editor: Mì Tương Đen.
Ba đệ tử của Đạo Hải phái trông thấy hai người đang đứng bên ngoài, thoáng chốc sững sờ.
Chẳng qua ba người này trước đó cũng hành xử y như vậy, tức khắc hiểu rõ hai người này cũng tìm tới đây để gây sự.
Đáng tiếc lời còn chưa nói khỏi miệng, năm người bọn họ liền phát hiện trận pháp phía sau đã tự động hủy bỏ.
"Nếu ba người các ngươi không đi, vậy đừng trách ta không khách khí." Thanh âm của Kiều Kinh Vũ truyền tới, còn mang theo chút cảnh cáo.
Ba người Đạo Hải phái biến sắc, còn chưa kịp chào hỏi gì đã vội vã cáo từ.
"Hoặc là giao hết đồ vật trên thân các ngươi ra đây rồi xéo đi, hoặc là ta tự tay gϊếŧ các ngươi rồi đoạt đồ." Kiều Kinh Vũ duỗi ra hai ngón tay, nói vô cùng nghiêm túc.
"Sư huynh, hắn có tu vi Trúc Cơ đại viên mãn, ngươi cẩn thận một chút." Thanh niên áo nâu nói nhỏ với nam tử áo đen bên cạnh.
"Không biết các hạ là cao đồ của vị chân nhân nào?" Nam tử áo đen này tên Trình Tất, là đệ tử của một vị Nguyên Anh chân nhân trong Tẩy Bích phái, dù chỉ có tu vi Trúc Cơ đại viên mãn, nhưng trên người cũng mang theo không ít bảo vật.
Có cái danh đồ đệ của Nguyên Anh chân nhân, so ra hắn vẫn sẽ chẳng kém hơn những đệ tử của những đại tông môn kia.
Dù sao trong những đại tông môn kia đệ tử chân truyền cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, làm gì có kẻ nào đủ lực lượng đắc tội nổi với một vị Nguyên Anh chân nhân? Vậy nên về cơ bản, mấy năm nay Trình Tất vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, tu vi cũng một đường đi lên.
Bây giờ lại nghe nói sư đệ môn hạ của hắn bị người ta đoạt đồ, nào có ai sẽ không ra mặt cho sư đệ nhà mình? Hắn hỏi như vậy, thật ra là đang ám chỉ mình là đệ tử của Nguyên Anh chân nhân, thức thời thì mau nhận lỗi chịu tội đi.
"Chỉ là chân nhân mà cũng muốn đòi làm sư tôn của bổn tọa?" Kiều Kinh Vũ giễu cợt nhìn Trình Tất.
Đồ đệ của Nguyên Anh chân nhân, trên thân hẳn là có không ít đồ tốt.
y thả sợi dây dài bắt con cá lớn, không nghĩ thế mà bắt được một con cá lớn như vậy!
"Khẩu khí cuồng vọng!" Trình Tất cười lạnh, nếu người này thật sự đến Nguyên Anh chân nhân cũng không thể vào mắt, vậy tới bí cảnh nhỏ này làm gì? Có ai không biết phô trương thanh thế đâu?
Trình Tất ném linh kiếm trong tay đi, tiện tay điểm một cái, linh kiếm kia lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai phóng về phía Kiều Kinh Vũ.
Kiềi Kinh Vũ vẫn giữ nguyên bộ dáng tự do tự tại, tay áo vung lên, bút Diệu Sinh phá không bay lên, thân bút oánh nhuận bóng loáng, đầu bút mềm mại như có linh tính đón lấy linh kiếm, va chạm ầm một tiếng, phá nát bảy tám phần uy thế của linh kiếm kia, sau đó lại lóe lên, "choang" một tiếng, linh kiếm của đối phương đã tan thành mây khói.
"...!Bảo khí!" Trình Tất trông thấy linh kiếm yêu quý thoáng chốc đã vỡ vụn, lúc này mới không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
Thanh kiếm này là sư tôn ban cho hắn, đã đạt đến trình độ pháp khí đỉnh cấp mà đối phương lại phá hỏng một cách nhẹ nhàng như thế, vậy cây bút trong tay đối phương kia nhất định là bảo khí!
Giống như đan dược, pháp khí cũng chia làm nhiều đẳng cấp, từ pháp khí, linh khí, pháp bảo đến chân bảo, về phần tiên khí, phải là những đại tông môn có thực lực siêu phàm ở đại thế giới mới có thể có được.
Ở trong Thần Nguyên trung thế giới xuất hiện một món pháp bảo đã là khó lường rồi, loại bảo vật như bảo khí, đến Kim Đan chân quân cũng chưa chắc đã có.
Trình Tất chẳng phải kẻ bị lòng tham làm mờ con mắt.
Hắn có thể có được tu vi Trúc Cơ đại viên mãn, lại được Nguyên Anh chân nhân coi trọng, đương nhiên sẽ có không ít ưu điểm.
Người bình thường nếu nhìn thấy bảo khí đã sớm có tâm mộng tưởng, hận không thể gϊếŧ người đoạt bảo, thế nhưng Trình Tất thì bình tĩnh lại ngay lập tức.
Một tu sĩ Trúc Cơ đại viên mãn, đột nhiên lấy ra một bảo khí ứng chiến, điều này có nghĩa là gì? Nói không chừng đây chính là trưởng lão của một đại tông môn tới đây lịch luyện, lại nhìn một thân trang phục của đối phương, có nói là tán tu phổ thông hắn cũng không tin.
"Đạo hữu, là ta và sư đệ lỗ mãng rồi.
Chúng ta nguyện ý từ bỏ hết đồ vật trên thân, chỉ là trong túi trữ vật của tại hạ có một phần hạ lễ người khác muốn gửi đến sư tôn, tuyệt đối không thể ném đi được, mà phía trên cũng đã hạ cấm chế, hy vọng đạo hữu sẽ cho phép ta mang phần hạ lễ này đi." Trình Tất kéo sư đệ nhà mình về, lùi lại hai nước rồi nói.
Thanh niên áo nâu vốn nghe được hai chữ "bảo khí", ao ước đến đỏ con mắt.
Bản thân gã muốn có một món pháp khí thượng phẩm đã phải tiêu hết cả tài sản trên người, thế nhưng đối phương lại dễ như trở bàn tay mà lấy ra một món bảo khí?
Là bảo khí đến Kim Đan chân quân cũng thèm đỏ mắt!
Thế nhưng đến Trình Tất sư huynh cũng sợ, hắn chẳng dám lên tiếng.
May mà tất cả đồ trên thân hắn đã sớm bị lấy đi rồi, không cần phải đau lòng thêm một lần nữa.
"Ừm, vậy ngươi lấy đi." Kiều Tranh tự nhận bản thân y vốn là người dễ nói chuyện.
Đồ vật có cấm chế đại biểu cho phiền phức, hiện tại y không có bản lĩnh phá bỏ cấm chế, đương nhiên cũng sẽ không muốn bị dính phiền phức vào người.
"Đa tạ đạo hữu." Trình Tất ngoan ngoãn giao toàn bộ đồ vật ra, sau đó lại nhìn Đường Tam Dương trên vai Kiều Kinh Vũ.
"Đạo hữu, ta thấy ở phía trước có không ít yêu thú tu vi Trúc Cơ trở lên.
Nếu đạo hữu muốn tìm kiếm yêu đan cho yêu sủng, có thể đi về phía trước."
Trong nháy mắt, Kiều Kinh Vũ sầm mặt.
"Không phiền các hạ hao tâm tổn trí.
Buông đồ vật xuống rồi đi đi!"
Trình Tất hoàn toàn không biết mình chọc phải điểm nào của Kiều Kinh Vũ, cười khổ hai tiếng rồi kéo sư đệ chạy mất.
Hắn có là đệ tử của Nguyên Anh chân nhân cũng không nguyện ý trêu chọc những tiên nhị đại bối cảnh thâm hậu kia, Tẩy Bích phái của bọn họ vốn chỉ là môn phái hạng hai, hà tất phải cố đấm ăn xôi chọc vào cường địch làm gì?
Đợi đến khi hai người Trình Tất rời đi, Kiều Kinh Vũ không vui chọc nhẹ đầu Đường Tam Dương.
"Ta đã hung hăng tới vậy rồi mà bọn họ vẫn chú ý đến ngươi, phải làm sao mới ổn đây?"
Đường Tam Dương đã không muốn nói gì nữa rồi.
Những lời vừa rồi của nam tử kia có liên quan tới chuyện kéo quan hệ với hắn sao?
Lời này vào tai Kiều Kinh Vũ, rốt cuộc đã biến thành cái gì vậy?
Ánh mắt của Pháp tu đã không tốt, nhìn nhận vấn đề nông cạn thì thôi đi, hoá ra thính lực cũng có vấn đề?
***
Kiều Kinh Vũ lại mang Đường Tam Dương đi săn mấy lần nữa, thu được không ít của cải, nhìn qua còn tưởng y đặc biệt đến bí cảnh để ăn cướp chứ không phải tìm đồ.
Liên tiếp hai ngày đầu, Kiều Kinh Vũ đều đi cướp bóc.
Y ỷ vào linh kiếm bay nhanh, thần thức bao quát được khoảng cách rộng, phát hiện ra không ít dê béo.
Tương tự, trong nhẫn trữ vật cũng chất trên không ít linh thảo và linh khoáng, mặc dù chỉ có một quả Tử Mai, nhưng nếu dùng để đổi Bách Kết Cô trúc hay Tinh Hoá Ưu Đàm thì vẫn đủ.
Kiều Kinh Vũ không có ý định đổi bất cứ thứ gì trong Cửu Dược dự định của mình.
Cửu Dược thoạt nhìn thì như là chỉ cần đủ linh thảo, linh khoáng, linh tuyền là được, thật ra còn phân chia ra rất nhiều tổ hợp tối ưu, chỉ vì hiệu quả không đặc biệt khác nhau, nên mới không được coi trọng.
Tử Mai quả dù tốt nhưng vẫn sẽ sinh ra xung đột với những vị thuốc khác trong dự định của Kiều Tranh, triệt tiêu một phần hiệu quả.
***
Đảo mắt đã đến ngày cuối cùng trong bí cảnh.
Để tụ hợp cùng nhóm Tạ Hồng, Kiều Kinh Vũ một lần nữa biến thành bộ dáng của Kiều Tranh.
Hai ngày nay, thanh danh cướp bóc của y đã truyền ra ngoài, các đệ tử trong cùng một môn phái cũng bắt đầu kết thành bè phái đi lại, không nguyện ý lần nữa vì y mà may áo cưới.
"Lại biến thành bộ dạng này một lần nữa, ta có chút không quen." Kiều Tranh thở dài, đoán chừng phải đến lần tiếp theo ra ngoài trao đổi quả Tử Mai mới có thể khôi phục diện mạo thật sự một lần nữa.
Đường Tam Dương nhảy từ trên vai vào lòng Kiều Tranh.
Không phải hắn cũng biến lại về dáng vẻ chim Bạch Hoả biến dị sao?
"Kiều sư đệ, tốt quá rồi, cuối cùng ta cũng tìm thấy ngươi.
Ta và Lưu sư tỷ tìm ngươi đã lâu rồi." Ta Hồng và Lưu Ngọc vẫn luôn đi cùng nhau, tìm được Kiều Tranh rốt cuộc cũng thở ra một hơi.
"Nghe nói gần đây có một nam tử kỳ quái, đánh cướp khắp nơi, không ít người đã bị cướp trắng.
Sư đệ ngươi có còn ổn không vậy?"
Kiều Tranh lắc đầu.
"Ta bị truyền tống đến một nơi khá vắng vẻ, phải tìm rất lâu mới thấy được lối ra.
Có điều không ít linh thảo vừa vặn cũng mọc ở nơi đó, ta thuận tay hái được khá nhiều."
"Ừm, vậy là tốt rồi." Tạ Hồng thở phào.
"Nghe nói dáng dấp của nam tử kia đẹp hơn cả nữ nhân nhưng tu vi lại vô cùng lợi hại.
Người bị y cướp bóc, trừ quần áo trên thân ra thì chẳng còn lại thứ gì."
Đường Tam Dương vùi mình vào trong lòng Kiều Tranh, yên lặng cười trộm.
Mặc dù Tạ Hồng đang nói thật, nhưng Kiều Kinh Vũ bây giờ vẫn có chút khí phái của nam tử rồi.
Kiều Kinh Vũ năm đó mới thật sự giống y như nữ hài tử đấy!
"Sư huynh và sư tỷ thu hoạch được gì?" Kiều Tranh biết tính bát quái của Tạ Hồng, không chừng đợi lát nữa còn có không ít tin tức từ miệng Tạ Hồng nói rằng mình trông giống nữ tử đến mức nào đâu, vẫn nên sớm nói qua chuyện khác thì hơn.
"Ừm, thu hoạch được không ít, trở về chúng ta trao đổi một chút.
Chẳng qua thu hoạch lớn nhất thì còn một một thứ nữa." Tạ Hồng thừa nước đục thả câu.
"Ta và sư tỷ ở nơi này chờ ngươi, nói không chừng ba người chúng ta cũng có thể tranh giành được một chút."
Kiều Tranh lẳng lặng nhìn Tạ Hồng, sau đó nhìn Lưu Ngọc vẫn một mực im lặng.
Trên khuôn mặt mộc mạc của Lưu Ngọc hiện lên một nụ cười.
"Không chỉ có chúng ta, đợi lát nữa sẽ có cả đệ tử của Tam Nguyên kiếm môn tới.
Hai phái xưa nay đều không phục nhau, bọn họ sẽ là kình địch của chúng ta.
Bí cảnh nhỏ này ngoại trừ những linh thảo có giá trị, bên trong còn có một linh khoáng vô cùng quý hiếm."
Kiều Tranh giật mình, mơ hồ đoán được điều gì.
"Long Huyết thạch anh, nơi này có Long Huyết thạch anh!" Tạ Hồng chen miệng vào.
Quả nhiên!
Trong lòng Kiều Tranh thầm cảm thán.
Kiếp trước y đã nghe được rằng trong bí cảnh Thiên Trạch có xuất hiện Long Huyết thạch anh, đáng tiếc khi đó y bị truyền tống đi rất xa, đệ tử đồng hành cùng y khi đó còn bất hoà, cũng không nói tin tức này cho y, nên rất lâu sau đó y mới biết được tin tức này.
Long Huyết thạch anh là một trong Cửu Dược y muốn tìm, mà lần này y tới bí cảnh nhỏ này cũng là để tìm Long Huyết thạch anh.
Y cướp đoạt bốn phía, thật ra cũng chỉ vì muốn biết trong tay những kẻ kia có Long Huyết thạch anh hay không.
Đúng là đưa than ngày tuyết!
Trên mặt Kiều Tranh hiện lên vẻ kinh ngạc vô cùng đúng lúc.
"Thật là Long Huyết thạch anh? Nếu có nó, chúng ta kết Đan sẽ càng nắm chắc hơn."
"Không sai.
Long Huyết thạch anh vô cùng trân quý, chẳng những có thể làm một trong Cửu Dược để kết Đan mà nghe nói còn có thể giúp tu sĩ rèn luyện thân thể, để thân thể chúng ta có thể so với cường độ của Thể tu." Tạ Hồng gật đầu khẳng định.
"Chúng ta nhất định phải cố gắng một chút.
Có điều Long Huyết thạch anh chỉ xuất hiện đúng lúc hoàng hôn mà thôi, giờ chúng ta đi còn kịp."
"Việc này không thể chậm trễ, chúng ta mau đi thôi!" Kiều Tranh vội vã nói.
"Sư đệ đừng vội...!Ấy ấy, ta biết rồi mà! Lưu sư tỷ, chúng ta đi thôi." Tạ Hồng vốn còn muốn thể hiện uy nghiêm của sư huynh, nhưng lại không chịu nổi ánh mắt như bé thỏ trắng nhỏ của Kiều Tranh, cảm thấy nếu bắt nạt thêm chút nữa thì có khi người ta sẽ khóc mất.
...!Tạ Hồng thật sự nghĩ vậy đó.
Nếu Đường Tam Dương biết được suy nghĩ trong lòng Tạ Hồng, hẳn là sẽ một lần nữa đưa ra kết luận rằng.
Ánh mắt không tốt, không phải vấn đề của riêng Kiều Tranh, mà là chứng bệnh phổ biến của toàn thể Pháp tu mới đúng!
***