- Cô gái đó đã qua cơn nguy kịch nhưng… - Ông bác sĩ bắt đầu đổ mồ hôi
- Tốt rồi! còn nhưng nhị gì nữa – Hắn vui như mở hội – Cô ấy tỉnh chưa?
- Dạ… chưa… nhưng… thật ra… - Ông bác sĩ bối rối lắp bắp
- Có chuyện gì? – Hắn sốt ruột
- Cô ấy… chưa tỉnh và nếu trong vòng 3 tuần cô ấy ko tỉnh zậy thì sẽ phải sống cuộc sống thực vật – Ông bác sĩ cúi đầu sợ hãi
- Cái gì?... Các ông nói là sẽ cố gắng hết sức cứu cô ấy zậy chuyện này là sao? – Hắn cáu
- Chúng tôi đã cố hết sức thưa cậu nhưng cần có nghị lực của cô ấy. Chúng tôi sẽ chuyển cô ấy về bệnh viện lớn nhất ở TP. HCM, tại đó sẽ có phương tiện hiện đại hơn – Ông nói rồi nhanh chóng chuồn đy.
- Vô dụng… mình quá vô dụng – Hắn suy sụp – Em đang đem anh ra làm trò đùa ư?
Hắn nhẹ nhàng mở cửa bước vào gần giường nơi nó đang nằm ngủ
- Snow… em hãy mở mắt ra nhìn anh được ko? Anh đến rồi. – Hắn nhẹ nhàng nói rồi đưa tay vén tóc nó lên để lộ khuôn mặt xanh xao, yêu ớt.
-… - Đáp lại hắn là sự im lặng rợn người
- Anh sẽ hôn em nếu em ko tỉnh lại đấy – Hắn từ dịu dàng chuyển sang đe dọa nhưng nó vẫn nằm đó im lặng
- Em tỉnh lại đy được ko? Anh xin em đấy… em như zậy… anh đau lắm… tim anh như tan nát zậy… em hãy tỉnh lại đy được ko? - Giọng hắn ngắt quãng vì kìm nước mắt, đau phải hắn đang rất đau đớn khi nó cứ nằm đó im lặng và cũng tự trách mình đã ko bảo vệ được nó.
- Tỉnh lại đy. Anh yêu em – Hắn khụy xuống gần giường nó để 2 giọt lệ trong vắt như pha lê rơi xuống bàn tay nó. Cầm tay nó lên hắn khẽ nói – Anh sẽ đưa em về thành phố, còn chuyện này nhất định anh sẽ tìm ra nguyên nhân!
-- Bệnh viện TP. HCM --
- Snow đâu? – Nhỏ mếu máo chạy đến bấu vào tay hắn.
- Cô ấy ở bên trong. Cô trông cô ấy giúp tôi, tôi phải đy mua một vài bông Lyly cắm vào cái lọ hoa trong phòng – Hắn nói giọng buồn rồi bước đy...
- Ukm! – Nhỏ gật đầu rồi bước vào đóng cửa lại ngồi vào chiếc ghế bên giường nó nắm bàn tay lạnh băng của nó nhỏ nhẹ giọng nói:
- Snow này! T với m` là bạn thân đúng ko? M`… zậy… tại sao m` lại… như zậy? Tại sao… m` có thể… nằm ở đó hưởng thụ… trong khi tụi t đang rất lo… m`…m` biết ko? – Nói đến đây nước mắt nhỏ cứ trực trào ra, đôi vai nhỏ bé của nhỏ khẽ rung rung, nhỏ cắn răng ngăn tiếng nấc bật ra
- Hức… hức… sao m` nỡ như zậy? – Nhỏ đưa tay lau nước mắt nói
“Cạch” – Tiếng của mở khiến nhỏ luýnh huýnh lấy tay lau nước mắt thật nhanh hít một hơi thật sâu xoay qua hỏi khẽ:
- Ai zậy?
- Là tụi t – Cô nói rồi đặt bọc trái cây lên trên đầu tủ gần giường nó
- Snow sao rồi? – Anh nhìn nhỏ chằm chằm rồi tiếp – E đã khóc đúng chứ?
- Snow đã hôn mê hai ngày từ hôm phẫu thuật đến nay, em cũng vừa mới đến thôi! – Nhỏ cố lảng tránh câu hỏi sau của anh cười buồn nhìn nó nằm trên giường
- Nếu muốn khóc thì khóc đy đừng cố gượng cười như thế rất khó xem! – Anh nhìn ôm nhỏ vuốt nhẹ mái tóc nhỏ nói
- Snow à! T đến rồi… xin lỗi đã để m` đợi lâu… - Cô gượng cười nhìn nó ánh mắt đau xót
- E…em có thể khóc đừng cố gượng ép bản thân quá như thế - Cậu ôm cô vào lòng
- Hức… hức… Snow à! M` ác lắm… hic… m` có biết m` đang hành hạ tinh thần…hic… của tụi t ko? M` có thể làm ngơ tụi t mà nằm ngủ zậy sao, hả? - Cô nức nở cầm lấy tấm khăn cậu đưa lau nước mắt
“Cạch” – Chiếc của một lần nữa được mở ra, hắn bước vào
- Được rồi, t biết mọi người khóc vì Snow nhưng dù khóc cũng ko làm được gì, hãy cố gắng chăm sóc cho bản thân để khi cô ấy tỉnh lại ko phải lo cho chúng ta – Hắn vừa nói vừa cầm bó hoa lyly đặt vào chiếc lọ cắm hoa gần giường. Căn phòng trong phút chốc trở nên vô cùng im lặng im lặng đến nỗi con muỗi bay ngang cũng nghe được tiếng đập cánh. Mọi người trong phòng đều nhìn chằm chằm vào nó và theo đuổi suy nghĩ riêng của mình.