- Sao zậy? – Nó nhìn hắn
- Ko... ko có gì..! – Hắn nói
- Đừng có giấu! – Nó nói mặt vẫn nhìn phía trước
- Sao lại dấu? – Hắn nhìn nó ánh mắt thích thú như biết trước kết quả câu trả lời
- Ừ thì... chúng ta đang là... người yêu của nhau... – Nó nói giọng nhỏ dần khuôn mặt cũng biến sắc chút ít
- À... ra zậy! – Hắn vờ ngạc nhiên – Thật ra anh đang cảm nhận cái cảm giác ở gần em... nó rất... giống... giống với cảm giác lúc đó... – Hắn nói rồi thì chợt im lặng ko nói nữa
- Ko muốn nói thỳ thôi – Nó nói rồi xoay mặt qua cửa sổ
- Đến nơi rồi – Hắn nói rồi đổ xe vào gẩ giữ xe của một khách sạn lớn. Hắn mở của cho nó xuống xe rồi nhẹ nhàng để nó khoác tay bước vào.
- Xin chào quý khách. Quý khách muốn đặt loại phòng nào ạ? – Cô nhân viên cười tươi
- Tôi muốn đặt 2 phòng tổng thống kế nhau – Hắn nói
- Xin lỗi quý khách hiện giờ khách sạn chỉ còn duy nhất một phòng Tổng Thống thôi ạ! – Cô nhân viên méo miệng sau một lúc tìm kiếm
- Giờ tính sao? – Hắn nhìn nó
- Không biết – Nó nói
- Cho tôi mạo muội hỏi một câu. Quý khách đây là 1 cặp đúng ko ạ? – Cô nhân viên nhìn hắn
- Đúng zậy – Hắn nói
- Zậy 2 vị thuê một phòng cũng được ạ! Phòng Tổng thống rộng lắm ạ! – Cô nhân viên ra sức lôi kéo khách hàng
- Được rồi – Hắn thở dài
- Nhưng... – Nó nhìn hắn ánh mắt trân trối
- Em nói ko biết nên anh tự quyết định – Hắn nhìn nó.
- Đây là chìa khóa của quý khách! Quý khách ở phòng số 210 trên lầu 5 ạ! Thang máy ở phía kia! – Cô nhân viên đưa chìa khóa cho hắn rồi cười tươi
- Tiền đây! Số dư thỳ chuẩn bị bữa tối cho chúng tôi – Hắn nói rồi kéo nó đy
"Hah... Ko ngờ mình có thể ngủ Snow! Aissh... mình đang nghĩ cái quái gì zậy? Biến thái thật" – Hắn nghĩ rồi ngồi ngay xuống giường vò đầu cật lực
- Sao zậy? – Nó vừa mở vali lục đồ vừa hỏi hắn
- Ko... sao chỉ là... đang suy nghĩ – Hắn nói
Nó nghe trả lời như vậy cũng ko hỏi nữa nó nhanh chóng bước vào nhà tắm để hay một bộ váy mới chuẩn bị đy ngắm biển.
- Snow! ra ăn này! – Hắn gọi với vào
- Vài phút nữa! – Nó nói rồi nhanh chóng bước ra khỏi bồn mặc quần áo vào
-- Một lúc sau --
Nó bước ra ngoài và đến gần bàn ăn. Mùi hương hoa Lyly trên người nó lan tỏa trong không gian căn phòng
- Em thơm quá! – Hắn nói ko một chút do dự và phát hiện ra mình có vẻ hơi biến thái.
- Anh... anh... – Quả như hắn dự tính nó bối rối quay mặt sang hướng khác lắp bắp
- Anh xin lỗi! Anh lỡ lời! – Hắn gãi đầu rồi cười cười – Em ăn đy.
- Ko có tôm hùm à? – Nó nhìn tổng quát bàn ăn rồi nhìn hắn
- Ko phải em bị dị ứng sao? – Hắn hỏi nó (Xem lại chap 14)
- Anh còn nhớ à? – Nó nhìn hắn ánh mắt nghi hoặc
- Còn. Dĩ nhiên rồi, em nói gì anh đều nhớ rất rõ! – Hắn khẳng định chắc nịch
- Được rồi ăn đy! – Nó nói rồi bắt đầu bữa ăn
"Tại sao mình lại thấy vui? Chỉ là nhớ một việc nhỏ thôi mà! Ko đáng" – Nó nghĩ.
"Thình thịch, thình thịch, thình thịch" – Tim nó đập ngày càng nhanh vì hắn cứ nhìn nó mãi.
- Anh... ăn đy mắc cái gì cứ nhìn tôi mãi? – Nó cáu
- Nhìn em no rồi! – Hắn phán một câu xanh rờn làm nó đỏ mặt
- Hừm! – Nó ko nói nữa chỉ im lặng nghe nhịp tim của mình cứ đập nhanh dần cứ như cái thứ tình cảm gì đó trong nó cứ len lỏi và lớn dần