Buổi tối Thân Nhiên đang đọc lại bài học trong ký túc xá thì nhận được cuộc gọi từ dì Văn, hàng xóm ở quê.
Vừa nói được vài câu, cậu đứng bật dậy, ghế bị đổ xuống, bạn cùng phòng đều quay lại nhìn cậu.
Dương Nghị ở giường trên thò đầu ra hỏi: "Không sao chứ?"
Sắc mặt Thân Nhiên tái nhợt, cậu lắc đầu, thu dọn ba lô rồi vội vã đi ra ngoài.
Trên đường đi, cậu gọi điện cho nhân viên quản lý để giải thích tình hình, rồi chạy ra cổng trường, gọi taxi đi thẳng đến bến xe.
Lên xe khách rồi, cậu vừa định gọi điện cho dì Văn hỏi thăm tình hình thế nào thì có cuộc gọi đến trước.
"Nhiên Nhiên à", dì Văn biết cậu đang lo lắng liền an ủi cậu: "Đừng lo lắng, tình trạng của mẹ con đã ổn định rồi, con phải chú ý an toàn, đừng nóng vội."
Trên trán Thân Nhiên lấm tấm mồ hôi, tay siết chặt lấy điện thoại: "Dì Văn, mẹ con sao vậy? Không phải lúc nào mẹ cũng uống thuốc đầy đủ sao?"
"Mẹ con nói gần đây lượng đường trong máu rất ổn định, chắc do mẹ con chưa kịp uống thuốc, bác sĩ nói là cái gì mà ketosis*...nhiễm toan**", từ ngữ hơi khó phát âm, dì Văn thở dài nói: "Mấy hôm trước bà ấy có chút không thoải mái, cô có nhắc là đi khám xem sao nhưng mẹ con cứ không chịu."
*Ketosis là trạng thái trao đổi chất tự nhiên mà thay vì để carbs (đường) sản sinh năng lượng nuôi dưỡng cơ thể thì xeton, 1 chất hữu cơ từ chất béo sẽ thực hiện vai trò đó.
**Nhiễm toan (hay còn gọi là nhiễm độc axit) là tình trạng nồng độ axit trong các dịch cơ thể vượt mức bình thường, xảy ra khi thận và phổi không thể giữ cân bằng pH của cơ thể.
Nghe dì Văn nhắc tới mấy ngày trước, Thân Nhiên nhớ tới cuộc điện thoại nhận được trên du thuyền, dì Văn nói tiếp: "May mắn hôm nay cô ấy đến cổng làng lấy đồ, Hòa Dương cũng ở đó, nên đã chở bà ấy đi bệnh viện huyện ngay."
Sau khi chỉ số đường huyết của Từ Huệ Quyên ổn định vào năm ngoái, bác sĩ đã chuyển từ tiêm insulin sang đường uống, lượng đường trong máu của Từ Huệ Quyên năm nay đã được kiểm soát tốt, Thân Nhiên không ngờ bệnh lại đột nhiên trở nặng như vậy.
Cậu mở nắp chai nước suối uống một ngụm, hỏi: "Bây giờ bác sĩ nói thế nào rồi ạ?"
"Bác sĩ đã truyền dịch và kê đơn thuốc cho mẹ con, còn nói bà ấy bị ngất xỉu là do thời tiết nóng bức và mất nước." Dì Văn cố gắng hết sức để truyền đạt lời bác sĩ nói sao cho Thân Nhiên bớt lo lắng lại: "Thân Nhiên à, mẹ con vẫn đang ngủ, con đừng quá lo lắng, trên đường nhớ chú ý an toàn."
Dì Văn là hàng xóm đối diện nhà Thân Nhiên, dì đã nhìn cậu lớn lên, quan tâm cậu như con trai mình.
Thân Nhiên cảm ơn dì, sau khi cúp điện thoại, trái tim treo lơ lửng của cậu cuối cùng cũng rơi lại vị trí ban đầu, cậu dựa vào lưng ghế xe hồi lâu rồi mới kéo dây an toàn sau lưng gài lại.
Cậu mở giao diện WeChat trên điện thoại, tìm tên "Tạ Hoài Dương" và nhắn: [Anh Hòa Dương, hôm nay cảm ơn anh rất nhiều]
Tạ Hòa Dương nhanh chóng trả lời: [Không có gì, đừng lo lắng quá, dì không sao đâu]
Xe chạy trên đường cao tốc, ngoài cửa sổ tối đen như mực, không thể nhìn thấy gì ngoài bóng cây cỏ xung quanh.
Lái xe hơn một giờ, trời bắt đầu mưa, trong xe mọi người đều buồn ngủ, nhưng Thân Nhiên vẫn luôn tỉnh táo, lúc xuống xe đã hơn chín giờ.
Bên ngoài bến xe trời đang mưa to, ở ngã tư chỉ có vài đèn xe máy nhấp nháy.
Cậu không mang theo ô, cũng không hề trú mưa như những người khác, cậu chạy giữa mưa tới chỗ một chiếc xe máy,thỏa thuận giá cả rồi leo lên.
Khi cậu đến bệnh viện huyện, người cậu ướt đẫm, quần jean và giày đều đầy vết bùn, dì Văn đang ngồi trong phòng bệnh, nhìn thấy cậu bước vào với bộ đồ bẩn, dì nhanh chóng tìm cho cậu một cái khăn sạch để lau người, lau xong thì cậu đến bên giường bệnh để xem tình hình của Từ Huệ Quyên.
Mẹ trông thật hốc hác, mu bàn tay đặt trên chăn cắm một cây kim tiêm truyền dịch, tình hình vẫn ổn định.
Cậu lại chạy ra ngoài để xác nhận tình hình với bác sĩ điều trị, mười phút sau cậu quay lại phòng bệnh và nói với dì Văn: "Dì Văn, lần này cảm ơn dì ạ."
Dì Văn rót cho cậu một ly nước rồi đưa cho cậu: "Sao con khách sáo với dì thế? Uống đi cho ấm người, kẻo lại cảm lạnh."
Thân Nhiên nhận lấy rồi uống, dì Văn lại hỏi: "Con chạy về gấp thế này thì phía bên trường học có vấn đề gì không?"
Thân Nhiên lau đi những giọt nước lăn dài trên khóe mắt, cậu nói: "Con xin phép giáo viên rồi ạ."
"Vậy thì tốt rồi, với tình trạng này thì mẹ con sẽ phải nhập viện vài ngày trong tình huống này, con có thể thu xếp thời gian về trường kịp không?"
"Được ạ, dì đừng lo lắng," Thân Nhiên nói, "Đã muộn lắm rồi, để con gọi xe cho dì về trước."
"Không cần," dì Văn ngăn cản, "Con cứ ở lại đây với mẹ đi, Hòa Dương vẫn chưa đi, dì sẽ về cùng nó."
Nghe nói Tạ Hòa Dương còn ở đây, Thân Nhiên muốn đích thân đi cảm ơn.
Tạ Hòa Dương là con trai của dì Văn, dì Văn bảo cậu đừng làm loạn nữa rồi đẩy cậu trở lại phòng bệnh.
Phòng bệnh tám người chật kín bệnh nhân, có mấy giường có người nhà đi cùng, lúc Thân Nhiên đến đã thu hút sự chú ý của mọi người, bây giờ cậu hơi xấu hổ cũng không dám gây ồn ào nữa.
Cậu kéo rèm bên cạnh giường Từ Huệ Quyên lại, ngồi xuống vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của Từ Huệ Quyên, nhẹ nhàng gọi "Mẹ."
Không ai trả lời cậu.
Cậu nắm lấy bàn tay còn lại không truyền dịch của Từ Huệ Quyên, Thân Nhiên áp mặt vào bàn tay đó, cảm nhận nhiệt độ ấm áp trong lòng bàn tay bà.
Mẹ cậu luôn khỏe mạnh.
Trước khi được chẩn đoán mắc bệnh tiểu đường vào năm ngoái, bà thậm chí còn hiếm khi bị cảm lạnh, đây là lần đầu tiên bà đến khoa nội trú sau khi cha qua đời.
Cũng vào lúc này, cậu chợt phát hiện trên tóc mẹ mình có vài sợi tóc bạc.
Trong lòng Thân Nhiên dâng lên cảm xúc chua xót, cậu cởi khăn tắm vắt trên vai xuống, đứng dậy muốn đi nhưng tấm màn sau lưng đã bị kéo ra.
Khi cậu quay đầu lại, Tạ Hòa Dương nhìn thấy đôi mắt của cậu, anh sửng sốt một lúc.
Thân Nhiên lập tức quay người đi, nhanh chóng lau khóe mắt, cười nói: "Có bụi rơi vào mắt."
Tạ Hòa Dương cũng không vạch trần cậu, anh đưa cho cậu một túi quần áo sạch sẽ: "Buổi tối em định ngủ ở đâu?"
Vì bệnh viện huyện nhỏ nên đa số người nhà bệnh nhân đều không được phép ngủ lại qua đêm, Thân Nhiên nhìn khuôn mặt đang ngủ của mẹ rồi nói: "Bên cạnh có một nhà nghỉ, em sẽ đến đó thuê một phòng."
Tạ Hòa Dương đưa chìa khóa cho cậu: "Anh thuê giúp em rồi, ở khách sạn Vinh Hâm đối diện, phòng 302."
Thân Nhiên mở miệng, nhìn chằm chằm vào chìa khóa một lúc, mới nặn ra một tiếng "Cảm ơn" rồi nói: "Tiền phòng bao nhiêu ạ? Lát nữa em sẽ chuyển luôn tiền thuốc men cho anh."
Giọng nói của cậu khàn đi rất nhiều, Tạ Hòa Dương lớn hơn cậu sáu tuổi, có thể coi như là anh cả của cậu, anh nghe xong liền cười xoa đầu cậu: "Được rồi, sao giữa anh và em khách sáo như vậy làm gì."
Dì Văn đang chờ ở bên ngoài, Tạ Hòa Dương cũng không ở lại bao lâu, nhưng vừa rời đi không bao lâu, một phần mì xào và một bát canh bò đã được chuyển đến phòng bệnh, người đưa cơm nói rằng bên kia đã thanh toán rồi và địa điểm được chỉ định là số giường của Từ Huệ Quyên.
Nhìn túi nhựa đựng một bộ quần áo sạch sẽ bên cạnh, Thân Nhiên yên lặng mở hộp đồ ăn được đem đến rồi nhấp một ngụm súp bò nóng hổi.
Cảm giác bất an trong lòng trên đường đi được xoa dịu sau khi húp một ngụm súp bò nóng hổi, cậu nhìn miếng thịt bò trong bát, cậu lại nghĩ đến một người cũng biết mình thích thịt bò.
Cậu đi đến bên cửa sổ, thành phố miền núi về đêm bị mưa lớn bao phủ, các cửa hàng nhỏ dọc đường phía dưới gần như đều đóng cửa hết, chỉ còn rải rác những tấm bảng hiệu vẫn sáng, trái ngược hoàn toàn với khung cảnh nhộn nhịp của thành phố Hạ Môn về đêm.
- --Không biết cơn mưa lớn này ngày mai có trút xuống Hạ Môn hay không.
"Ông Triệu à, cháu trai của ông quả thực là một người tài giỏi.
Nếu không phải ông Du ra tay trước thì tôi đã giới thiệu cháu gái cưng của mình cho cậu nhà rồi.
Triệu Hâm Hồng nâng ly lên và mỉm cười, nhấp một ngụm vang đỏ xem như đáp lễ rồi hướng ánh mắt về phía Triệu Tế Vũ, người đang uống rượu cùng hai vị khác cách đó không xa.
Du Tuyết Đồng đứng cạnh Triệu Tế Vũ, cô mặc váy dài màu trắng thanh lịch, mái tóc dài được búi thấp, trang điểm xinh đẹp lại đầy vẻ tri thức, Triệu Tế Vũ thì mặc vest đen, quả là trai tài gái sắc.
Thư ký Đường đi tới nhận lấy ly rượu của Triệu Hâm Hồng, thì thầm vào tai ông: "Lý tổng của tập đoàn Quan Khải và vị hôn thê đã đến rồi."
Triệu Hâm Hồng nhìn về phía cửa, quả nhiên nhìn thấy có người đang đứng ở quầy lễ tân, còn tặng một vòng hoa chúc mừng.
Người này có thân hình không thua kém gì người mẫu, người đi bên cạnh là Vương Gia Huỳnh, con gái của Vương Đổng sở hữu tập đoàn Tụ Hằng Hồng Kông.
Hai người vừa hoàn tất lễ đính hôn vào tháng trước.
Cô gái cao hơn 1m7, mặc một chiếc váy màu xanh xám của Haute Couture màu xanh xám, nét mặt duyên dáng nhưng mang theo cảm giác xa lạ lạnh lùng, cánh tay nắm lấy khuỷu tay chồng sắp cưới một cách tượng trưng.
Lý Trí là con trai thứ hai của Chủ tịch Lý Tập đoàn Quan Khải Hồng Kông, lần này anh ta được mời tham dự hội nghị thường niên của ngành năng lượng mới trong nước với tư cách là người đại diện.
Tập đoàn Quan Khải có những bước chuyển lớn trong lĩnh vực năng lượng mới trong những năm gần đây, nên sự xuất hiện của anh ta đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Triệu Hâm Hồng với tư cách là một trong những người đồng tổ chức hội nghị, bắt tay với Lý Trí cùng vợ sắp cưới và bắt đầu trò chuyện vui vẻ.
Triệu Tế Vũ liếc nhìn nhóm người xung quanh Triệu Hâm Hồng, chiều cao của Lý Trí rất vượt trội, còn cao hơn hắn vài cm nếu chỉ nhìn bằng mắt thường.
Mái tóc đen được vuốt gọn về phía sau, khuôn mặt tuấn tú điển trai, ngay cả khi đeo cặp kính gọng bạc cũng không thể ngăn cản được vẻ điềm tĩnh.
"Anh ấy thật đẹp trai," Du Tuyết Đồng đứng bên cạnh đột nhiên nói: "Cũng đeo kính giống cậu nhưng cảm giác lại hoàn toàn khác."
Triệu Tế Vũ nhấp một ngụm sâm panh, rồi nhìn Du Tuyết Đồng, người đang công khai nhìn người đàn ông khác, hắn có hơi buồn cười: "Khác thế nào? Tôi không đủ đẹp trai à?"
"Không phải là cậu không đủ đẹp trai," Du Tuyết Đồng che miệng lại gần hắn, mỉm cười cong cong mắt, "Cậu thì quá đẹp trai, nhưng là kiểu sói con, còn anh ấy là kiểu trưởng thành."
Triệu Tế Vũ đã xem thông tin khách mời hôm nay, Lý Trí hơn hắn 6 tuổi, chênh lệch tuổi tác cũng không có gì đáng nói.
Hắn đặt ly sâm panh vào khay của người phục vụ, quay người nói: "Tôi đi vệ sinh."
Du Tuyết Đồng ở phía sau thấp giọng nhắc nhở: "Đi nhanh đấy, ông nội của cậu nhất định sẽ bắt cậu đến chào hỏi đó."
Hội nghị tối nay diễn ra dưới hình thức tiệc cocktail tự do, không khí thoải mái.
Triệu Tế Vũ đi vệ sinh xong, từ hành lang sau đi vào vườn hoa, chọn một nơi vắng vẻ để hút thuốc.
Khi hắn đang châm thuốc, điện thoại di động reo âm báo, là Hoàng Tuế Hủ gửi tin nhắn @Đường Gia Dật trong nhóm chat của năm người, hỏi xem tối nay cậu ta sao rồi.
Sau khi xem tin nhắn này, Triệu Tế Vũ nhớ ra rằng cả buổi tối nay hắn vẫn chưa nói chuyện được với Đường Gia Dật.
Cậu ta xui xẻo hơn hắn, vừa đến nơi đã bị cha tóm chặt, chúc rượu sắp nghẹn tới nơi rồi.
Hắn còn chưa kịp trả lời thì Đường Gia Dật đã gửi đến sticker đá bay cho Hoàng Tuế Hủ trong nhóm.
Ngụy Kỳ nãy giờ đang im lặng, thấy mọi người trêu ghẹo nhau thì lập tức nhảy ra góp vui, Kiều Húc cũng tình cờ có thời gian, bốn người trong nhóm nói chuyện sôi nổi.
Triệu Tế Vũ thấy buồn chán nên nhấn nút trở về, hắn nhìn vào cái tên duy nhất được ghim, không nhịn được bấm vào, sau đó bấm vào ảnh đại diện.
Thân Nhiên hiếm khi đăng gì trên WeChat, mười ngày nửa tháng không có bài đăng nào là bình thường, nhưng lần này khi bấm vào thì hắn lại thấy Thân Nhiên đăng một tấm ảnh khoảng nửa giờ trước.
Khung cảnh đêm tối của một thành phố miền núi giữa cơn mưa lớn, không có caption.
Bức ảnh được chụp qua từ cửa kính, sau khi phóng to, có thể mơ hồ nhìn thấy đường nét khuôn mặt của Thân Nhiên, nhưng không rõ nét.
Dòng tin này không có gắn thẻ địa điểm, ngay khi Triệu Tế Vũ đang suy nghĩ Thân Nhiên sẽ đi đâu thì tin nhắn WeChat của Đường Gia Dật hiện ra, hỏi hắn đang ở đâu để cậu ta đi tìm, ra ngoài dạo cho tỉnh táo chút.
[Ở vườn sau]
Triệu Tế Vũ thản nhiên trả lời, sau đó tiếp tục xem ảnh, đáng tiếc, cho dù chỉnh độ sáng màn hình sáng nhất, hắn vẫn không thấy được phía sau Thân Nhiên là cái gì, cho nên đành phải lưu bức ảnh này trước.
Triệu Tế Vũ trở lại khung chat với Thân Nhiên, lật xem lại tin nhắn của họ trước đây.
Tin nhắn cuối cùng là vào ngày khai giảng, hắn hỏi Thân Nhiên tại sao không nghe điện thoại.
Đêm đó, Thân Nhiên đã từ chối hắn và hai người ngưng liên lạc trên WeChat.
Điếu thuốc trên tay cháy hết lúc nào không hay, da thịt nóng bừng, hắn ném tàn thuốc vào sọt rác rồi đốt điếu khác, hắn chợt liếc nhìn một vị trí trên bàn tay phải.
Khi Đường Gia Dật đi tới, cậu ta nhìn thấy hắn đang tựa lưng vào gốc cây, chăm chú nhìn vào tay phải của mình.
Đường Gia Dật đến bên cạnh hắn, lấy bao thuốc lá hắn đang cầm trên tay trái, châm lửa cho mình một điếu, rít hai hơi rồi nói: "Cái người bên trong kia là thùng rượu rỗng à, sao có thể uống nhiều như vậy chứ?"
Đường Gia Dật nói xong liền ợ một tiếng, lấy tay che miệng, sắc mặt khó coi.
Triệu Tế Vũ gảy tàn thuốc, không cần nói rõ hắn liền biết vị tổng giám đốc đang được nhắc tới là ai, hắn nhớ lại: "Lần đầu tiên tôi gặp anh ta còn thấy anh ta ép người khác uống hết một chai Mộng Chi Lam*, cậu nói với bố cậu bớt bớt lại, anh ta bợm rượu lắm."
*Tên gọi tiếng Anh là Blue Dream, một trong những loại rượu bán chạy nhất của hãng rượu Dương Hà Trung Quốc, rượu trải qua thời gian lên men dài tới 180 ngày trong các hố rượu có tuổi đời hàng thế kỉ và được lưu trữ 15 năm trong hầm ngầm.
Nồng độ cồn 52%
"Ừ." Đường Giai Dật thở dài, nhìn khung cảnh sau vườn, khi hút gần hết điếu thuốc, cậu nhìn Triệu Tế Vũ, "Cậu và Tuyết Đồng chia tay rồi à?"
Triệu Tế Vũ nhẹ nhàng gật đầu, Đường Giai Dật lại hỏi: "Vì Thân Nhiên sao?"
Triệu Tế Vũ đột nhiên nghe thấy cái tên này, trước vẻ mặt thắc mắc của Đường Gia Dật, hắn đáp lại: "Trước đây là vì cậu ấy, nhưng bây giờ đã không còn cần thiết nữa rồi."
Đường Gia Dật dù không thân thiết với Triệu Tế Vũ như Hoàng Tuế Hủ nhưng họ cũng là anh em tốt, lớn lên cùng nhau, cậu ta cau mày: "Hai người cãi nhau à?"
"Không phải cãi nhau," Triệu Tế Vũ nói với giọng rất bình tĩnh, "Là cậu ấy từ chối tôi."
Đường Gia Dật đang hút thuốc thì dừng lại một chút: "Sao lại như vậy? Nguyên nhân là gì?"
"Không biết," Triệu Tế Vũ ngẩng mặt nhìn tán cây tươi tốt phía trên đầu, "Cậu ấy không chịu nói."
Đường Gia Dật không nói thêm nữa, cậu ta đứng sang một bên, im lặng hút nửa điếu thuốc còn lại, sau đó mím môi ném tàn thuốc vào sọt rác, nhỏ giọng nói: "Chẳng lẽ là vì lời nói sai của Ngụy Kỳ vào tối hôm đó?"
Triệu Tế Vũ quay đầu nhìn cậu ta: "Cái gì?".