-- Sân bay Tân Sơn Nhất, Việt --
- Ngủ không được gì cả phải về biệt thự đánh một giấc mới được – Nhỏ và cô than vãn - , về - Nó nói rồi tiến ra chiếc xe BWM vừa mới chạy đến và đang đổ bên ngoài. Từ trong xe ông quản gia Lý bước ra.
- Chào các tiểu thư, bây giờ chúng ta có thể về biệt thự chưa? – Ông quản gia cúi chào
- Đy! – Nó kéo hai con bạn của mình vào xe còn nó ngồi ghế phụ phía trước xe. Với tay kéo cửa kính xuống nó hít một hơi thật sâu rồi thở nhẹ ra.
"Nơi đây vẫn vậy! Chỉ là có thêm nhiều nhà và đường rộng hơn xưa. Mẹ ơi! Con gái bé bỏng của mẹ đã về đây" – Nó nghĩ lòng ko khỏi nhói lên.
-Con Snow lạ quá m` ạ! – Nhỏ nói nhỏ với cô. - nãy giờ t cũng thấy zậy á – Cô nói rồi ngồi suy nghĩ gì đó mà mặt cô ngày càng đen lại.
-M` sao zậy? – Nhỏ lo lắng hỏi cô.
-M` là bạn nó mà mày quên cái gì của nó rồi à? – Cô thì thầm với nhỏ.
-Để xem t quên gì... – Nhỏ làm mặt suy tư rồi cũng giống như cô mặt tối sầm lại – T thật là! chuyện đó mà lại quên. Không biết nó có ổn ko nữa.
-Hỏi thử xem – Cô đề nghị - – Nhỏ đáp rồi khều nó – M` ổn chứ?
Như hiểu ra nhỏ đang hỏi gì mặt nó có chút nhăn nhó rồi lại dãn ra.
-t ổn. Đừng lo – Nó nói rồi quay lên.
Khi nghe câu trả lời của nó, nhỏ và cô cũng có chút an tâm.
-- Biệt thự ICE --
Nó, nhỏ và cô bước xuống xe và đy vào trong.
-Thưa, phòng của các cô đã được dọn dẹp và sắp xếp ngay ngắn rồi ạ! – Bà giúp việc ra mở cổng và nói.
-Được rồi! – Nó nói rồi đy lên phòng ngay.
Đã lâu rồi nó ko còn mơ về cái kí ức đó nhưng liệu hôm nay nó có mơ ko? Nó tự hỏi rồi bước vào phòng, hiện khung cảnh trong phòng nó không có gì thay đổi cả nó tiến đến chiếc tủ ngay đầu giường cầm tấm ảnh lên và ngồi lên giường. Mọi kí ức đẹp đẽ như tua lại trong đầu nó rồi bỗng cái ký ức đáng sợ đó lại xuất hiện. Nó cầm tấm ảnh và chỉ đơn thuần là ngắm mẹ nó trong tâm sảnh, nó không nói gì rồi từ khóe mắt nó 1 giọt, 2 giọt, 3 giọt,... nước mắt bắt đầu rơi và lăn dài trên dôi má của nó.
-Mẹ ơi!... hức... hức... con... c..on xin lỗi mẹ...! con... con lại... khóc rồi... con thật yêu đuối phải... phải ko... mẹ... hix...hix... con sẽ... cố gắng... mạnh mẽ... con sẽ ko khóc nữa! – Nói rồi nó lau nhẹ giọt nước mắt trên khóe mắt và hôn nhẹ lên tấm ảnh rồi đặt lại chỗ cũ.
-- Bên ngoài phòng nó --
- Jely à! rủ nó về đây là một ý kiến quá tồi tệ. Haizzz... – Cô nói với nhỏ rồi thở dài
- Nó sẽ ổn thôi, nó cần phải đối mặt với quá khứ vì nếu cứ trốn tránh quá khứ sẽ khiến nó đau hơn khi sau này nhớ lại thôi! – Nhỏ vỗ vai an ủi cô – Đy ngủ nào! – Nói rồi cả hai rút về phòng của mình.
-- 7 P.M --
Nó bừng tỉnh sau giấc ngủ dài và nhìn lên đồng hồ.
-Trễ rồi – nó nói rồi đy làm VSCN rồi bước qua phòng hi đứa kia gõ cửa nhưng đáp lại nó là sự im lặng.
-Còn ngủ? – Nó tự hỏi rồi bước vào.
Trước mặt nó là cảnh tượng rất đổi quái dị, nhỏ nằm dưới đất chân để trên giường, gối một nơi chăn một chỗ nói chung là hỗn độn.
-Dậy – Nó nói với âm vực lạnh sống lưng
-Xíu nữa thôi! – Nhỏ mè nheo
-Zậy khỏi đy Bar! t đy một mk – Nó nói rồi vờ quay đy
-Đợi t VSCN đã! – Nhỏ bật dậy rồi nói.
-Nhanh xuống ăn tối rồi đy! – Nó nói rồi bước qua phòng cô. Cô cũng như nhỏ thôi, hai người này rất thích đy Bar
-- 1 lúc sau --
- Ngồi xuống ăn đy – Nó nói nhưng vẫn cặm cụi ăn ko thèm nhìn hai người kia lấy một lần - ! – Hai người kia đồng thanh
Sau khi ăn xong cả ba đứa ra gara lấy xe và phóng đy.