Sử Thượng Đệ Nhất Mật Thám

Dịch: Độc Lữ Hành

Toàn trường yên tĩnh như chết!

Hết thảy phát sinh quá nhanh.

Lúc Sử Quảng nhảy lên giữa không trung, ngân thương trăm cân nện xuống, tất cả mọi người cảm thấy hết thảy sẽ kết thúc, tiếp theo Ngao Ngọc khẳng định sẽ biến thành một cục thịt nát.

Nhưng...

Sử Quảng vừa mới lên tới một nửa, liền rơi xuống trên mặt đất, đồng thời bắt đầu run rẩy.

Đây... Đây là cái quỷ gì vậy?

Sau đó, song xoa trường thương Ngao Ngọc loạn đâm Sử Quảng, nhìn hoàn toàn không có bất luận uy lực gì.

Kết quả Sử Quảng run rẩy từng đợt, phảng phất bị kinh phong. Sử Quảng dũng mãnh hung hãn, vậy mà không có chút lực phản kích.

Cái này may mắn là tại thế giới phương đông, nếu như tại thế giới phương tây khẳng định có người kinh hô, đây là Tam Xoa Kích Hải Vương Poseidon sao? Bất quá trong tay Ngao Ngọc là song xoa đó.

Chờ đến khi Ngao Ngọc xốc lên giáp đầu Sử Quảng, mọi người mới biết hắn muốn làm cái gì.

Lúc này kỳ thật có người có thể xông lên cứu Sử Quảng, chí ít sẽ không để cho y bị Ngao Ngọc đâm xuyên đầu.

Nhưng mấy người có thể cứu giúp lại đứng đằng sau, vẫn đứng đấy bất động.

Trận quyết đấu luận võ này Sử Quảng thua, giết không được Ngao Ngọc, vậy có lẽ để Sử Quảng chết cũng tốt.

Sử Quảng chết rồi, vở kịch này mới có thể tiếp tục diễn.

...

Ngao Minh nhìn thấy một màn này, cảm thấy da đầu run lên từng đợt.

Quá kinh dị, nhưng không biết vì sao lại có loại cảm giác quả là thế?

Làm đối thủ Ngao Ngọc trong thời gian dài nhất, trước cuộc quyết đấu này y đã có một loại cảm giác phi thường không ổn.

Dù bất luận kẻ nào đều cảm thấy lần này Ngao Ngọc hẳn phải chết không thể nghi ngờ, bởi vì võ công Sử Quảng quá cao, có thể tiêu diệt 1000 Ngao Ngọc.

Nhưng Ngao Minh lại cảm thấy trong này khẳng định có quỷ.

Ta không biết Ngao Ngọc dựa vào cái gì thắng, nhưng ta cảm thấy hắn sẽ thắng.

Nhưng lúc tất cả những thứ này chân chính phát sinh, Ngao Minh vẫn cảm thấy rùng mình.

Quá không thể tưởng tượng nổi, quá kinh người.

Mà lại không giống như trận chiến Vân Trung Hạc tại Vô Chủ chi địa, là trên trời đánh xuống thiểm điện giết chết Sử Quảng.

Trận quyết đấu này nhìn hết thảy đều bình thường, Ngao Ngọc không dùng độc, cũng không hề dùng ám khí, phảng phất hắn thật sự có vô thượng nội lực, trực tiếp đánh chết Sử Quảng.

Nhưng ai cũng biết, Ngao Ngọc tay trói gà không chặt, có cẩu thí nội lực ấy.

Vậy sao làm được? Hoàn toàn không cách nào lý giải.

Quá kinh khủng, quá kinh dị.

Mà Túc thân vương thế tử bên kia thì hoàn toàn hoài nghi nhân sinh, thậm chí đến bây giờ gã vẫn không kịp phản ứng.

Lão Lương thân vương cũng hoàn toàn sợ ngây người, nhưng dù sao lão cũng hơn tám mươi tuổi, thần kinh đã đủ chậm chạp, dù biến cố lớn hơn nữa lão cũng sẽ không quá kinh dị, dù trên trời hạ xuống một lưu tinh đập chết Sử Quảng, lão cũng chỉ thoáng chấn kinh một chút mà thôi.

Lão phất phất tay.

"Đang!" Tiếng chiêng lại một lần nữa gõ lên.

Lão Lương thân vương đi vào trên lôi đài, run rẩy nói: "Luận võ kết thúc, Ngao Ngọc chiến thắng."

Sau đó, lão nhân gia ông ta cứ đi như thế, thật sự là bình tĩnh đó.

Mà lúc này mấy trăm tên huân quý phảng phất như tỉnh mộng, không dám tin nhìn một màn này.

Ta là ai? Ta ở đâu? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Xoa nắn con mắt một chút, cố gắng lắc đầu, phảng phất để tỉnh táo lại.

Nhưng tất cả những thứ này không phải nằm mơ, Sử Quảng dũng mãnh không gì sánh được, triệt để chết trên đài luận võ, con mắt bị đâm phát nổ, thậm chí máu tươi cũng không chảy ra.

"Ngao Ngọc quốc tặc, đánh chết hắn, đánh chết hắn..."

Bỗng nhiên lại có một quan viên trẻ tuổi cao giọng nói: "Báo thù cho Sử Quảng thế tử."

Ngay sau đó, một đám võ cử nhân trẻ tuổi rục rịch, lại tính chơi chết không trách chúng, lại tính quần ẩu Ngao Ngọc chí tử.

Ngu xuẩn!

Ngao Minh biến sắc, bọn này thật sự là thành sự không có, bại sự có thừa.

Hiện tại ngươi đánh chết Ngao Ngọc thì làm được cái gì?

Sau đó Ngao Ngọc, đã trở thành một thẻ đánh bạc chính trị cự đại, tại sao có thể dễ như trở bàn tay giết chết?

Ngu xuẩn không thể thành, ngu xuẩn không thể thành.

Ngao Minh có được mẫn cảm nhạy bén chính trị, dù là lấy tư duy thiên tài của y, cũng không dám tiếp tục suy nghĩ sâu xa nữa.

Sử Quảng chết rồi, đây là thiên đại sự kiện chính trị.

Sẽ mang đến rung động dữ dội cho toàn bộ đế quốc.

Bây giờ toàn bộ đế quốc cầu cạnh Trấn Hải vương phủ Sử thị gia tộc, giết Sử Quảng, hoàn toàn có khả năng bức phản Sử thị gia tộc đó.

Ngao Ngọc không thể không biết, thái thượng hoàng cũng không thể không biết.

Nhưng vì sao còn giết?!

Suy nghĩ cẩn thận cực sợ, suy nghĩ cẩn thận cực sợ.

Xảy ra chuyện lớn, xảy ra đại sự.

"Đi, nhanh về nhà, nhanh về nhà!" Ngao Minh nói với Túc thân vương thế tử.

Túc thân vương thế tử Chu Sạ trừng mắt, Ngao Minh ngươi xem như thứ hàng gì, dù phụ thân của ngươi là tân Nộ Lãng Hầu, nhưng cũng chỉ là một đề đốc mà thôi, dù ngươi là trạng nguyên, so với hoàng tộc Đại Chu ta cũng chỉ là một con chó mà thôi, dựa vào cái gì ra lệnh cho ta?

Sau đó vị tiểu vương gia này còn dự định hát tiếp vở kịch Sử Quảng bị đánh chết, còn dự định mang theo mấy trăm tên quan viên tuổi trẻ, mấy trăm tên võ cử nhân vọt tới nhà Ngao Ngọc, thừa cơ đánh chết hắn, làm ra một phen đại sự.

"Nhanh về nhà, chuyện kế tiếp, cũng không phải là ngươi có thể tham gia vào, nhanh về nhà." Ngao Minh lạnh giọng nói.

"Ngươi là thứ gì, trước đó chuyện Đoàn Vân còn chưa tính sổ với các ngươi." Chu Sạ cả giận nói.

Ngao Minh bỗng nhiên cho gã một bạt tai, nghiêm nghị nói: "Nhanh về nhà, nếu không ta đánh gãy chân ngươi! Cứ kể hết thảy cho phụ thân ngươi, đồng thời nói ta cho ngươi một bạt tai. Đem hồ bằng cẩu hữu ngươi, còn có tất cả võ cử nhân, toàn bộ mang về nhà."

Sắc mặt Túc thân vương thế tử kịch biến, ngươi lại dám đánh ta, hôm nay ta không đánh chết ngươi.

Nhưng một giây sau, cổ của gã bị Ngao Minh bóp lấy.

"Ba ba ba ba..." Ngao Minh quạt tới thêm vài cái tát, nghiêm nghị nói: "Nhanh về nhà!"

Túc thân vương thế tử Chu Sạ rống giận gào thét nói: "Về nhà thì về nhà!"

Sau đó, gã đi thẳng, trở mình lên ngựa về nhà.

Ngao Minh không nói hai lời, cũng trở mình lên ngựa, chạy như điên đến dinh thự lão sư Lâm Cung tể tướng.

Nhưng ở đây có rất nhiều võ cử nhân đầu óc phát sốt, xông thẳng lên đài luận võ.

"Đánh chết Ngao Ngọc, đánh chết Ngao Ngọc, báo thù cho thế tử!"

Trên trăm tên võ cử nhân này vì sao trung thành với Sử Quảng như vậy? Đây chính là do Sử tuyển.

Trấn Hải vương phủ Sử thị gia tộc, nắm giữ một nửa đảo, mấy quần đảo, tương đương với một lãnh địa hành tỉnh.

Cho nên mỗi một lần văn cử, võ cử, cũng đều là nhà y tổ chức. Những văn cử nhân, võ cử nhân này đều coi Sử thị gia tộc là ân chủ.

Bởi vì Sử thị gia tộc là phiên vương, cho nên trên lãnh địa họ mặc kệ là thi hội võ cử, hay là thi hội văn cử, đều được ưu đãi.

Hàng năm thi hội, thi điện, đều quy định trên lãnh địa Sử phiên có bao nhiêu danh ngạch đậu tiến sĩ.

Văn cử nhân còn tốt, dù sao cũng dễ bị văn hoá Đại Chu kinh thành đồng hóa. Mà những võ cử nhân này, hoàn toàn coi Sử Quảng là chủ tử.

Mà ở trong Võ Đạo viện kinh thành, có rất nhiều võ cử nhân học tập, chờ đợi thi hội võ cử.

Sử Quảng làm Trấn Hải Vương thế tử, làm giáo đầu thương thuật, cũng coi là mời mua lòng người.

Hiện tại Sử Quảng chết rồi, những gia nô võ cử nhân Sử thị gia tộc này, làm sao có thể bỏ qua cho Ngao Ngọc, trực tiếp xông lên muốn đánh chết Ngao Ngọc.

"Ai dám? Muốn chết sao?" Một tiếng gào to như sấm rền.

Một thân ảnh đứng sừng sững ở trên đài luận võ, Ngao Tâm với một thân thiết giáp, tay cầm ngân thương, thân như một ngọn núi.

Dưới penicilin trị liệu xong, Ngao Tâm bị ho lao mặc dù còn chưa khỏi hẳn, nhưng cũng đã đỡ nhiều.

Những võ cử nhân này lập tức ngừng lại, sau đó có người la lớn: "Ngao Tâm bị ho lao, đã sớm phế đi, mọi người đừng sợ hắn, xông lên đánh chết đôi phụ tử này."

"Đánh chết phụ tử Ngao Tâm!"

"Đánh chết phụ tử Ngao Tâm!"

Sau đó, mấy chục hơn trăm người này vọt lên.

Trường thương Ngao Tâm quét tới, một cỗ kình phong thổi qua, mười võ cử nhân phía trước bay thẳng ra ngoài, người như rơm rạ.

Hung hăng ngã trên đất, miệng phun máu tươi, nhưng không chết.

"Muốn chết sao?" Ngao Tâm giận dữ hét.

Mà ngay lúc này, lão thái giám Hầu Trần chạy tới nói: "Ngao Ngọc công tử, Ngao Ngọc công tử, ngươi tại sao lại ở chỗ này? Mau đi cùng ta, mau đi cùng ta!"

Sau đó, Ngao Ngọc trở mình lên ngựa, dưới Ngao Tâm và Hầu Trần bảo vệ, rời đài luận võ, đi về phía Thượng Thanh cung.

...

Trong Túc thân vương phủ!

"Sử Quảng chết rồi?" Túc thân vương run rẩy nói.

Chu Sạ gật đầu nói: "Đúng vậy phụ vương, Sử Quảng bị Ngao Ngọc đánh chết."

Túc thân vương nói: "Xảy ra chuyện gì? Ngao Ngọc dùng ám khí hay kịch độc vậy?"

Chu Sạ lắc đầu nói: "Không có, Ngao Ngọc đâm một thương, Sử Quảng liền từ không trung rơi xuống run rẩy, sau đó bị Ngao Ngọc đâm chết."

Túc thân vương cảm giác da đầu run lên từng đợt, toàn thân tóc gáy dựng lên.

Trận luận võ này, Ngao Ngọc vốn hẳn phải chết không thể nghi ngờ, mà nếu hắn chết, cam đoan chuyện gì cũng không có.

Nhưng Sử Quảng chết rồi, vậy... Vậy xảy ra chuyện lớn, xảy ra thiên đại sự tình.

Từ khi Ngao Ngọc trở về, thái thượng hoàng lúc đầu sắp băng hà, kết quả lại bị Ngao Ngọc sống sờ sờ cứu trở về.

Từ đó về sau, toàn bộ Đại Chu gió nổi mây phun.

Từ huyết tẩy Đại Lý Tự, lại đến máu tươi triều đình, bây giờ Sử Quảng chết.

Phát sinh sự tình càng ngày càng lớn, càng kinh người. Thân là quần chúng, đương nhiên sẽ cảm thấy sóng dậy ầm ầm, kích thích không gì sánh được.

Nhưng thân ở trong đó, thật chính là kinh tâm động phách.

Xảy ra đại sự!

Mà ngay lúc này, Túc thân vương thế tử nói: "Phụ vương, lúc đầu ta mượn cơ hội muốn dẫn mấy trăm tên quan viên tuổi trẻ, mấy trăm tên cử nhân trẻ tuổi xông lên đài luận võ, loạn đao chém chết Ngao Ngọc. Ta kém chút đã thành công, nhưng bị Ngao Minh cẩu nô tài kia ngăn cản, hắn... Hắn lại dám đánh ta."

Túc thân vương biến sắc, nói: "Hắn đánh ngươi chỗ nào?"

Chu Sạ nói: "Hắn tát ta, tại mặt trái của ta, hung hăng đánh hai bạt tai. Phụ vương, hắn chỉ là một nô tài, vậy mà dám đánh ta, đánh ta, rõ ràng chính là đánh mặt ngài đó."

Túc thân vương lại hỏi: "Hắn đánh ngươi bên má trái này sao?"

"Vâng." Chu Sạ nói: "Phụ vương, ngài phải báo thù cho ta."

Túc thân vương nhìn má phải nhi tử, hung hăng quạt một bạt tai.

"Đánh thật hay, đánh thật hay, ta còn phải cảm kích hắn." Túc thân vương nói: "Hiện tại ta bổ sung thêm má phải cho ngươi."

Trong nháy mắt Chu Sạ bị đánh đến mộng bức, tê thanh nói: "Phụ vương, vì sao? Sáng hôm nay, chúng ta không phải muốn trên triều đình đánh chết Ngao Ngọc sao? Kết quả thất bại trong gang tấc, chạng vạng tối thừa dịp Sử Quảng chết, vừa vặn loạn đao chém chết Ngao Ngọc."

Túc thân vương tê thanh nói: "Ngao Ngọc phải chết, nhưng... Hiện tại hắn đã trở thành thẻ đánh bạc chính trị to lớn, cũng là vũ khí chính trị, hiểu không?"

Chu Sạ run rẩy nói: "Vũ khí chính trị? Vũ khí chính trị gì?"

Đương nhiên là vũ khí chính trị thái thượng hoàng công kích, ngươi biết cái gì.

Đứa con trai này thật sự là quá làm cho người ta thất vọng, thật hâm mộ Ngao Động à, có một đứa con trai ưu tú như Ngao Minh.

"Ta lập tức tiến cung, ngươi ở nhà đó, không được đi đâu." Túc thân vương nói: "Người đâu, giam thế tử lại cho ta, không được đi ra ngoài một bước, nếu hắn đi ra ngoài một bước, ta chặt đầu các ngươi."

"Vâng!"

Cứ như vậy, Túc thân vương thế tử Chu Sạ bị giam lỏng, miễn cho thời khắc mấu chốt gã ra ngoài gây họa.

Túc thân vương vội vã đi ra cửa, tiểu thiếp phía sau nói: "Vương gia, Vương gia, ngài còn chưa ăn cơm chiều đó."

Còn ăn cơm tối cái rắm, trời cũng sắp sụp rồi.

...

Trong thư phòng tể tướng Lâm Cung, chỉ có hai người, Ngao Minh và Lâm Cung.

"Lão sư, ta ngửi được một cỗ nguy hiểm đáng sợ." Ngao Minh nói: "Ngao Ngọc nhất định đã nắm chắc, mới quyết đấu với Sử Quảng. Thậm chí nhà hắn bị đốt, gia nô bị thiêu chết mười người, cũng là tự biên tự diễn. Chính vì hỏa hầu như vậy, chính vì quang minh chính đại, danh chính ngôn thuận, lẽ khí khái hào hùng giết chết Sử Quảng."

Tể tướng Lâm Cung trầm mặc không nói.

Ngao Minh nói: "Lão sư, mấu chốt là Sử Quảng chết, nhất định sẽ dẫn phát long trời lở đất. Điểm này Ngao Ngọc biết, thái thượng hoàng cũng biết, nhưng bọn hắn vì sao còn làm như vậy? Trong này làm người ta sợ hãi đó."

Lâm Cung vẫn không nói chuyện.

Ngao Minh nói: "Lão sư... Chúng ta phải tính toán trước, miễn cho đến lúc đó, trở tay không kịp."

Lời này vừa ra, sắc mặt tể tướng Lâm Cung kịch biến, không dám tin nhìn qua Ngao Minh.

Ngao Minh nói lời này có ý tứ gì? Sớm dự định?

Thâm ý trong lời nói rất khủng bố.

Tể tướng Lâm Cung giống như lần đầu tiên biết Ngao Minh, trọn vẹn một hồi lâu, Lâm Cung tê thanh nói: "Ngao Minh, ngươi là đệ tử xuất sắc nhất của ta, trước mắt ta ngươi có thể nói ra lời như vậy, ta phi thường vui mừng, ngươi nói lời này rất tru tâm, là phải bị giết cả nhà, nhưng ngươi vẫn nói với lão sư này, chứng tỏ trong lòng ngươi có lão sư này. Nhưng..."

"Nhưng ngươi cảm thấy tể tướng ta còn có thể chuyển biến lập trường sao?" Lâm Cung nói: "Ngươi và Ngao Ngọc cũng đã không chết không thôi, nếu nếu hắn thật sự là nhân tài kiệt xuất, vậy có lẽ còn có thể dung hạ được ngươi. Nhưng hắn hết lần này tới lần khác là độc sĩ vô song, Đại Chu đế quốc mặc dù lớn, nhưng lại chứa không nổi hai nhân tài tuyệt thế các ngươi."

Ngao Minh quỳ xuống nói: "Vâng, lão sư!"

Lâm Cung tể tướng nói: "Ngao Minh, mọi thứ ngươi không nghĩ thành, mà nghĩ bại trước, cái này rất tốt. Nhưng... Chúng ta không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể một đường đi tới, mặc kệ gặp ai, chỉ có thể gặp thần giết thần, gặp phật giết phật, dù ngăn trước chúng ta là thái thượng hoàng. Dù Đại Chu đế quốc xuất hiện phân liệt, chúng ta cũng phải kiên trì trên con đường này, chỉ có như thế, mới có thể bảo trụ quyền thế, bảo trụ phú quý."

Tể tướng Lâm Cung nói câu này, cũng vô cùng tru tâm.

Vì lợi ích chính trị, vì vinh hoa phú quý, dù Đại Chu đế quốc nội chiến, dù Đại Chu đế quốc phân liệt, cũng không tiếc.

Lúc này, cho dù là thái thượng hoàng trở thành địch nhân của bọn họ, cũng phải chết.

Tiếp theo, tể tướng Lâm Cung buồn bã nói: "Về phần tương lai, ai nói được rõ ràng, thế giới này vốn biến hóa khó lường."

Lần này, đến phiên Ngao Minh tê cả da đầu.

Lão sư nói câu này lượng tin tức càng lớn, lớn đến để cho người ta không dám suy đoán.

Tương lai thế giới đại biến? Thế giới này vốn là biến hóa khó lường?

Trong vài năm sau, khả năng phát sinh biến hóa lớn nhất là gì?

"Ta phải vào cung, ngươi ở chỗ này chờ ta, ta không biết lúc nào trở về, nhưng ngươi cũng đừng ngủ, sau khi ta trở về sẽ thương nghị cùng ngươi." Lâm Cung nói.

"Vâng." Ngao Minh nói.

...

Trong hoàng cung, trong thư phòng hoàng đế.

Mấy tể tướng, mấy Xu Mật Sứ, Túc thân vương, bọn người Nam Cung Thác.

Đại Chu đế quốc mấy đại cự đầu, ngoại trừ Phó Viêm Đồ và Nhị hoàng tử ở bên ngoài, đều ở nơi này.

Nhưng không có ai chủ động mở miệng, bởi vì sự tình quá lớn, không biết nên mở miệng thế nào.

Lần này luận võ, nếu như Ngao Ngọc chết, vậy tất cả đều vui vẻ, sự tình gì cũng không có.

Nhưng Sử Quảng chết rồi, liền xảy ra chuyện lớn, thiên đại sự tình.

Vẻn vẹn chỉ là Trấn Hải vương phủ Sử thị gia tộc có thể mưu phản sao?

Không, không, không!

Nếu như vẻn vẹn chỉ nhìn thấy điểm này, đó đã không phải là cự đầu hợp cách của triều đình.

Đây là Nhị Hoàng đối lập.

Không, đây là Nhị Hoàng khai chiến.

Nguyên bản cục diện sẽ không kịch liệt như thế, dù Nhị Hoàng ám đấu, cũng sẽ bị che bởi một tầng phụ tử hiếu mạng, lộ ra dịu dàng thắm thiết.

Nhưng lúc thái thượng hoàng cơ hồ băng hà, hoàng đế dẫn đầu quần thần xông vào cấm địa Thượng Thanh cung, triệt để chọc giận ranh giới cuối cùng của thái thượng hoàng.

Lúc đó, đã xé toang tấm mạng che mặt dịu dàng thắm thiết kia.

Bất quá lúc ấy tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, chẳng qua là cảm thấy thái thượng hoàng từ nay về sau sẽ không còn thần bí, cũng chẳng phải để cho người ta e ngại, dù sao chỉ là một lão già bệnh nguy kịch tê liệt mà thôi.

Nhưng không ngờ, thái thượng hoàng phản công kịch liệt như thế.

Huyết tẩy Đại Lý Tự, vu oan Sử Quảng, mọi người còn không kịp phản ứng. Thậm chí còn bày ra tiết mục Ngao Ngọc phản quốc, dự định mượn cơ hội giết chết hắn.

Nhưng không ngờ, cái này vẻn vẹn chỉ là điềm báo một lần phong bạo kinh thiên mà thôi.

Hôm nay ban ngày, máu tươi triều đình, Ngao Ngọc bị thay xà đổi cột, biến thành Ninh Tự bị đánh chết tươi, người mẫn cảm đã ngửi ra khí tức nguy hiểm.

Ai có thể ở trên triều đình thay xà đổi cột? Kim Ngô Vệ trung lang tướng vì sao tích cực như vậy?

Ngoại trừ thái thượng hoàng, còn có thể là ai?

Mà trận luận võ này, Sử Quảng bị quang minh chính đại giết chết, vậy hết thảy đã rõ rành rành.

Trận chiến Nhị Hoàng, đã bắt đầu.

Cho nên trong thư phòng hoàng đế, yên tĩnh như chết, bên ngoài trăng sáng sao thưa, nhưng trong thư phòng lại kìm nén không gì sánh được.

Hoàng đế vuốt vuốt chén kiểu trong tay, thản nhiên nói: "Chư vị ái khanh, các ngươi đều là công thần, nói đi. Trước mắt nên làm cái gì?"

Vẫn như cũ là một mảnh lúng túng yên tĩnh.

Hoàng đế làm rõ thêm một bước, nói: "Ngao Ngọc trước mặt mọi người giết chết Sử Quảng, giết chết nhi tử phiên vương, vụ án này, nghe rợn cả người, nên làm cái gì?"

Hoàng đế nói lời này đã biến nặng thành nhẹ nhàng.

Cái gì gọi là bản án? Đây là một án mạng giết người sao?

Hoàng đế hỏi mọi người làm sao bây giờ, chính là hỏi cự đầu triều đình ở đây, các ngươi xếp hàng bên nào? Lựa chọn như thế nào?

Là đứng bên hoàng đế, hay là bên thái thượng hoàng.

Cục diện dưới mắt phi thường rõ ràng.

...

Đứng bên thái thượng hoàng, Ngao Ngọc hoàn toàn là bất đắc dĩ bị buộc, lúc này mới phẫn hận mà phản kích.

Sử Quảng khinh người quá đáng, đầu tiên là ở trên triều đình, công nhiên ẩu đả Ngao Ngọc, tiếp đó lại giật dây đám người muốn đánh chết hắn.

Sau đó, Sử Quảng lại đốt nhà Ngao Ngọc, thiêu chết hơn mười người gia nô, khiến cho phụ mẫu muội muội không nhà để về, thù này không đội trời chung.

Mà quyết đấu luận võ bình thường, hoàn toàn đã ký giấy sinh tử.

Ngao Ngọc ta lấy yếu thắng mạnh, giết đến lẽ thẳng khí hùng, danh chính ngôn thuận, có tội gì?

Lão Lương thân vương chứng kiến, ở đây mấy ngàn người chứng kiến.

Chẳng lẽ Sử Quảng giết ta không sao, Ngao Ngọc ta giết Sử Quảng thì có tội?

Cho nên Ngao Ngọc đương nhiên không thể giết, không thể xử tử.

Mà không xử tử Ngao Ngọc, Trấn Hải Vương Sử Biện sẽ mưu phản!

Hoàng đế bệ hạ, ngài đường đường là Đại Chu Thiên Tử, chẳng lẽ muốn thỏa hiệp đầu hàng phiên vương sao? Cốt khí hoàng đế ngươi đâu? Trước ngươi luôn mồm nói hoàng đế giữ vững biên giới đâu?

Hoàng đế ngươi nếu không dám chiến? Vậy ngươi còn tư cách gì trở thành chủ nhân Đại Chu?

Hoàng đế không dám chiến, muốn thoả hiệp Trấn Hải Vương Sử Biện, vậy cũng nên có người đứng ra à.

Lúc quốc gia nguy nan, ai có thể đứng ra?

Người kia đã rõ rành rành.

...

Mà đứng bên hoàng đế, Ngao Ngọc kia hoàn toàn chính là tội đáng chết vạn lần.

Bây giờ Lãng Châu gặp tai hoạ, quốc khố thâm hụt, Đại Doanh đế quốc phía bắc như đại sơn áp đỉnh.

Thời khắc gian nan bực này, triều đình Đại Chu muốn cầu cạnh Trấn Hải Vương Sử thị gia tộc. Mà Trấn Hải Vương đã tuần tự rút mấy triệu lượng bạc cứu tế, hơn nữa còn cống hiến mấy chục vạn thạch lương thực.

Hoàn toàn là công tại thiên thu.

Nhưng mà Ngao Ngọc, ngươi vậy mà ra tay giết thế tử Trấn Hải Vương Sử Quảng, thiên đại sai lầm cỡ nào?

Nếu không giết ngươi, làm sao là trung thần triều đình, làm sao bàn giao phiên vương Sử Biện?

Nếu không giết ngươi, không lấy ngươi làm gương, chẳng phải là rét lạnh tâm trung thần, chẳng phải muốn bức phản Trấn Hải Vương?

Mà bây giờ Thủy Sư triều đình gặp đả kích hủy diệt, quốc khố lại thâm hụt, làm sao đại chiến nổi?

Một khi Trấn Hải Vương Sử Biện mưu phản? Ai có thể lắng lại? Trên mặt biển, ai có thể đánh thắng được Sử Biện?

Cho nên Ngao Ngọc, nhất định phải giết để làm gương!

Chỉ có giết Ngao Ngọc, mới có thể cho Trấn Hải Vương Sử Biện một cái công đạo, gã mới không mưu phản.

...

Trong nháy mắt Sử Quảng chết, liền làm ra phán đoán Nhị Hoàng khai chiến, cho nên e sợ nhi tử Túc thân vương gây họa, Ngao Minh dứt bỏ khuôn mặt cung cung kính dịu dàng ngoan ngoãn trước đó, hung hăng quạt gã hai bạt tai, đuổi gã chạy về nhà đi.

Bây giờ hoàng đế hời hợt hỏi thăm, có nên bắt Ngao Ngọc hay không, có nên lấy Ngao Ngọc làm tấm gương không?

Mặt ngoài là hỏi bản án, kì thực là đang bức bách đông đảo đại thần chọn phe.

"Bệ hạ, Thái Y thự lệnh Lâm Trung Nhân cầu kiến."

Hoàng đế nói: "A, để hắn tiến vào."

Chư vị cự đầu có chút kinh ngạc, trong thư phòng này đều là nhất phẩm đại quan, thậm chí siêu phẩm đại quan, Thái Y thự lệnh chỉ là lục phẩm quan, có tư cách gì tiến vào.

Bất quá mọi người rất nhanh minh bạch, đây là báo cáo thân thể thái thượng hoàng.

Rất nhanh Thái Y thự lệnh Lâm Trung Nhân đi đến, quỳ xuống nói: "Bệ hạ."

Hoàng đế nói: "Lâm Trung Nhân, ngươi và Mê Điệt cốc đại sư Trương Cốc có quan hệ thân thuộc không?"

Thái Y thự lệnh nói: "Thần từng theo theo Mê Điệt cốc Trương Cốc đại sư học tập nửa tháng."

Hoàng đế nói: "Trẫm rất quan tâm thân thể thái thượng hoàng, Trương Cốc đại sư bên kia có trả lời gì không?"

Thái Y thự lệnh Lâm Trung Nhân nói: "Trương Cốc đại sư trả lời, nói Ngao Ngọc đi Mê Điệt cốc cầu một loại thuốc, loại thuốc này mãnh liệt kích thích trái tim, kích thích đại não, mới là thứ mấu chốt giúp thái thượng hoàng thức tỉnh."

"Nha." Hoàng đế nói: "Cái này rất tốt, thái thượng hoàng lúc ấy có thể tỉnh lại, thật sự là thiên đại may mắn."

Thái Y thự lệnh nói: "Nhưng Trương Cốc đại sư cũng đã nói, đây là hổ lang chi dược, hoàn toàn bỏ ra đại giới tiêu hao tính mệnh. Một tề mãnh dược này xuống, thái thượng hoàng mặc dù tỉnh lại, nhưng chỉ sợ ngày giờ không nhiều, đại khái không cao hơn một năm."

Hoàng đế run rẩy nói: "Cái này, cái này sao có thể? Vậy thái thượng hoàng có thể đứng lên không?"

Thái Y thự lệnh nói: "Không thể đứng lên, một tề hổ lang chi dược này, đã xé bỏ toàn bộ gân mạch thái thượng hoàng."

Hoàng đế lã chã rơi lệ nói: "Cái này, phải làm sao mới ổn đây?"

Thái Y thự lệnh Lâm Trung Nhân nói: "Đây là văn kiện trả lời của Mê Điệt cốc Trương Cốc đại sư."

Hoàng đế lấy tới xem xét, thấy phía trên quả nhiên viết rõ rõ ràng ràng, thậm chí nói rõ nguyên nhân Ngao Ngọc sở dĩ thành công xin thuốc, bởi vì hắn dâng ra huyết dịch có giá trị to lớn, thôi động một ít nghiên cứu trọng yếu của Mê Điệt cốc, nên mới đổi rất nhiều điểm cống hiến.

Hoàng đế đưa văn kiện trả lời của Mê Điệt cốc cho tể tướng và Xu Mật Sứ phía dưới xem.

Phong thư Mê Điệt cốc không thể ngụy tạo, bởi vì trang giấy của họ hoàn toàn không thể sao chép, mềm mại như ngọc thạch, vò không nát, xé không nát.

Mà màu sắc con dấu Mê Điệt cốc cũng biến ảo, bên trong có rất nhiều chi tiết lập thể, căn bản không thể mô phỏng.

Về phương diện bệnh tật và thân thể, Mê Điệt cốc là đệ nhất quyền uy, huống hồ lần này thái thượng hoàng chính là ăn thuốc Mê Điệt cốc, mới tỉnh lại.

Cho nên Mê Điệt cốc phán đoán thái thượng hoàng còn ngày giờ không nhiều, một lão đầu sẽ phải chết, triệt để tê liệt, một lão đầu tám mươi không sai biệt lắm, các ngươi còn lo lắng cái gì? Còn do dự cái gì?

Túc thân vương nói: "Ta không phải là nội các thủ tướng, cũng không phải hạng đầu Xu Mật Viện, ta chỉ là đại tông chính. Nhưng dù sao Sử Quảng là nhi tử phiên vương, chuyện này miễn cưỡng cũng thuộc ta quản."

Hoàng đế nói: "Hoàng thúc mời nói."

Túc thân vương nói: "Ngao Ngọc tự tiện giết nhi tử phiên vương, tội ác cùng cực, nên lăng trì xử tử. Như vậy mới có thể cho Trấn Hải Vương một cái công đạo, mới có thể cho thiên hạ một cái công đạo!"

Đại tông chính Túc thân vương chọn đội thứ nhất, tiếp theo đến phiên các ngươi.

Tể tướng Lâm Cung thản nhiên nói: "Thần cũng cảm thấy Ngao Ngọc tội ác cùng cực, giết để làm gương, cho thiên hạ một cái công đạo."

Nội các thứ nhất tể tướng cuối cùng mở miệng, nói: "Thần cảm thấy tội ác Ngao Ngọc cùng cực, nên giết."

Nội các tể tướng thứ hai nói: "Thần cũng cảm thấy Ngao Ngọc tội ác cùng cực, nên giết."

Xu Mật Viện Xu Mật Sứ khom người nói: "Thần cảm thấy Ngao Ngọc tội ác cùng cực, nên giết."

Xu Mật Viện tả phó sứ, hữu phó sứ nhao nhao quỳ xuống nói: "Thần cảm thấy Ngao Ngọc tội ác cùng cực, nên giết, lăng trì xử tử."

Đương nhiên triều đình còn có mấy cự đầu, tỉ như thái úy, thái sư, thái bảo.

Chẳng qua hiện nay mấy vị trí này, thái úy trống không, thái sư do tể tướng thứ nhất kiêm nhiệm, thái bảo quanh năm cáo ốm ở nhà.

Chín đại cự đầu Đại Chu, Phó Viêm Đồ không ở trong triều, bảy cự đầu ở đây, toàn bộ đã theo.

Đều cảm thấy thái thượng hoàng bệnh nguy kịch, tê liệt tại giường, không còn sống lâu nữa.

Cho nên giữa thái thượng hoàng và hoàng đế, đều lựa chọn hoàng đế trẻ, mà không phải thái thượng hoàng già sắp chết.

"Nam Cung Thác, ngươi cảm thấy thế nào?" Hoàng đế hỏi.

Nam Cung Thác nói: "Bệ hạ, thần cũng có quyền phát biểu sao?"

Hoàng đế cười nói: "Nghĩ chỉ, Hắc Băng Đài Đại đô đốc Nam Cung Thác lao khổ công cao, sắc phong làm thái bảo thái tử."

Quyền thế Hắc Băng Đài Đại đô đốc rất lớn, nhưng địa vị chính trị không cao lắm. Không giống như Đại Doanh đế quốc Hắc Long Đài, lịch đại Đại đô đốc đều kiêm nhiệm thái bảo thái tử, thậm chí còn trực tiếp kiêm thái bảo.

Bây giờ hoàng đế đã sắc phong Nam Cung Thác, cái này khiến địa vị chính trị lão miễn cưỡng có thể so với Đại Doanh đế quốc Công Tôn Dương.

Bất quá vẫn kém một đoạn, bởi vì Công Tôn Dương chẳng những là thái bảo thái tử, hơn nữa còn là công tước Đại Doanh đế quốc.

Lần này Vô Chủ chi địa đại chiến, nếu như Yến Biên Tiên thắng, vậy Nam Cung Thác đã sớm phong làm thái bảo thái tử, cũng trực tiếp phong hầu.

Kết quả Yến Biên Tiên thua, địa vị Nam Cung Thác bị trễ nải.

Bây giờ quyết đấu với thái thượng hoàng, hoàng đế rốt cuộc hào phóng, sắc phong Nam Cung Thác.

Đương nhiên vẻn vẹn chỉ là phong thái bảo thái tử, còn chưa phong hầu, nhưng sau khi chuyện này thành công, triệt để đánh bại thái thượng hoàng, sẽ phong hầu cho Nam Cung Thác.

Nam Cung Thác lập tức quỳ xuống dập đầu nói: "Thần tạ chủ long ân."

Hoàng đế nói: "Mau đứng dậy đi, những năm này ngươi cũng thật sự vất vả, trẫm một số thời khắc quá nghiêm khắc với ngươi, nhưng cũng là bảo vệ ngươi, hi vọng ngươi sẽ có một ngày vượt qua Công Tôn Dương bên kia. Ngươi và trẫm niên kỷ chênh lệch không lớn, so với Công Tôn Dương trẻ hơn nhiều, có rất nhiều cơ hội."

Hai mắt Hắc Băng Đài Đại đô đốc Nam Cung Thác rưng rưng, nói: "Bệ hạ ân trọng với thần như vậy, thần sẽ xông pha khói lửa, không chối từ."

Hoàng đế nói: "Tốt, ngươi là thái bảo thái tử cũng nên mở miệng. Ngao Ngọc giết Sử Quảng, việc này nên xử trí thế nào?"

Lời này cũng rất buồn cười, nếu như vẻn vẹn chỉ là một bản án giết người, ngươi vì sao không hỏi Hình bộ Thượng thư, vì sao không hỏi Đại Lý tự khanh, hoặc là Kinh Triệu doãn? Lại muốn hỏi mấy cự đầu triều đình?

Hắc Băng Đài Đại đô đốc Nam Cung Thác nói: "Bệ hạ, Ngao Ngọc tội ác cùng cực, nên giết."

"Tốt, tốt, tốt." Hoàng đế nói: "Xem ra chư khanh đều thống nhất."

Đại Chu triều đình, chín đại cự đầu, toàn bộ chọn phe xong, đứng bên hoàng đế, mà không phải thái thượng hoàng.

Hoàng đế nghiêm nghị nói: "Nghĩ chỉ, Ngao Ngọc tự tiện giết nhi tử phiên vương triều đình, tội ác cùng cực, lập tức tróc nã quy án. Giao trách nhiệm Đại Lý Tự, Kinh Triệu doãn, kinh thành phủ đề đốc, cấm quân Kim Ngô Vệ, Hắc Băng Đài tập kết 5000 binh mã, đuổi bắt Ngao Ngọc. Nếu có người phản kháng, giết chết bất luận tội."

Lời này vừa ra, toàn trường kinh hãi.

Vẻn vẹn chỉ bắt một Ngao Ngọc, lại xuất động nhiều người như vậy? 5000 binh mã là chuyện nhỏ, mấu chốt là xuất động nhiều nha môn như vậy.

Hắc Băng Đài cùng Đại Lý Tự còn chưa tính, thậm chí ngay cả cấm quân Kim Ngô Vệ cũng muốn xuất động? Đây là bởi vì hôm nay trên triều đình, Kim Ngô Vệ trung lang tướng ra mặt bảo hộ Ngao Ngọc sao?

Mà lúc này, phía ngoài đại thái giám Hầu Khánh nói: "Bệ hạ, Ngao Ngọc kia giết Sử Quảng tiểu vương gia, biết tội ác cùng cực, đã trốn vào Thượng Thanh cung, tìm thái thượng hoàng che chở."

Ngươi mới biết sao? Ngao Ngọc sau khi quyết đấu, lập tức được đại thái giám Hầu Trần mang đến Thượng Thanh cung.

Hoàng đế cười lạnh nói: "Tặc này thật sự là gian trá, nhưng thái thượng hoàng niên kỷ mặc dù lớn, lại anh minh cơ trí cực kì, vương tử phạm pháp tội như thường dân, huống chi là Ngao Ngọc? Lão nhân gia ông ta tuyệt đối sẽ không che chở tội phạm Ngao Ngọc."

Tiếp theo, hoàng đế lớn tiếng hạ lệnh: "Nam Cung Thác, ngươi mang 5000 quân đi Thượng Thanh cung, bắt Ngao Ngọc."

Lời này vừa ra, toàn trường rùng mình!

Trực tiếp điều động đại quân đến thái thượng hoàng Thượng Thanh cung bắt người?

Đây... Đây là suất quân trực tiếp bức thái thượng hoàng thoái vị đó.

Cái này... Hôm nay thật muốn sụp à!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui