tế Vũ tiếp tục lái xe đến bãi biển Bạch Thành, hắn đỗ xe ở vị trí gần cuối, hai người lần lượt xuống xe.
Hôm nay Thân Nhiên không chuẩn bị tấm trải để ngồi, Triệu Tế Vũ cũng không để ý, hắn ngồi xuống gần chỗ lần trước, mở cơm ra bắt đầu ăn.
Thân Nhiên ngồi xuống bên cạnh hắn, cậu vừa uống coca vừa nghe chàng trai chơi guitar ngồi gần đó hát, khi cậu thấy thoải mái hơn chút thì Triệu Tế Vũ hỏi: "Sao đột nhiên Trịnh Minh Kim lại giới thiệu con gái cho cậu làm quen?"
"Làm sao tôi biết được." Thân Nhiên trầm giọng đáp.
"Muốn yêu đương rồi à?"
"..."
Thân Nhiên bị sặc coca lần thứ hai, cậu tức giận vỗ ngực: "Cậu nói bậy bạ gì vậy?"
Triệu Tế Vũ hoàn toàn không biết mình nói sai cái gì, hắn lại tiếp tục nghĩ gì nói đó: "Lúc tôi lái xe tới nơi, thấy hai người trò chuyện rất vui vẻ."
"Vậy thì sao." Thân Nhiên không muốn giải thích nữa, cậu quay người sang phía bên kia, đưa lưng về phía Triệu Tế Vũ.
Người phía sau không đáp lại, ngay lúc cậu hơi chán, muốn đi dạo thì Triệu Tế Vũ mới nói: "Cậu thật sự sẽ cân nhắc em ấy à?"
Động tác đứng dậy của Thân Nhiên hơi khựng lại nhưng cậu vẫn tiếp tục đứng thẳng hẳn lên.
Thân Nhiên cầm lon coca trong tay, cậu không nói gì thêm.
Cậu đi sát tới mép biển, nhìn ra mặt biển sâu rộng trước mắt, chẳng mấy chốc nước biển đã lên ngang bắp chân.
Cách đó không xa có vài tốp thanh niên nghịch nước, cậu bị hấp dẫn bởi tiếng cười giòn giã của họ.
Thân Nhiên chợt nhớ tới khi mình còn nhỏ, lúc đó con lạch trước thôn vẫn còn rất trong, cha thường đưa cậu ra đó chơi vào mùa hè.
Gió biển mặn chát làm khô mồ hôi trên thái dương, chợt có người đến đứng bên cạnh cậu, mùi nước hoa dịu dàng dễ chịu hấp dẫn Thân Nhiên nhìn sang.
Anh chàng chơi guitar ngồi ở xa đã hát sang bài khác, bài hát này rất phù hợp với lửa trại trên bãi biển vào đêm hè.
Nghe một lúc, người bên cạnh mới quay sang nói: "Tôi đã từng thử làm việc này khi đi du lịch nước ngoài."
Thân Nhiên không hiểu lắm: "Gì cơ?"
Triệu Tế Vũ chỉ vào cậu chàng đang tựa vào tảng đá lớn: "Đặt một cái hộp xuống đất để thu tiền như cậu ấy, sau đó tự mình đàn hát."
"Chắc chắn là cậu đang lừa tôi rồi." Thân Nhiên lộ rõ vẻ không tin.
"Vậy à," Triệu Tế Vũ vuốt mái tóc rối bù và chỉnh lại kính, "Lúc đó tôi ngồi một mình ở bãi biển đối diện khách sạn cả buổi chiều, còn kiếm được rất nhiều tiền."
Triệu Tế Vũ nói về trải nghiệm buồn cười này mà không hề cảm thấy xấu hổ chút nào, ngược lại trông rất vui vẻ, ánh mắt thoải mái: "Cuối cùng tôi bị bảo vệ đuổi đi, nhưng tôi là khách của khách sạn nên dù đuổi tôi đi, anh ta vẫn rất lịch sự."
Thân Nhiên tưởng tượng ra cảnh Triệu Tế Vũ mặc quần đùi ôm guitar và hộp đựng tiền bị đuổi đi, cậu không nhịn cười được: "Không có ảnh à, đáng tiếc thật đấy."
Triệu Tế Vũ duỗi tay gõ nhẹ lên trán cậu: "Thật sự muốn thấy tôi mất mặt à?"
Thân Nhiên che trán, cau mày nói: "Cậu dám chọc tôi à."
Triệu Tế Vũ như thể phát hiện ra thế giới thú vị mới, thấy cậu chưa kịp phản ứng thì lại chọc ghẹo tiếp, còn xoa xoa mái tóc mềm mại của cậu.
Thân Nhiên tức giận, đưa tay ra đánh trả, Triệu Tế Vũ lập tức lùi lại, hai cậu chàng cao hơn 1m8 bắt đầu rượt đuổi nhau trên bãi biển.
Thân Nhiên không biết mình uống lộn thuốc gì mà lại đuổi theo Triệu Tế Vũ, còn trẻ con đến mức phải đánh trả lại hai phát mới chịu.
Trước đây Triệu Tế Vũ luôn nhường cậu nhưng tối nay hắn thực sự muốn trêu chọc cậu.
Chạy được một lúc thì Triệu Tế Vũ dừng lại trước rồi đỡ lấy cậu đang lao về phía hắn, hắn ôm lấy cậu, vừa thở hổn hển vừa thì thầm vào tai cậu: "Đừng quậy nữa, eo của cậu mới khỏi đấy."
Thân Nhiên cũng thở hổn hển, gió trên biển vào tháng tám rất mạnh, nhưng không khí lại nóng ẩm, chạy được một lúc thì lưng cậu đổ mồ hôi, nhịp tim còn đập rất nhanh.
Cơ thể của hai người dán sát vào nhau, cậu có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Triệu Tế Vũ cũng rất cao, nhịp tim đập thật nhanh, liên tục truyền sang lồng ngực của cậu.
Trên đường trở về, Triệu Tế Vũ thấy tâm trạng Thân Nhiên rất tốt liền hỏi: "Hai ngày tới cậu có định nghỉ ngơi không?"
"Ừm." Thân Nhiên dựa lưng vào ghế, uể oải nói.
"Vậy ngày mai đi đâu đó với tôi nhé."
"Đi đâu?"
Triệu Tế Vũ mỉm cười với cậu: "Đến nơi rồi cậu sẽ biết."
Thân Nhiên không bận việc gì nên đồng ý.
Sau khi về nhà tắm rửa, hắn trả lời điện thoại của Hoàng Tuế Hủ, trò chuyện xong vẫn còn sớm nên Triệu Tế Vũ rủ cậu chơi game VR.
Lần này hai người chơi bắn súng, con trai rất dễ làm quen với mấy trò thế này.
Dù đây là lần đầu tiên Thân Nhiên chơi kiểu nhập vai VR thế này nhưng khả năng vận động của cậu khá tốt, sau khi chết vài mạng thì cậu đã nắm được mánh khóe và bắt đầu phản công.
Triệu Tế Vũ và cậu chơi tới tận 2 giờ sáng, vì thế hai người ngủ đến trưa hôm sau mới lên đường.
Lúc lên xe, Thân Nhiên tưởng rằng nơi Triệu Tế Vũ muốn đến cũng ở gần đây, không ngờ Triệu Tế Vũ lại đến nhà hàng ăn trưa trước rồi rẽ vào đường cao tốc.
Lái xe hơn một giờ, cuối cùng cũng đến một trang viên tựa núi hướng sông, hắn dừng lại và bấm còi.
Chờ một lát, cánh cửa lớn màu đen được chạm khắc tỉ mỉ phía trước từ từ mở ra, Triệu Tế Vũ lái xe đi vào.
Thân Nhiên nhìn khoảng sân có kiến trúc châu Âu đối xứng hai bên, hỏi: "Đây là đâu? "
"Nhà máy rượu của ông nội tôi," Triệu Tế Vũ tháo kính râm ra, hất cằm về phía tòa nhà ba tầng ở cuối con đường trước mặt, "Ông đã đi Bắc Kinh rồi nên tôi đến đây lấy giúp ông hai thùng rượu vang đỏ."
"Nhà máy rượu?" Thân Nhiên ngồi thẳng dậy, nhìn tòa nhà lát gạch đỏ và tường trắng ở gần trước mặt, "Sẽ có tầng hầm chuyên dụng để chứa rượu vang đỏ đúng không?"
"Đúng vậy," Triệu Tế Vũ đỗ xe trước bậc cửa, tắt máy rồi bảo Thân Nhiên nhìn bên trái, "Ở đây có mấy con ngựa, đều là của ông nội tôi, eo cậu cũng lành rồi, đợi lát nữa để cậu cưỡi thử.".