Sử Thượng Đệ Nhất Phật Tu

Văn Xuân Tương đang muốn nói tiếp thì lập tức nghẹn họng.

Nếu không phải y hiểu rõ con người Tạ Chinh Hồng, có lẽ còn cho rằng mình gặp phải Đăng Đồ Tử [1].

Nhưng Văn Xuân Tương cũng không thể phản bác lại những lời này, rõ ràng là Tạ Chinh Hồng đang khen ngợi y, nếu y biểu hiện dị thường thì chẳng phải đang thừa nhận y sợ hắn sao?

“Cho nên, ngươi thấy nữ tu kia không xinh đẹp thì không muốn cứu cô ta hả?” Văn Xuân Tương ngoài cười nhưng trong không cười hỏi.

“Cứu hay không cứu, không liên quan đến cô ta.” Tạ Chinh Hồng trầm tư một lát rồi trả lời, “Tuy vậy nếu tiền bối muốn nhìn thử Kim Long kiếm kia, ta ra tay cứu họ cũng được.”

“Chẳng lẽ Phật tu nào cũng đều thấy chết không cứu ư?”

“Bọn họ chưa từng cầu cứu ta, tất nhiên ta sẽ không cứu.” Tạ Chinh Hồng thoáng sửng sốt, “Nếu chuyện gì cũng nhúng tay vào, chẳng phải sẽ làm rối loạn nhân quả sao?”

Văn Xuân Tương lại á khẩu không biết trả lời thế nào.

Chẳng phải y đã sớm biết Tạ Chinh Hồng là kiểu người gì rồi sao? Bảo hắn làm theo quan điểm của thế tục hay của Tu Chân giới, thật sự là hơi ép buộc hắn. Có lẽ trong mắt Tạ Chinh Hồng, những người không có quan hệ nhân quả với hắn chỉ như một bông hoa ngọn cỏ ven đường, cơ bản không đáng để hắn chú ý.

………..Dù vậy, chỉ có nhân tài như thế mới có thể phi thăng thành tiên, lập địa thành Phật.

Trong khi Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng đang nói chuyện, linh lực của Dương Thành đã cạn kiệt, ngã bệt xuống đất.

Bí pháp của hắn tuy có thể tăng gấp đôi linh lực trong khoảng thời gian ngắn, nhưng bản thân hắn đang bị thương rất nặng, đối phương lại đông người, kẻ nào cũng cầm trên tay pháp khí lấy được từ trong di chỉ, sao có thể bị uy hiếp bởi một tu sĩ nho nhỏ đang bị trọng thương như hắn chứ?

E là huynh muội bọn họ thật sự phải thân tử đạo tiêu ở chỗ này rồi.

Không, hắn không cam tâm!

“Sư huynh.” Sư muội của Dương Thành nhào tới, “Các ngươi có giỏi thì đến đây, cùng lắm thì ta sẽ liều mạng tự bạo Kim Đan kéo các ngươi chết cùng!”

“Sao phải làm thế? Ta thấy ngươi dung mạo xinh đẹp, tu hành trong môn phái nhỏ cũng uổng phí lắm.” Có lẽ sự quyết tâm trên khuôn mặt nữ tử quá rõ ràng, đứng trong khoảng cách gần như vậy đúng là sẽ bị chết chùm. Sắc mặt của tu sĩ cầm đầu liền dịu đi đôi chút, “Nếu ngươi giao pháp khí cho ta, ta sẽ đưa ngươi đến tông môn ta làm đệ tử, sau này có thể trường sinh an nhàn, tốt hơn bây giờ nhiều, thế nào?”

“Ta nhổ vào!” Nữ tử cảm thấy vô cùng ghê tởm, “Ta mà chết các ngươi cũng đừng hòng toàn mạng! Kẻ nào muốn lên trước?”

Nếu trực tiếp bỏ mạng thì còn có cơ hội chuyển kiếp tu lại lần nữa, nhưng nếu tự bạo Kim Đan mà chết, e rằng không thể đầu thai.

Mấy tu sĩ kia cũng nhận thấy mình chèn ép hơi vội vàng, muốn dùng kế khác dụ dỗ.

Đúng lúc đó, Tạ Chinh Hồng thần không biết quỷ không hay xuất hiện ở giữa hai người, thần sắc lạnh nhạt, trông như một pho tượng vậy.

Nhưng những người có mặt ở đây không ai dám xem hắn là một pho tượng, ngược lại đều đề cao cảnh giác.

Hắn ở đây từ bao giờ? Sao đột nhiên lại xuất hiện, người này rốt cuộc đã nghe được bao nhiêu rồi?”

Hai huynh muội Dương Thành và đám tu sĩ kia đều thầm nghĩ như thế, sắc mặt hai bên đều biến đổi. Trong mắt huynh muội Dương Thành, nếu người này xuất hiện bây giờ, có lẽ vì muốn cứu họ, nếu không hoàn toàn có thể chờ họ bị đánh bại rồi mới xuất hiện. Còn đám tu sĩ kia thì lo kẻ này sẽ phá hỏng chuyện tốt của chúng!

Thực ra món pháp khí trong tay Dương Thành cũng chẳng đáng là bao, chúng chỉ muốn tìm cơ hội giết hai huynh muội này để bịt miệng thôi.

Bí mật về di chỉ, chỉ mình bọn chúng biết là đủ rồi!

“Vị đạo hữu này, nếu ngươi bằng lòng cứu mạng ta và sư huynh, ta nguyện ý dâng tặng tất cả linh thạch pháp khí mà mình có.” Nữ tử vội nói.

Dương Thành ngã vào lòng sư muội mình, phun ra một ngụm máu lớn, giọng nói đứt quãng, “Ta cũng thế.”

Tạ Chinh Hồng liếc nhìn bọn họ, nhẹ nhàng gật đầu, coi như đã đáp ứng.

“Vị đạo hữu này, đây là việc riêng của Nguyên Dương tông chúng ta, ngươi không nên nhúng tay vào.” Tu sĩ cầm đầu chắp tay, phong độ khó nói nên lời, “Tại hạ là Thượng Hòa Thái, tu sĩ thuộc Nguyên Dương tông. Nếu đạo hữu đồng ý rời đi, ta sẵn lòng dâng tặng một món pháp khí thượng phẩm.”

“Ồ?” Mí mắt Tạ Chinh Hồng khẽ động, bình tĩnh nhìn tu sĩ Nguyên Dương tông kia.

“Nguyên Dương tông chúng ta đã hứa tất nhiên sẽ giữ lời.” Thượng Hòa Thái tưởng rằng đối phương đồng ý, ánh mắt bỗng chốc sáng lên, “Nếu đạo hữu không ngại thì mời xem Kim Long kiếm này……” Còn chưa dứt lời, thanh kiếm trong tay Thượng Hòa Thái bỗng lóe lên, luồng sáng như ánh mặt trời rọi khắp bốn phía, Kim Long kiếm mới đó mà đã bay đến trước mặt Tạ Chinh Hồng?

“Cẩn thận đấy, Kim Long kiếm kia rất lợi hại!” Nữ tử thấy thế vội lớn tiếng kêu lên.

Tạ Chinh Hồng thấy vậy, mày cũng chẳng động chút nào, búng tay một cái, luồng sáng chói mắt liền hóa thành vô số đốm sáng nho nhỏ, Kim Long kiếm đâm đến chỉ còn cách hắn ba trượng thì bị một nghiên mực thuần đen ngăn lại, không thể tiến thêm nửa bước.

Thượng Hòa Thái thầm căng thẳng, biết đối phương không phải kẻ dễ đối phó, lập tức phất tay, đầu rồng trên Kim Long kiếm há miệng thét dài một tiếng, hơn trăm đường kiếm quang vọt ra theo tiếng thét, đâm về phía Tạ Chinh Hồng.

Nữ tử nọ vẫn đang giữ cảnh giác đứng nhìn ở một bên, thấy chiêu vừa xuất ra, liền hô lớn, “Đạo hữu hãy cẩn thận, kiếm quang này thật giả lẫn lộn, chỉ có vài đường là thật thôi!” Không phải sư huynh bị thương bởi chiêu thức cổ quái này sao?

“Con ranh kia chớ nhiều lời!” Đám tu sĩ kia đang đứng vây xem phía sau Thượng Hòa Thái, tức thì không đứng yên nữa, xem ra phải nhanh chóng giúp sư huynh giải quyết tên tu sĩ này!

“Lấy năm đánh một, các người đúng là không biết xấu hổ.” Thấy đám tu sĩ Nguyên Dương tông cùng nhau vây đánh Tạ Chinh Hồng, sắc mặt nữ tu nọ trắng bệch. Nàng nhận thấy vị đạo hữu này mới chỉ là tu sĩ Kim Đan sơ kỳ, đối đầu với năm tu sĩ kỳ Kim Đan thì làm sao thắng nổi?

Tạ Chinh Hồng lật tay, ánh sáng từ Tam Phương ấn tỏa ra mạnh mẽ, chẳng mấy chốc linh khí đã che kín toàn thân, hình thành một vòng bảo hộ cho ba người.

Gần như ngay khoảnh khắc đó, bốn tu sĩ Nguyên Dương tông cũng đồng loạt xông đến tấn công, đánh thẳng vào vòng bảo hộ.

Tạ Chinh Hồng không chút hoang mang đánh ra pháp quyết lần nữa, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, “Tham!”

Thượng Hòa Thái bất giác ngẩng đầu lên, thấy trên đầu là một con dấu chữ “Tham” cự đại đang đè chúng xuống, vội vã giơ kiếm chống trả. Bốn tu sĩ còn lại cũng bày ra các loại thuật pháp đánh về  phía chữ “Tham” nọ. Thế nhưng chiêu thức đánh ra từ pháp khí của chúng lại xuyên thẳng qua con dấu, không thể chống đỡ được.

Khi ánh sáng chiếu đến chỗ Thượng Hòa Thái, dường như hắn thấy cảnh một mình mình độc chiếm bí mật về di chỉ, giết sạch những kẻ biết được, phá Đan thành Anh, trở thành một vị đại năng, trái ôm phải ấp hưởng thụ khoái hoạt! Biết bao mỹ nữ, trân bảo, pháp khí, linh thạch, thậm chí cả công pháp tuyệt thế đều không ngừng dâng đến trước mặt hắn. Cả đời sung sướng, lưu lại vô số truyền thuyết.

Chữ “Tham” trong Tam Phương ấn, có thể dẫn phát tâm ma, làm xao động tâm trí của đối phương.

Nữ tử sững sờ nhìn cảnh năm tên tu sĩ Nguyên Dương tông kia diễn trò hề, cả bọn đứng thẳng bất động, thỉnh thoảng lại phát ra vài tiếng cười kỳ quái, trong lòng không ngừng kinh hãi trước sức mạnh của Tạ Chinh Hồng. Đều là tu sĩ kỳ Kim Đan, thế mà người này có thể lấy một địch năm? Chắc chắn người này là tu sĩ có tên trên Thiên Đan bảng!

Dương Thành bỗng cảm thấy gì đó, thấp giọng nói, “Sư muội, mau nhắm mắt lại!” Dứt lời, hắn cũng nhắm chặt hai mắt.

Nữ tử vội vàng làm theo.

“Nhật Nguyệt Đương Không!”

Tạ Chinh Hồng nhẹ nhàng nói, chợt thấy trên không trung có một tia sáng chói mắt đánh xuống, hướng về phía năm tu sĩ kia.

Kim Đan vỡ nát, thân tử đạo tiêu.

******

★Chú thích:

[1]Đăng Đồ Tử: từ ám chỉ kẻ háo sắc, yêu râu xanh. Cách gọi này xuất phát từ một câu chuyện liên quan đến Tống Ngọc đời Tống – một mỹ nam nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc:

Đăng Đồ Tử vì ghen ghét nên nói với Sở Vương rằng Tống Ngọc là một mỹ nam, rất biết ăn nói, nhưng bản tính háo sắc, nên đừng bao giờ để hắn đến hậu cung. Nghe vậy, Tống Ngọc liền xin Sở Vương công tâm suy xét, xem chàng và Đăng Đồ Tử ai háo sắc hơn. Tống Ngọc nói: “Mỹ nữ trong thiên hạ không đâu sánh bằng nước Sở. Mỹ nữ nước Sở không đâu sánh bằng quê hương thần. Mỹ nữ quê hương thần không đâu sánh bằng người đẹp cạnh nhà thần là Đông Lân. Cô hàng xóm xinh đẹp này nếu cao thêm một phân thì quá cao, nếu bớt đi một phân thì quá thấp; nếu thoa thêm ít phấn thì quá trắng, thoa thêm ít son thì quá đỏ. Lông mày thì cong mượt, làn da thì trắng như tuyết, eo thon, răng trắng. Ngay cả một tuyệt thế giai nhân như vậy quan tâm đến thần suốt ba năm mà thần vẫn chưa xao lòng, thì không lẽ thần là người háo sắc? Ngược lại, Đăng Đồ Tử có người vợ xấu xí, đầu tóc rối bù, lỗ tai dị tật, hàm răng lởm chởm, môi trề, bước đi hụt trước thiếu sau, lại thêm lưng gù, người đầy mụn ghẻ. Đăng Đồ Tử thế mà lại thích cô ta, có liền năm mụn con. Hoàng thượng thấy không, chỉ cần là phụ nữ thì Đăng Đồ Tử thích ngay, vì thế hắn ta háo sắc hơn thần”. Miệng lưỡi của Tống Ngọc phi phàm như vậy đã làm cho Sở Vương đúng sai lẫn lộn, phán Đăng Đồ Tử là kẻ háo sắc. Từ đó, Đăng Đồ Tử phải mang tiếng xấu muôn đời, đời sau thường nhắc đến ba chữ “Đăng Đồ Tử” để chỉ những phường háo sắc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui