Sử Thượng Đệ Nhất Phật Tu



""

""

""

Thời điểm Văn Xuân Tương tỉnh lại, liền thấy Tạ Chinh Hồng đang ngồi ở đối diện giường ngọc niệm kinh, môi mím chặt, trông có vẻ tâm không yên.

Ngươi thì có cái gì mà tâm không yên hả, Văn Xuân Tương nghĩ vậy, kẻ cảm thấy không được tự nhiên hẳn phải là y chứ?

Vừa tỉnh lại, Văn Xuân Tương liền nhận ra trên thân thể có điểm quái dị.

Tuy rằng vẫn rất không thoải mái, thế nhưng so với trọng lượng tựa như Thái Sơn áp đỉnh khi vừa uống Bách Hoa tửu, hiện tại có thể nói là thoải mái hơn nhiều. Văn Xuân Tương rất ít khi tự mình xử lý, thứ nhất là vì y cảm thấy loại chuyện này nhịn một chút là được, thứ hai cũng là vì y không thạo lắm……

Y thân là một Ma Hoàng, làm tốt công tác của Ma Hoàng đã chẳng dễ gì, không ai yêu cầu là Ma Hoàng thì nhất định phải học được cái chuyện này? Thời điểm thật sự không chịu nổi nữa thì tìm Ngọc Tuyền động thiên nở hoa một lần chẳng phải là xong rồi sao? Tinh khí của tu sĩ rất quan trọng, không có việc gì thì không cần tùy tiện phóng thích.

“Tiền bối, ngài tỉnh rồi.” Tạ Chinh Hồng mở mắt ra, bình tĩnh nói.

“Ừm.” Văn Xuân Tương nhìn chằm chằm vào Tạ Chinh Hồng, gật đầu.

Tạ Chinh Hồng mất tự nhiên dời tầm mắt,”Tiền bối có muốn ăn gì không? Tiểu tăng đi tìm cho ngài.” Dứt lời, Tạ Chinh Hồng đứng lên, đi ra hướng cửa.

“Trong nhẫn trữ vật của ngươi chẳng lẽ không có sao?” Giọng nói của Văn Xuân Tương từ phía sau truyền đến, bước chân của Tạ Chinh Hồng ngừng lại.

Hình như…….. đúng là có thật.

Lòng Văn Xuân Tương vốn còn có chút mất tự nhiên, nhưng thấy tiểu hòa thượng, sự mất tự nhiên trong lòng lập tức tan thành mây khói.

Giúp cũng giúp rồi, xong cũng xong rồi, hiện giờ lại tỏ ra khác thường thì cũng không khỏi giả tạo qúa.

Nếu trước đây Văn Xuân Tương còn hoài nghi tiểu hòa thượng có cảm giác gì với mình, thì bây giờ gần như đã xác định được rồi.

Nói cách khác, cây cỏ non này, mình ăn chắc rồi.

Ôi ôi ôi.

Xoay chuyển nhiều năm, sao bổn tọa vẫn rơi vào tay hòa thượng thế này?

Mặc dù Văn Xuân Tương có chút buồn bực, thế nhưng sự vui sướng trong lòng là sắp tràn ra luôn rồi.

Khi y vẫn còn là hoa mẫu đơn, lúc ấy phàm nhân từ hoàng đế, cho tới dân chúng bách tính đều thích y, có thể thấy y mị lực phi phàm. Mà tiểu hòa thượng ở cùng y trăm năm, nếu chẳng hề có nửa điểm ý tứ với y, đó mới là kỳ quái.

Dù sao, bổn tọa đối xử với tiểu hòa thượng tốt như vậy, hữu cầu tất ứng, tiểu hòa thượng có cảm giác cũng là bình thường.

Văn Xuân Tương yên lặng tự luyến đắc ý một phen, trong lòng bắt đầu nghĩ xem phải làm thế nào để dụ tiểu hòa thượng tới tay.

Năm xưa khi cùng tu hành với Tống Thanh, y vẫn là một đóa tiểu mẫu đơn chưa thông suốt, đến khi y mơ hồ cảm thấy có chút gì đó không đúng, thì Tống Thanh đã phi thăng rồi. Mối tình đầu còn chưa bắt đầu, thì đã kết thúc, gần vạn năm qua, Văn Xuân Tương bởi vì ma khí trong thân thể và thuật pháp lúc trước, nên chưa từng thân cận cùng bất cứ kẻ nào. Thế nhưng tiểu hòa thượng Tạ Chinh Hồng thì lại khác.

Hắn ký khế ước với mình, có thể chịu đựng ảnh hưởng từ ma khí thuật pháp của mình, nhân phẩm tướng mạo tư chất không chỗ nào không tốt, mấu chốt nhất là thời điểm y nhìn thấy tiểu hòa thượng, liền có khao khát muốn nở hoa vì hắn. Nếu đã thấu tỏ tâm ý của mình, Văn Xuân Tương liền không định tiếp tục im lặng như vậy nữa. Nếu tốc độ nhanh, nói không chừng lần này nở hoa có thể làm tiểu hòa thượng luôn. (  ( ͡° ͜ʖ ͡°)  Edit đoạn này cười đau ruột, chết cười em Tương)

Văn Xuân Tương nhìn Tạ Chinh Hồng đang ở một bên im lặng không lên tiếng, ngửi mùi hoa vẫn chưa tan đi trong không khí, trong lòng có một ý tưởng.

Có quan hệ như vậy với bổn tọa, há có thể để tiểu hòa thượng ngươi tiếp tục giả vờ câm điếc?

Thân hình Văn Xuân Tương nhoáng lên một cái, đã dán lên lưng Tạ Chinh Hồng.

Thân thể Tạ Chinh Hồng cứng đờ, nói chuyện cũng đứt quãng, “Tiền……. Tiền bối, ngài đang làm gì vậy?”

“Có hơi nóng, ngươi không cảm thấy sao?” Văn Xuân Tương vươn tay, ôm chầm lấy hông Tạ Chinh Hồng.

Ồ, xúc cảm không tồi nha, kiếm hời rồi!

“Xuân Tương tiền bối, ngài có thể buông tiểu tăng ra không?” Tai Tạ Chinh Hồng đỏ bừng, lời nói cũng có chút hữu khí vô lực.

“Tiểu hòa thượng, ngươi đang thẹn thùng đấy à?” Văn Xuân Tương tựa đầu vào vai Tạ Chinh Hồng cọ cọ, nhiệt khí khi nói chuyện phả vào mặt Tạ Chinh Hồng.

Chỉ trong thoáng chốc, Tạ Chinh Hồng đã bị mùi hoa nồng đậm bao kín.

Tạ Chinh Hồng khựng lại một chốc, “Tiền bối, ngài đang trả thù cử chỉ vô lễ lúc trước của tiểu tăng sao? Vô cùng xin lỗi.”

Mặt Văn Xuân Tương tối sầm, buông Tạ Chinh Hồng ra, ngươi nghĩ bổn tọa là loại người nào hả?

“Thời gian không còn sớm nữa, chắc đan dược của Tịnh Hỏa cũng luyện chế xong rồi, chúng ta ra ngoài thôi.” Dứt lời, Văn Xuân Tương xị mặt đi ra ngoài.

Tạ Chinh Hồng đứng tại chỗ, nhìn về giường ngọc phía sau, lộ ra chút ý cười dịu dàng.

Nhan Kiều đang giảng cho Tịnh Hỏa một ít tri thức thông dụng về Văn Xuân Tương.

Trước kia mặc dù Tịnh Hỏa cũng từng nghe Nhan Kiều nói qua rất nhiều lần, nhưng dù sao cũng chưa từng gặp người thật, vậy nên lời nói liền trở thành gió thoảng bên tai. Song sau khi Văn Xuân Tương phun ra một ngụm máu, Tịnh Hỏa liền bắt đầu để ý đến Văn Xuân Tương.

Nếu có thể lấy để luyện đan, vậy sẽ tốt biết bao?

Đến khi Nhan Kiều kể rằng bản thể của Văn Xuân Tương chính là một cây mẫu đơn đen hiếm thấy, hơn nữa trên người còn chứa một lượng ma khí khổng lồ, ánh mắt Tịnh Hỏa càng sáng hơn.

Mẫu đơn đen?

Ra là loại hoa cỏ chỉ có ở nhân gian này cũng có thể thành tinh, hơn nữa còn vượt qua vô số Yêu tu thiên tài địa bảo thành tinh, bước lên ngôi vị Ma Hoàng?

Tịnh Hỏa sống nhiều năm như vậy, nhưng vẫn chưa bao giờ đến nhân gian, mẫu đơn đen, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.

Hoa ở thế gian, cũng có thể dùng để luyện đan sao?

Đương nhiên, ý tưởng này Tịnh Hỏa vừa nói ra khỏi bị liền bị Nhan Kiều chặn lại, dùng miệng.

“Tổ tông láu lỉnh của ta ơi, lời này đừng nói trước mặt bất cứ linh thực thành Yêu nào.” Nhan Kiều xoa nắn mặt Tịnh Hỏa, cười nói, “Bằng không bọn họ sẽ không khách khí với ngươi như đạo lữ là ta đâu, vừa nghe là liền đánh ngươi luôn đấy.”

Tịnh Hỏa đỏ mặt gật đầu, đây đại khái là giống những tu sĩ luyện đan nói muốn bắt bọn họ làm linh hỏa nhỉ, đúng là không hữu hảo cho lắm.

“Ô? Nhanh như vậy mà đã đi ra rồi sao?” Nhan Kiều quay đầu, thấy trung tâm của hồ nước trong Động Thiên châu không ngừng chấn động, rất nhanh, Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng liền đi ra khỏi Động Thiên châu, bay đến trước mặt Nhan Kiều và Tịnh Hỏa.

Tạ Chinh Hồng vô thanh vô tức đi theo phía sau Văn Xuân Tương, nhìn như thể đã làm sai chuyện gì vậy.

Thế này…….. có hơi cổ quái.

Nhan Kiều nhìn bộ dáng hai người này, ngọn lửa bát quái trong lòng hừng hực thiêu đốt, xét từ lần tiếp xúc ngắn ngủi giữa hắn và Tạ Chinh Hồng trước kia, Tạ Chinh Hồng rõ ràng là kẻ thông minh, Văn Xuân Tương ngoại trừ tu vi chiếm chút ưu thế, thì những phương diện khác gần như không so được với Tạ Chinh Hồng, nếu gặp phải chuyện gì thì ắt hẳn sẽ chịu thiệt. Thế nhưng hiện tại nhìn hai người này, quả thực là rất đáng suy ngẫm.

“Trông ngươi có vẻ tốt hơn một ít rồi nhỉ.” Nhan Kiều trưng ra vẻ mặt tươi cười, ngênh đón hai người, nói với Văn Xuân Tương, “Thế nào, cảm giác hẳn là cũng được chứ.”

Văn Xuân Tương thấy Nhan Kiều khi nói chuyện thì cứ nhìn chằm chằm vào tiểu hòa thượng phía sau mình, liền hừ một tiếng, “Cũng tạm, trị phần ngọn không trị phần gốc, đan dược luyện chế thế nào rồi?”

“Nếu trị phần ngọn không trị phần gốc thêm vài lần là tốt ngay.” Nhan Kiều trả lời chẳng chút để ý, “Như vậy cũng tốt, bằng không cứ nín nhịn chờ tới lúc ngươi nở hoa thì phiền toái. Ngọc Tuyền động thiên tuy rằng không tồi, nhưng cũng phải suy xét đến năng lực thừa nhận của nó.”

“Tịnh Hỏa, đưa đan dược cho ta.” Nhan Kiều quay đầu, cười nói với Tịnh Hỏa.

Tịnh Hỏa lấy ra một bình đan dược từ trong tay áo, chờ mong nhìn Nhan Kiều.

Nhan Kiều hướng về phía y gật gật đầu, xoay người nhìn Văn Xuân Tương nói: “Đây là Thái Tố Cổ Linh Thiên Đan mà đạo lữ nhà ta luyện chế cho ngươi, bất cứ lúc nào ngươi cũng có thể ăn một viên, có thể giúp ngươi khai thông ma khí trong cơ thể một chút, cũng kiêm luôn công hiệu của Thanh Tâm đan. Để luyện chế bình đan dược này, đạo lữ nhà ta đã không tiếc hóa thành nguyên hình để luyện chế cho ngươi, tuyệt đối có thể xưng là tận tâm tận lực.”

Tịnh Hỏa ở một bên liên tục gật đầu.

Văn Xuân Tương nhìn đôi đạo lữ này kẻ xướng người họa, chỉ cảm thấy mắt có hơi cay, “Nhiều lời vô ích, ngươi muốn gì?”

“Một cánh hoa, không, một chiếc lá là được.” Tịnh Hỏa vươn ra một ngón tay, cố đè nén sự kích động trên mặt, “Ma Hoàng, cho ta một chiếc lá của ngươi nha, ta muốn thí nghiệm đan dược mới.”

“Một chiếc lá sao?” Văn Xuân Tương xác nhận lại lần nữa.

Tịnh Hỏa nghĩ, theo như Nhan Kiều nói, cánh hoa đối với hoa yêu tương đối đặc biệt, tương đương với bộ phận gì kia của nhân loại. Mặc dù y và Nhan Kiều đều không phải nhân loại, không cần để ý quá mức, nhưng dường như vẫn không lễ phép cho lắm, “Không sai, một chiếc lá là được rồi.”

Văn Xuân Tương cầm lấy một lọn tóc của mình, duỗi tay cắt một cái, lọn tóc trong tay tức khắc biến thành một chiếc lá xanh biếc lấp lánh trong suốt, trông tựa như ngọc thạch, rất xinh đẹp. Tạ Chinh Hồng nhận ra đây chính là thứ năm đó Văn Xuân Tương dùng để đưa mình đến Tà Dương đại thế giới.

Vậy ra lúc đó, tiền bối cũng cắt tóc của mình dùng như pháp bảo giống hiện tại sao?

“Đa tạ.” Tịnh Hỏa đưa tay nhận lấy chiếc lá, hai mắt lập tức biến thành ngọn lửa bập bùng.

Y có thể dùng hỏa diễm nhìn rõ ràng trên phiến lá này, ma khí và linh khí tinh thuần hoàn mỹ dung hợp với nhau, khiến cho bản thân nó trở thành một món pháp bảo phẩm tướng không tầm thường. Chỉ cần thay đổi tỉ lệ kết cấu của ma khí và linh khí bên trong một chút là có thể phát huy công hiệu khác nhau. Chẳng trách Văn Xuân Tương đoạt nhiều công pháp Phật môn lại còn tự mình tu luyện thành một đại sư luyện khí, có lẽ là bởi lá và cánh hoa của chính y đều là những vật liệu luyện khí luyện đan tuyệt hảo.

Nhan Kiều đưa Thái Tố đan cho Văn Xuân Tương, Văn Xuân Tương mở nắp bình ra, đổ một viên vào lòng bàn tay, nuốt xuống, quả nhiên cảm giác thoải mái hơn không ít.

Đạo lữ này, Nhan Kiều chọn cũng khéo đấy.

“Cảm tạ.” Văn Xuân Tương khẽ chắp tay, lại nghĩ đến một chuyện, “Mục Đình đang ở trên đảo của y hả?”

“Đang ở trên Khúc Ấm đảo.” Nhan Kiều nói, “Lần trước y cũng đến chỗ ta lấy mấy bình đan dược của Tịnh Hỏa, có vẻ y cũng sắp đến lúc phải lịch kiếp rồi. Nếu ngươi muốn tìm y, tốt nhất là nên đi vào lúc này. Hình như mấy Ma Tôn thủ hạ của y hiện tại đều có chút rục rịch rồi. Nếu ngươi đi bây giờ, hẳn là còn còn có thể gặp Vinh Cẩm Thành và Hạ An Nghĩa, có vẻ như dạo gần đây tên điên Quý Hiết có giở chút trò với bọn họ, bọn họ đang định thương lượng để ngáng chân Quý Hiết.”

Quý Hiết, sao lại là hắn?

Nghe thấy cái tên này, trong lòng Văn Xuân Tương có cảm giác không vui.

Trước đây khi chín Ma Hoàng bọn họ gặp mặt, Quý Hiết có vẻ cảm thấy rất hứng thú với ma khí trên người y, làm Văn Xuân Tương có hơi chán ghét. Sau này lại thêm chuyện Khí Vận hương của tiểu hòa thượng, càng khiến Văn Xuân Tương chẳng ưa gì hắn. Bách Hoa tửu lần này, nếu nói Quý Hiết không liên quan gì, Văn Xuân Tương tuyệt đối không tin. Có điều giờ vẫn chưa phải lúc tính sổ, cây Khí Vận hương trên người tiểu hòa thượng phiền thì phiền đấy, nhưng nếu vì giải quyết nó mà hiện tại khiến tiểu hòa thượng đối chọi với Quý Hiết, thì thật sự không sáng suốt.

Giờ nghe thấy hai Ma Hoàng khác cũng bị Quý Hiết ngáng chân, Văn Xuân Tương lại càng khẳng định là Quý Hiết giở trò.

Song, hai người Vinh Cẩm Thành và Hạ An Nghĩa lại tới đây tìm Mục Đình, ngược lại là có chút nằm ngoài dự kiến của Văn Xuân Tương.

Nhưng cẩn thận ngẫm lại, dường như cũng hiểu được.

Năm đó chỉ có ba người bọn họ là chưa từng đối chiến với Quý Hiết, trong đó Nhan Kiều không quản chuyện, y lại độc lai độc vãng, thoạt nhìn cũng chỉ có Mục Đình là đáng tin cậy nhất. Nhưng hiện giờ tình huống của Mục Đình như vậy, chỉ sợ là khó có thể như mong muốn của bọn họ.

“Bổn tọa vẫn luôn rất bội phục năng lực khống chế thuộc hạ của y, điểm ấy thì không cần lo lắng cho y.” Văn Xuân Tương trông có vẻ chẳng thèm để ý, chuyển đề tài nói sang Tạ Chinh Hồng, “Tiểu hòa thượng giờ là người của ta, trước tiên ta nên mang hắn đến gặp chư vị đồng đạo mới phải, tránh cho đến lúc có kẻ mắt mù, đấu đá với tiểu hòa thượng nhà ta.”

Không sai, Quý Hiết cũng vậy, mà Mục Đình cũng thế, trước mắt sao có thể quan trọng bằng tiểu hòa thượng được?

Văn Xuân Tương tự nhận mình là một người phân rõ chủ yếu và thứ yếu, nếu chỗ Mục Đình còn có hai kẻ khác, cũng vừa khéo có thể giảm bớt việc cho y, không cần mang theo tiểu hòa thượng chạy khắp nơi.

Nhan Kiều cười giả dối gật đầu, nghe Văn Xuân Tương thao thao bất tuyệt, lại nhìn Tạ Chinh Hồng đứng phía sau Văn Xuân Tương không nói lời nào, trong lòng có vô số con ngựa gào thét.

Lúc trước hắn và Tịnh Hỏa mà Tạ Chinh Hồng còn lừa cả đôi, Tạ Chinh Hồng ngay cả bọn họ cũng lừa được dễ ợt, vậy thì dù có chống lại người khác, thì cũng tuyệt đối không tới phiên hắn chịu thiệt. E rằng đi trải nghiệm là giả, đi khoe khoang với tuyên bố chủ quyền mới là thật.

Nhan Kiều nhìn thấu chút tâm tư nho nhỏ ấy của Văn Xuân Tương, mắt lại không chú ý tới nụ cười trên mặt Tạ Chinh Hồng.

Song nụ cười ấy chỉ chợt lóe rồi mất, Nhan Kiều suýt chút nữa còn cho rằng mình nhìn lầm.

Văn Xuân Tương còn đang đắc ý ba hoa gì đó, toàn là mấy lời xã giao, dục vọng chiếm hữu dần dần muốn trào hết cả ra, hoàn toàn không chú ý tới Tạ Chinh Hồng phía sau y đang mang tâm tư và biểu tình gì với y.

Nhan Kiều trong lòng âm thầm lau mồ hôi vì Văn Xuân Tương.

Chưa đến cuối cùng, thì thật đúng là không biết rốt cuộc ai mới là người của ai.

Dùng tục ngữ để nói thì là, chớ khinh thiếu niên nghèo[1]!

Sau khi Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng cáo biết Nhan Kiều và Tịnh Hỏa, hai người liền lên đường đến Khúc Ấm đảo.

Tạ Chinh Hồng rốt cuộc cũng mở miệng, có chút tò mò hỏi, “Xuân Tương tiền bối, Mục Đình mà ngài nói lúc trước, là Vạn Thánh Ma Hoàng sao?”

“Ừm, là y.” Văn Xuân Tương gật đầu, “Sao vậy, ngươi thấy hiếu kỳ à?”

“Trước đây lúc tiền bối bị nhốt, thời điểm tiểu tăng đang đối kháng với Mậu Mân chưởng môn, Ma Tôn La Sát Nữ có đến tương trợ, cô ta hẳn là thủ hạ của Vạn Thánh Ma Hoàng. Tiểu tăng cho rằng, quan hệ giữa ngài và Vạn Thánh Ma Hoàng cũng không tệ lắm.” Tạ Chinh Hồng nói.

“Trong Tà Dương đại thế giới, ba chúng ta đều là Ma Hoàng, quan hệ không tốt thì cũng phải tốt.” Văn Xuân Tương nghĩ, nếu tiểu hòa thượng muốn biết thì y nói một chút cũng chẳng sao, “Ba ngàn thế giới, những đại thế giới có tài nguyên phong phú tổng cộng chỉ có vài cái, một ít trong số đó đã bị đám lão quái vật lánh đời không ra chiếm mất non nửa. Số lượng tán tiên lớn hơn Ma Hoàng rất nhiều, đại thế giới liền chiếm hơn phân nửa, còn lại mới là phạm vi thế lực của chín Ma Hoàng chúng ta. May mà đại thế giới chúng ta được phân chia mặc dù số lượng ít hơn Tiên đạo, nhưng chất lượng thì cao hơn nhiều. Không giống Ma tu với đám Tiên tu kia cãi nhau để phân chia thế giới, mà phải dựa vào thực lực. Năm đó bổn tọa không muốn tranh đoạt với bọn họ, cũng chẳng muốn phát triển thế lực gì cả. Lúc ấy trong số các đại thế giới, tài nguyên của Tà Dương đại thế giới được xem như thuộc ba hạng đầu. Ta, Nhan Kiều và Mục Đình đều không hẹn mà cùng chọn nơi này, cũng ước định nước giếng không phạm nước sông, đám Ma Hoàng khác mới chịu yên tĩnh.

“Phân chia đại thế giới ư?” Tạ Chinh Hồng lẩm bẩm, Ma Hoàng và các tán tiên phân chia đại thế giới, bất cứ ý tưởng nào cũng có thể thay đổi cuộc sống của hết thảy tu sĩ ở đại thế giới và cả những trung tiểu thế giới phụ thuộc. Năng lực như thế, tu vi như thế, chẳng trách mỗi người đều muốn tiến thêm một bước!

“Không sai.” Văn Xuân Tương dường như cũng đến lần thịnh hội nhiều năm trước, “Chuyện như vậy cứ cách mấy ngàn năm lại xảy đến một lần, bổn tọa cũng quen rồi. Khi ấy đại thế giới có tài nguyên tốt nhất một là Tuyết Sa, một là Tà Dương, Tà Dương thuộc sở hữu của ba người bọn ta, Quý Hiết đánh bại hai Ma Hoàng khác độc chiếm Tuyết Sa. Những đại thế giới còn lại phân chia thế nào đều không liên quan đến ta. Với tu vi bây giờ của chúng ta, đại thế giới càng nhiều, thì mối bận tâm của chúng ta cũng lại càng nhiều, những Ma Hoàng rảnh rỗi đi quản mấy cái này chỉ là số ít thôi.”

“Vạn Thánh Ma Hoàng Mục Đình và Nhan Kiều, đều là dần dà về sau mới quen biết nhau. Bản thể của Nhan Kiều chính là cây đại thụ mà ngươi thấy đấy, chỉ cần có ánh mặt trời là sống được, cho nên hắn cũng chẳng để ý đến tài nguyên lắm, Song hắn là Yêu Hoàng, phù hộ cho không ít Yêu tu, nên một ít Yêu tu từ thế giới khác cũng lũ lượt tới đây đầu nhập vào dưới trướng hắn, cuộc sống cũng coi như tạm được. Mục Đình thì lại khác, lai lịch của hắn cũng có phần giống với Phật tu luân hồi của các ngươi.”

“Ồ?” Tạ Chinh Hồng sinh lòng hứng thú.

“Kiếp trước của y là người tiên thiên ma vật cuối cùng trong cuộc đại chiến Thần Ma thời Thượng Cổ, sau này Nhân tộc đại hưng, y lợi dụng bí pháp trong tộc không ngừng luân hồi chuyển sinh, tránh được Thiên Đạo mạt sát, mãi cho đến kiếp này, mới thức tỉnh sức mạnh của tiên thiên ma vật. Song mọi người đều cho rằng hắn là Nhân tu thuần khiết, không nghĩ về y theo phương diện khác. Ta và Nhan Kiều cũng do ngẫu nhiên mới phát hiện ra, ba người chúng ta nắm giữ bí mật của đối phương thành lập khế ước, mới luôn chung sống bình yên vô sự. Nếu chỉ bàn về khí vậy, có lẽ y cũng chẳng thua kém tiểu hòa thượng ngươi đâu.” Văn Xuân Tương nhìn Tạ Chinh Hồng, cười nói.

“Khí vận của tiểu tăng?” Tạ Chinh Hồng có chút nghi hoặc, mặc dù hắn cũng biết vận khí của mình không tính là kém, thế nhưng so sánh với một Ma Hoàng, dường như vẫn chưa đến mức đó.

“Công đức liên hoa trên tay ngươi, cụ thể ra sao thì bổn tọa cũng không rõ. Kẻ có thể nhìn thấy rõ Liên Hoa ấn trên ngươi, trong ba ngàn thế giới cộng lại cũng không vượt quá mười người.” Văn Xuân Tương chỉ vào chính mình, “Năm xưa bổn tọa tốt xấu gì cũng coi như là tu sĩ kỳ Đại Thừa, sau khi hứng chịu Thiên kiếp phi thăng, tu vi không còn, nhưng nhãn lực thì vẫn còn. Trừ tu sĩ kỳ Đại Thừa và chính bản thân ngươi, không ai có thể thấy được công đức liên hoa của ngươi. Nghe nói người có loại Liên Hoa ấn này, bình thường đều là đại năng từ Phật giới chuyển thế trùng tu, chỉ là không biết tiểu hòa thượng ngươi là người nào.”

Văn Xuân Tương nói xong, lại như cười như không nhìn Tạ Chinh Hồng, “Tiểu hòa thượng, nếu một ngày nào đó ngươi muốn thành Phật, rời bỏ bổn tọa, nhớ phải báo trước đấy.”

Tạ Chinh Hồng nhớ tới giấc mộng khi ấy của mình, người áo xanh trong mộng có lẽ thật sự chính là hắn. Người nọ bảo hắn đi tìm một thứ, nếu tìm được, chỉ sợ đó cũng ngày hắn thành Phật.

“Tiền bối lo nhiều rồi. Từ xưa đến nay, có biết bao đệ tử Phật môn tâm tâm niệm niệm tu thành chính quả, đi đến thế giới Tây Phương Cực Lạc, thế nhưng có mấy ai thành công được đâu?” Tạ Chinh Hồng lắc đầu nói.

“Việc này đúng thật là vẫn còn quá xa xôi, tạm thời không vội.” Văn Xuân Tương gật đầu, “Chỉ là khiến ngươi sau này tốt nhất đừng đối đầu với Mục Đình thôi. Trên thế giới Ma tu nhiều chẳng đếm xuể, nhưng vị trí Ma Hoàng thì chỉ có chín. Mục Đình tự mình thu nạp đông đảo Ma Tôn cống hiến cho y, đương nhiên cũng phải luôn luôn đề phòng bị những Ma Tôn kia tính kế. Để thừa nhận luân hồi, cứ cách một vài năm tu sĩ của y đều sẽ giảm mạnh, một lần nữa lịch kiếp. Khi số lần lịch kiếp đã đủ, y liền có thể phi thăng đến Ma giới. Mỗi lần tu vi của y hạ xuống, đều có không ít Ma Tôn có chủ ý xấu, song chẳng một kẻ nào thành công cả. Ngươi hiểu ý bổn tọa chứ?”

“Tiểu tăng hiểu.”

“Hiểu thì tốt.” Văn Xuân Tương mỉm cười, “Vậy nên trước khi tiểu hòa thượng ngươi có thể trực diện đối đầu với những Ma Tôn Ma Hoàng kia, hãy cứ ở bên cạnh bổn tọa đừng rời đi.”

“Tiền bối không đuổi tiểu tăng đi, tiểu tăng sẽ không đi.” Tạ Chinh Hồng chắp tay chữ thập, nói.

“Ngươi nói được thì phải làm được đấy nhé.” Văn Xuân Tương cầm tay Tạ Chinh Hồng, “Nếu một ngày nào đó bổn tọa phát hiện tiểu hòa thượng ngươi nói dối, thì đừng trách ta dùng thủ đoạn phi thường.”

Tạ Chinh Hồng đáp ứng.

“Khúc Ấm đảo ở ngay phía trước rồi, chúng ta đi lên thôi.” Văn Xuân Tương chỉ vào hòn đảo khổng lồ trôi nổi lơ lửng trên bầu trời.

Tạ Chinh Hồng ngẩng đầu nhìn lên không trung, gật gật đầu.

Văn Xuân Tương cười, “Tiểu hòa thượng, che kín thính giác của ngươi!”

Tạ Chinh Hồng không nghi ngờ, lập tức bịt kín thính giác của mình, thấy Văn Xuân Tương ném ra một cái chuông đá cự đại từ trong nhẫn trữ vật, trông như tùy ý nâng tay mà vỗ một cái.

Coong ~!

Tiếng chuông nặng nề nháy mắt truyền khắp đảo, Tạ Chinh Hồng thấy trong khoảnh khắc đó, cả hòn đảo đều chấn động.

Vô số đốm sáng nhỏ bằng đậu tương bay ra từ trên đảo, vây kín đặc quanh chiếc chuông.

“Kẻ nào dám cả gan làm càn ở Khúc Ấm đảo?” Một tu sĩ cầm ma khí lớn tiếng quát.

Văn Xuân Tương vung tay áo, thân hình thoáng chốc đã đứng trên đỉnh chiếc chuông, y phong phấp phới, thần thái phi dương.

Tạ Chinh Hồng nhìn Văn Xuân Tương đứng trên đỉnh chuông, mắt không chớp.

Nơi ánh mắt y đảo qua, vô số tu sĩ cúi thấp đầu, bị uy thế làm kinh sợ, không dám nhìn vào vị Ma Hoàng thanh danh hiển hách này.

Đám tu sĩ xưa nay luôn hất cằm nhìn người này đồng loạt chắp tay, không dám nhiều lời nửa câu, cung kính cúi đầu với Văn Xuân Tương đang đứng trên chiếc chuông lớn, cao giọng hô: “Cung nghênh Cửu Châu Ma Hoàng!”

———————————–Tiểu phiên ngoại————————————

Bạch Cốt Tinh đương nhiên vô cùng hoan nghênh khi Phật Tử đầu nhập vào dưới trướng mình.

Nàng đã nghe được tin tức, qua mấy hôm nữa, tên hòa thượng từ Đại Đường đi lấy Tây kinh sẽ phải đi qua nơi này. Ăn một miếng thịt của hắn là có thể trường sinh bất lão, cơ hội như thế, Bạch Cốt Tinh sao có thể dễ dàng bỏ qua được? Phật Tử hổ yêu mặc dù mới chỉ có tu vi trăm năm, nhưng có điều kiện tiên thiên hậu đãi, nếu dùng tốt thì cũng là trợ lực.

Bản thân Bạch Cốt Tinh cũng rất sầu muộn, nàng chẳng qua là tình cờ hấp thu tinh hoa nhật nguyệt nên mới thành tinh, thông minh tài trí hơn đám sơn tinh yêu quỷ kia vài phần, cho nên mới đạt đến địa vị hôm nay. Nếu thật sự đánh nhau, có lẽ nàng cũng có thể đánh ngang tay với tên hổ yêu trăm năm này. Nàng muốn tiến thêm một bước thì đã khó lại càng thêm khó, bởi vậy chuyện ăn thịt Đường Tăng cũng là tình thế bắt buộc.

Bạch Cốt Tinh thấy tiểu hổ yêu nhỏ tuổi không hiểu chuyện, định mê hoặc dụ dỗ. Ai ngờ tên này lại chẳng hề xao lòng trước sắc đẹp của nàng, lại còn trơ cứng bất động. Bạch Cốt Tinh không làm gì được, lại xét đến lừa yêu và nàng có vài phần giao tình, nên cũng đành nhịn.

“Bạch Cốt đại vương, tên hòa thượng đến Tây Thiên thỉnh kinh kia đã đến ngoài núi rồi ạ!” Một tiểu yêu mừng rỡ chạy vào nói.

“Tốt lắm!” Bạch Cốt Tinh cười to, “Bay đâu, mau chuẩn bị sẵn sàng, đợi đại vương ta đi bắt tên Đường Tăng kia về.”

“Đại vương, không được đâu ạ, bên cạnh hòa thượng kia còn có một con yêu quái mặt khỉ miệng Lôi công, nghe nói là Tề Thiên Đại Thánh gì gì đó, lợi hại vô cùng, mấy huynh đệ chúng ta suýt chút nữa bị nó đánh chết.” Một tiểu yêu vội vàng tiến lên khuyên can. (Lôi công là Thiên Lôi í)

“Chuyện này……..” Bạch Cốt Tinh có chút do dự.

“Đại vương, hay là để tên hổ yêu kia đi trước xem xem.”

“Sao lại nói thế?” Bạch Cốt Tinh hiển nhiên cũng xao động.

“Nếu kẻ bên cạnh hòa thượng kia lợi hại, thì hổ yêu vừa hay có thể làm đá dò đường cho chúng ta, chúng ta cũng có thể tính kế lâu dài. Còn nếu không lợi hại, thì cướp thịt Đường Tăng từ tay hổ yêu chẳng phải là dễ như trở bàn tay sao?”

“Ý hay.” Bạch Cốt Tinh gật đầu, “Nếu việc này thành công, thịt Đường Tăng sẽ chia cho ngươi một miếng lớn.”

“Đa tạ đại vương.”

Phật Tử hổ yêu nghe thấy Bạch Cốt Tinh lệnh cho mình đi tiếp cận Đường Tam Tạng, chẳng nói câu nào, chỉ thu thập đồ đạc rồi đi ra ngoài.

******

★Chú thích:

[1]Chớ khinh thiếu niên nghèo: Trích từ câu tục ngữ Quảng Đông “Thà khinh ông râu trắng, chớ khinh thiếu niên nghèo, rồi sẽ có ngày long xuyên phượng, chớ tin cả đời khố rách.” Nghĩa là chớ khinh thường người ta khốn khó nhất thời, đời chưa biết chắc được gì hết. Thà khinh ông già râu trắng không có tiền bạc, chứ đừng khinh thiếu niên nghèo khó, vì thiếu niên tiền đồ vô hạn lượng, cuối cùng sẽ có ngày lên như diều gặp gió, chứ không phải cứ khố rách áo ôm cả đời.

Editor: Ờm phải canh đến nửa đêm người ta ngủ hết mới câu được một cái wifi free, mà cũng chậm như rùa =_=

Mà có thím nào thấy đoạn nói chuyện với Hồng í, Tương dịu dàng ôn nhu ghê hông? Trời ơi người đâu mà cưng quớ áu áu


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui