Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn

Thời Thiên tiếp tục ngủ, tôi thì tiếp tục nghĩ làm sao cứu Liễu Hiên trước khi hắn bị các hảo hán bắt được, không phải đơn giản chỉ mất cánh tay mà thôi, tòng phạm cũng bị phán ngồi tù vài năm. Nhưng tên nhóc kia thật đáng ghét, trừ khi chặt của hắn một cái tay, phải cho hắn chút kiến thức mới được. Tôi ngồi lên mô tô ra phố, bánh bao vẫn đi làm sớm như mọi hôm, lúc tôi về thì đã đi rồi. Lý Sư Sư đang quét dọn nhà, Chính béo dẫn Kinh khờ chơi song tiệt long, Lưu Bang tự nhiên cũng “đi làm” rồi, Kinh khờ cho biết “góa phụ đen” mà Lưu Bang làm quen hôm qua tại quán bar nhắn tin tới lúc rất khuya.

Hạng Vũ nằm trên giường vô cùng bất thường, mắt chắp chắp, chắc đang mơ về chiếc xe tải của mình.

Mỗi lần trở về, nhìn thấy họ tôi đều có cảm giác bình tâm cùng thỏa mãn, tôi bắt đầu cảm giác được chúng tôi như một đại gia đình.

Tôi ôm một cái gối xuống dưới lầu, nằm phịc xuống sô pha chuẩn bị ngủ một giấc, thường thì giờ này chẳng ma nào tới, nằm ngủ coi như trông tiệm.

Trong lúc tôi đang liu tiu ngủ thì Triệu mặt trắng con ông Triệu lại hô lớn: “Có sát khí.”
Nó ngồi xổm trước cửa, tiếng la làm tôi kinh hãi ngồi dậy, tôi đang muốn mắng nó thì một chiếc hải âu dừng ngay trước cửa nhà, từ hai bên cửa đồng thời lao ra 6 tên cốt đột, cộng thêm ngồi ghế trước 2 tên là 8 mạng. Cả bọn hùng hổ tiến vào, tên cầm đầu cầm cái gạt tàn lên đập mạnh xuống bàn, trừng mắt hỏi tôi: “Mày là Tiêu Cường phải không?”

“Tao là… mày tìm nó có việc gì?” Tôi vừa nghĩ đáp lời, nhưng nhìn thấy trong tay bọn nó có tuýp sắt, Cường ca có lùi khỏi giang hồ nhiều năm, nhưng chút nhãn lực hẳn vẫn còn, vừa nhìn đã biết tới đập tiệm.

Tên cầm đầu hung hang nói: “Nói ít thôi, là mày phải không?”

Tôi vội vàng trấn định, đứng thẳng dậy nói: “Mày chờ tao gọi nó xuống.”
Tôi hướng mặt về phía cầu thang hét lớn: “Anh Vũ, xe bánh mì của anh tới rồi.”

Chỉ nghe trên lầu có tiếng rầm rầm, Hạng Vũ đi dép lê mặc quần cộc như mãnh hổ xuống núi lao phốc xuống, tiếng như hổ gầm: “Đâu?”

Tôi trốn vội sau lung Hạng Vũ, thò đầu ra hỏi: ‘Tao là Tiêu Cường, bọn mày tìm tao có việc gì?”

Sự có mặt của Hạng Vũ thật sự đã làm 8 thằng kia sốc, nhưng bọn họ thấy chẳng qua hai người, vẫn không để trong long, tên cầm đầu vung vung ống tuýp, không chút kiêng dè: “Nện thằng chó là mày đó.”
Nói xong giơ côn muốn đập máy tính của tôi, tôi hét lớn: “Dừng tay.”

Tên cầm đầu hơi sững lại, tôi nói nhanh: ‘Đừng đập đồ vật, chúng ta đổi chỗ rồi đánh nhau được không? Mày cũng thấy chỗ tao chẳng có thứ khỉ gì đáng tiền, lân cư đều là ông già bà cả, thích quản chuyện thiên hạ, vạn nhất báo cảnh thì sao?

Tên cầm đầu cười he he: “Tiêu Cường, thằng nhóc mày cũng coi là đàn ông, bọn ông cũng éo sợ mày chạy được, mày tính đi đâu?”

Tôi nói: “Hôm nay trường học cho nghỉ, cách chỗ này không xa có trường tiểu học, ra đó ok?”
Nói xong tôi cố ý bẹo cấu Hạng Vũ, Hạng Vũ đương nhiên minh bạch tình hình, anh quay lại nói với tô: “* thằng sao mà đánh nổi, anh không đi đâu.”

Tên cầm đầu cười như điên: “Họ Tiêu, bạn mày sợ rồi, là đàn ông thì nên tự làm tự chịu, bọn tao chờ mày ở cửa 1 phút thôi.”
Nói xong dẫn người đi ra ngoài.

Tôi chọc chọc Hạng Vũ: “Anh Vũ, nghe rõ chưa, nói anh sợ đó.”

Hạng Vũ căn bản chẳng thèm để ý, thản nhiên nói: “Em cứ giết cả bọn là xong mà? Kêu anh ra làm gì?”
Nói xong muốn lên lầu, tôi quên anh Vũ luôn coi tôi là thân tiên có năng lực vô hạn. Tôi vội kéo chặt Hạng Vũ nói: “Anh có muốn có chiếc xe bánh mì của anh không? Em đáp ưng với anh, chỉ cần anh thay em giải quyết việc này, trong vòng 3 ngày em sẽ mua cho anh một chiếc bánh bì, còn bao các khoản chi phí dạy lái xe, xăng xe.”

Hạng Vũ quay đầu nói : ‘Thật hả ? »
« Lừa an hem là cháu anh. »

Hạng Vũ không nói nữa chạy tới trước mặt 8 người kia, có vẽ cũng quá hồ đồ, nếu là Hỗ Tam Nương, khẳng định sẽ nói : «làm cháu chị em còn hơi nhỏ đó ? »

Tôi kéo Hạng Vũ lại, anh tức giận nói: “Lại có cái gì nữa?”

“Anh Vũ, lát nữa đừng đánh chết người, tốt nhất cũng không để gẫy tay gẫy chân, lý tưởng nhất là để họ nằm trên giường cả tháng rồi từ từ khỏe lại là được.”

Hạng Vũ suy nghĩ lộ vẻ khó khăn, bọn lưu manh lâu la ở cửa la lên: “tới giờ rồi, nếu không bọn tao đập tiệm nhé…”
Hạng Vu đi ra nói: “Anh sẽ hết sức.”

10 người bọn tôi đi về phía học hiếu, bọn họ sát khí đầy mình, tôi cùng hạng vũ như cừu non chờ ngày tận thế, tựa hồ như dẫn giải phạm nhân ra pháp trường, tôi lần này không mang theo gạch như bình thường, tôi không tin Vạn Nhân Địch hạng Vũ còn cần tôi giúp đánh 8 người – 8 người này không hiểu Hạng Vũ, hôm nay có 800 tên tới thì anh Vũ còn hưng phấn lao tới, chứ 8 mạng chẳng đủ gắt kẽ răng.

Cửa học hiểu mở ra, ông lão bảo vệ đang đánh cờ, tôi dẫn mấy người vào trong. Tôi biết trong trường tiểu học có một sân nhỏ, hơi hẹp, không dễ trốn thoát. 8 người này lúc đầu đề phòng tôi chạy – tựa như nhìn một tên ngốc vậy -- ở chỗ này, dù giết người cũng chẳng ai thấy.

Sau đó cả bọn nó đứng dàn hàn ngang, tôi giơ tay nhấc chân vô cùng thoải mái, nhảy ra xa một bước chỉ vào Hạng Vũ: “Bọn mày cứ đánh ngã thằng này rồi tính tiếp.”
Nói thì chậm, chuyện xảy ra chỉ chớp mặt, một bước nhảy ra ra ngoài 5 m, mặt không đổi sắc, đích thị có phong phạm của một sư phụ trong giới giang hồ.

8 thằng lưu manh không chút do dự vung tuýp lao tới Hạng Vũ vụt lia lịa, sau đó xuất hiện một tràng cảnh khiến tôi suýt đái ra máu: Hạng Vũ không có lực hoàn thủ.

Hạng Vũ vụng về dùng tay cản ống tuýp, chân không động, đơn giản như một con gấu ngốc, thấy không đỡ được hết liền mặc cho bọn nó đập, chẳng qua da dày thịt béo cũng đủ độ, gậy đánh lên mình lại đàn hồi bật ra, Hạng Vũ chẳng lộ vẻ gì, như là đang gãi ngứa vậy.

Tôi hô lên : « anh Vũ, đánh trả đi. »

Hạng Vũ đứng trong làn mưa gậy, đành chịu buông tay nói với tôi : « Anh chẳng biết đánh thế mẹ nào, em không để anh đánh chết, không cho đánh tàn phế, anh đánh thế quái nào được.

Tôi đổ mồ hôi; “Vậy đánh tàn phế cũng được, đừng chết là ok.”

Tôi vừa nói xong, Hạng Vũ vươn tay, bắt lấy một người, cười ha hả ném lên trời, đồng thời thân hình khổng lồ vọt lên trước mặt một người khác, nắm lấy rồi dí xuống đất sâu cả nửa mét, chân nhấc lên đá bay một tên, cả người tên đó bay tung lên rồi úp sấp xuống đất.

Chỉ trong chớp mắt, có 5 người như giấy rác bay ra, may mắn người bị hạng vũ ném lên trời, vì kỳ thực không thụ thương, chẳng qua rất nhanh trở thành thằng đen đủi nhất – Hạng Vũ cũng chẳng thèm đỡ lấy.

Ba người còn lại chưa kịp phản ứng lại, chỉ thấy bạn mình đều biến mất trong vòng bán kính 0,5 m xung quanh, Hạng Vũ lại mỗi tay một người nắm lên, nhè nhẹ cho 2 người chạm nhau, hai người này như ngồi xe suốt 24 tiếng đồng hồ, chân nam đá chân chiêu liêu xiêu lắc lắc, tựa như hoa mắt chóng mặt.

Tên cầm đầu còn lại một mình cô đơn đứng tại chỗ, tay giơ gậy sắt, tóc dựng đứng run rẩy, Hạng Vũ cũng chẳng thưa hơi đánh nó. Tôi đi tới trước mặt nó, vươn tay ra nói: ‘Đưa cho tao.”
Hắn rất tự giác đưa tuýp cho tôi, tôi đạp vào đầu hắn từng cái từng cái một, vừa đánh vừa nói: “Có phải Liễu Hiên kêu mày tới hả? chuyện quán bar hôm qua là bọn mày làm phỏng/”
Hạng Vũ đứng bên quay mặt đi, nói: “Ài… cậu thật tàn nhẫn.”

8 thằng lưu manh này là 8 thằng hôm qua, bọn nó không quen Liễu Hiên, chỉ biết thôi. Tôi dừng tay, chống côn nói với bọn nó: “Hôm nay coi như nhẹ nhàng, bọn mày đã bị người ta truy sát rồi, bọn người đó thích giết toàn gia, không muốn chết thì nhanh chóng chuyển nhà đi.”
Mấy tên này mặt xám ngắt, tôi còn nói tiếp: “Chuyển lời cho Liễu Hiên, cứ nói tao vẫn khuyên nó chạy cho lẹ, tôi nói bọn mày nhớ kỹ cả chứ?”8 cái đầu nhưng chỉ có 7 cái gật – có một cái cổ bị trật khớp

“Cút lẹ.”

8 người nâng đỡ nhau rời đi, tôi đột nhiên nghĩ tới một chuyển, chỉ vào tên cầm đầu: “Mày đứng lại.”

Hắn mềm nhũn, ngã ngồi phịch xuống, tôi nói; “Toa cứu nhiều người bọn mày như thế, đừng thấy tao tự tay đập mày, nhưng kỳ thực trong mấy người mày bị thương nhẹ nhất, mày làm sao báo đáp tao đây?”
Tôi nói thực, Hạng Vũ và tôi ra bòn có khác biệt rõ ràng về nội thương với ngoại thương.

Tôi thấy tên cầm đầu còn chưa hiểu, dứt khoát nói: “Vứt chìa khóa xe lại cho tao.”
Tên cầm đầu vô cùng thoải mái đặt chìa khóa xe hải âu(bánh mì) lên đất, còn nói với tôi: “Trong xe còn nửa thùng thuốc Trung Hoa là bọn em mới trấn được, coi như hiếu kính anh, còn nữa, chân ga hơi cao, anh đập ga thì cẩn thận chút.”

Thằng này chọc vui tôi, nó cũng thật đáng yêu, tôi móc ví lấy hết tiền trong ví ra đưa cho hắn – tính ra tôi cũng tính là người có tiền rồi, trong tui thường có mấy ngàn NDT, nếu ở chợ đen với số tiền này đủ mua một chiếc xe nát rồi. Sau đó uy hiếp thêm lần nữa cho bọn nó chuyển nhà.

Lúc này, Thì Thiên đã mất dấu, tôi chí ít có thể có mấy người nghĩ biện pháp.

Tôi lại nghĩ chuyện của mình, Hạng Vũ cũng nghĩ về của của bản thân: cầm lấy chìa khóa xe, vung chân chạy luôn. Tôi không khùng như anh ta được, tôi cũng không tin anh ta có thể khởi động nổi xe.

Tôi chậm rì rì đi theo tới cửa tiệm, thấy Hạng Vũ đã ngồi sẵn trong xe, học mô dạng của tôi đang thử nổ máy xe, có thể học tới bước này đã khiến tôi phải nhìn anh ta với con mắt khác.

Tôi nhìn qua cửa xem anh vũ làm gì, Hạng Vũ bối rối chuyển qua ghế phụ, mở cửa xe, tôi lúc này mới ngạo mạn lên xe.

“trước tiên thả lỏng tay ra, sau đó vặn chìa khóa, đạp ga, chậm chậm tiến.” Tôi tuy dạy không sai, nhưng cố ý làm thật nhanh, tôi kỳ thực không muốn anh ấy học được quá nhanh, anh ấy nếu thật biết lái xe thì hậu quả không thể tin nổi, tôi kiếm cho anh ấy chiếc xe là vì sợ anh ấy tịch mịch phát điên, nhưng không dạy anh ấy lái xe, là tôi sợ tôi cũng toi luôn.

Tôi rút chìa khóa: “Trước tiên hôm nay anh học mấy thứ này.”

“Không chìa khóa học kiểu gì?”

Tôi nói: “có chìa khóa tôi không yên tâm, anh trước làm lại, em chỉ cho.”

Tôi ngủ tới tôi, Bánh Bao thấy tôi còn đang ngáy khò khò nên cũng chẳng gọi dậy ăn tối, tôi tỉnh lại thấy đầu choáng mắt hoa, nghẹt mũi – bệnh rồi.

Đại khái vì hai ngày quá mệt, lại ngủ trên ghế sô pha bị lạnh, tôi nghĩ đã đến lúc rèn luyện thân thể, năm xưa bạch bào tiểu tướng ngọc thụ lâm phong tay cầm việc gạch hiện nay đã không chống được phong sương.

Bánh Bao nấu cho tôi nửa nồi bánh canh, tôi mới nhấp chút nước canh thì có điện thoại, một thanh âm đặc biệt quen tai vang lên, người bên kia thân thiết gọi tôi là Tiểu Cường, còn nói: “Có rảnh không, ra ngoài ăn bữa cơm.”

Tôi hàm hồ hỏi : ‘Mày là… »

“Tôi là Liễu Hiên, sao anh quên nhanh thế?”

Tôi mới nhớ ra hôm qua vừa gọi cho hắn, tôi nói: “cách mày nói chuyện tao không quen.”

Liễu Hiên cười lúng túng, khẩu khí nghe ra rất thành khẩn: “Tiểu Cường, sao anh không nói sớm anh là người của ông chủ hả? thật là nước lụt long vương miếu.”

Chủ tiệm là lão Hác, đương nhiên có giao tập với người trong giới hắc đạo, những cũng chỉ có quan hệ lợi ích, ông ta cũng chẳng có bao nhiêu lực uy hiếp, Liễu hiên trước khi muốn nện quán của tôi chắc đã biết là của ai, hắn nói thế, chẳng qua là chịu thiệt tìm cách giữ thể diện, bởi vì hắn hiện tại đã không thể hiểu rõ thực lực của tôi.

Hắn lại nói: “có rảnh không, đi ra ngồi chút.”

Tôi nói: “Hôm nay không được, ốm rồi, đang ăn bánh canh.”
Hắn sủng sốt, đại khái không nghĩ ra tôi dứt khoát cự tuyệt như thế, rất nhanh phản ứng lại: ‘Trước kia có chút hiểu lầm, chẳng phải chỉ vì vị trí quản lý nhỏ nhoi sao? Anh muốn làm thì cứ làm.”
Tôi nghĩ có thể giải quyết như thế là tốt nhất, chí ít hắn cũng sợ, các hảo hán cũng thích thể diện, chưa hẳn thật sự đã chặt tay hắn.

Nhưng sự tình không đơn giản như tôi nghĩ, Liễu Hiên lại bắt đầu lên giọng: “Nhưng bọn tôi ra ngoài lăn lộn, thể diện mà mất thì không làm được gì, tôi đã hẹn mấy lão tiền bối trên chốn giang hồ, chúng ta cọ mặt, anh lộ chút ý tứ, gọi tôi một tiếng ca, để mọi người biết tôi là người thương xót huynh đệ, không đến nỗi hiểu lầm tôi gan bé sợ chuyện, chuyện này đều tốt với cả anh và tôi?”

Tôi hiện tại triệt đệ chán hẳn, không chỉ muốn chút thể diện, vừa ăn cướp vừa la làng, ý của hắn rất rõ, tựa hồ bằng chủng thân phận của hắn không thèm so đo với tôi, chỉ để ý thu một tiểu đệ, bố thí cho chức quản lý.

Tôi đối đãi với hắn thế nào đây? Tôi nhất tâm muốn cứu hắn, từ câu nói đầu tiên tới câu tôi đang ăn bánh canh, liệu có câu nào dối gian?

Tôi hết nhẫn nại, hừ mũi nói: “ăn cơm thì thôi, chức quản lý nếu mày dám làm tiếp, sau cùng đề tỉnh một câu cuối, tự cầu đa phúc đi.”

“Tiêu Cường!” Liễu Hiên gằn giọng: ‘Tao mời đều là người có danh đầu có thể diện trong giới giang hồ ở thành phố, mày muốn đắc tội cả đám hả?”

“có đầu không mặt là hải sâm.”

“họ Tiêu, con mẹ mày, tao đạp chết mày.”

“Muốn đạp thì đập lẹ đi.” Tội thật sợ sang năm mấy người khách đều là phu tử thì bỏ mẹ.

Buông điện thoại, tôi có chút hối hận 0—tôi thực ra nên hù họa hắn, cuộc đàm thoại hôm nay mà lộ ra, hắn không thể không lấy thân gia tính mạng đi liều mạng, chỉ sợ nó bán thân bất toại, không chủ động từ chức lại không đi làm.

Tôi như một đại nhân vật ưu quốc ưu dân dựa trên sô pha, bánh bao nói: “uống nhanh đi, nguội giờ.”
Đại nhân vật vội tiếp tục húp bánh canh. Tôi thấy bánh bao khom lung xuống, lộ ra khỏa trân châu mà Lý Sư Sư tặng ở chỗ ngực, sững người, bánh bao thấy tôi sững người nhìn cô ấy, thuận theo ánh mắt cúi đầu, nhỏ giọng mắng; “Bệnh sắp chết còn có tâm tư sao?”
Tôi phát hiện cô ấy hiểu lầm, tôi nói: “Hạt châu nhớ để trong nhà, mang theo không an toàn.”

Bánh Bao tiện tay bỏ vào trong áo; “Đeo chơi, ai thèm cướp?”

Hạt châu làm tôi nghĩ tới chuyện biệt thự, càng khó là hiện tại tôi còn lo cho một trường học cùng quán bar, chuyện tiền bạc có chút giật gấu vá vai, mua xong nhà mà thính phong bình không sửa tốt hoặc bán không nổi, tôi lấy gì nuôi mấy trăm người đây? Nhưng sau cùng Bánh Bao nói làm tôi càng kiên nghị với cách nghĩ này, cô ấy nói: “Có muốn ăn thêm chút dưa muối không.”
Tôi suýt chút rớt nước mắt, người lúc mang bệnh thì tâm lý giòn yếu, đặc biệt dễ có hảo cảm với người khác, giờ tôi cũng đang như vậy.

Tôi cảm giác là nên làm gì đó cho bánh bao, còn những việc khác, không nghĩ được thì không nghĩ nữa. Tôi không phải Phạm Trọng Yêm, cũng chẳng phải Đỗ Phủ, càng không phải Bạch Cầu Ân, chỉ đơn giản là một người đan ông đã đính hôn, mà còn vì một đĩa dưa muối, tôi cũng muốn tặng cô ấy một căn nhà lớn.

Tôi gọi cho Bạch Liên Hoa, cô ấy vừa nhận điện đã nhiệt tình nói chuyện với tôi một lúc lâu, sau đó cô nàng nói tới việc mua đồ giảm giá lúc nhỏ, rồi thỉnh thoảng hỏi xem tôi có nhớ được người này người nọ, xem ra cô nàng đã quên tôi là ai rồi, nhưng lại sợ có lỗi với người, nên lại dùng những lời tán dóc nói với tôi. Tôi nói: “Bạch giáo chủ, là tôi, Tiêu Cường muốn mua nhà này.”

Cô nàng lập tức có ấn tượng, kỳ quái hỏi tôi: “Anh thật sự muộn mua nhà hả?”

‘Trời ạ, không muốn mua tôi buôn chuyện với cô làm gì?”
Sau đó tôi mới biết Bạch Liên Hoa thật sự nghĩ tôi đùa, nguyên nhân chính là tọa kỵ của tôi, cô nàng nói lần đầu thấy người dẫn bà lớn bà nhỏ đi mô tô mua biệt thự. Nghe tôi thật muốn mua, Bạch Liên Hoa vô cùng sung sướng, tôi kêu cô nàng chuẩn bị các thủ tục giấy tờ, nói ngày mai tôi sẽ đi xem phòng.

Tôi cúp điện, Bánh Bao bắt đầu trách tôi: “Nhanh vứt cái di động nát của anh đi, anh không sợ người ta cười hả?”

Tôi rút SIM, bỏ cái điện thoại vào ngăn kéo, hôm nay tôi muốn ngủ một giấc thật ngon, không tiếp điện thoại của bất kỳ ai, tôi nói: “Mai anh đổi.”

Tôi không biết, việc này làm tôi thiếu chút hối hận cả đời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui