Sử Thượng Đệ Nhất Phật Tu



//
"650jpg""650jpg"

"688jpg""688jpg"

"750""750"

“Ta không hiểu ngươi đang nói gì.” Thẩm Phá Thiên nghĩ thông suốt chân tướng, song không hề có ý định tiết lộ bất cứ tin tức gì về Tạ Chinh Hồng.

Nếu quả thực đúng như lời Ma tu này nói, vậy Tạ Chinh Hồng có lẽ đã làm không ít chuyện để che giấu thân phận tán ma chi thể này cho hắn, hắn sao có thể lấy oán trả ơn được? Vả lại, Ma tu và Phật tu vốn là thiên địch, nếu để kẻ trước mắt này biết được, e rằng về sau sẽ mang đến phiền toái không nhỏ cho Tạ Chinh Hồng. Nếu thật sự lấy oán trả ơn, sau này hắn còn mặt mũi nào mà đi gặp Tạ Chinh Hồng, đi gặp Kỳ Vĩnh Duyên và Chu Ninh nữa!

“Có ai từng bảo rằng, con không giỏi nói dối chưa?” Ninh Thụy Hàm bình tĩnh nhìn Thẩm Phá Thiên, cười nói, “Dù bây giờ con không nói, ta vẫn có thể điều tra ra được. Nếu đã vậy, con nói sớm một chút, đối với chúng ta đều là chuyện tốt.”

“Nếu các hạ không tin thì có thể giết ta.” Thẩm Phá Thiên không hề dao động, giọng điệu tràn đầy khí phách.

“Cần gì bày ra bộ dáng thấy chết không sờn như thế.” Ninh Thụy Hàm hậm hực thu tay về, cảm thấy thật chẳng thú vị, “Cùng lắm thì ta tốn chút thời gian, đi dò la thêm là được. Có điều, con đừng mong ra ngoài được.”

Thẩm Phá Thiên cười nhạt một tiếng.

Giỡn hả, kẻ này vô duyên vô cớ bắt hắn đến đây, lại còn không cho hắn chạy trốn sao?

“Con có biết đây là nơi nào không?” Ninh Thụy Hàm thấy dáng vẻ nghé con không sợ hổ của Thẩm Phá Thiên, lại nổi mấy phần hứng trí, tốt bụng hỏi.

“Là nơi nào?” Thẩm Phá Thiên hỏi ngược lại. Dù có là núi đao biển lửa, hắn cũng tuyệt đối không ngồi chờ chết!

“Tiêu Thái thành.” Ninh Thụy Hàm chậm rãi nói, “Tiêu Thái thành xếp thứ ba trong Tiểu Ma Giới. Cái tên Tiểu Ma Giới, con hẳn đã từng nghe rồi chứ.”

Thẩm Phá Thiên lập tức biến sắc.

Tiểu Ma Giới có vào mà không có ra đã là chuyện ai ai cũng biết. Mà Ma Hoàng Quý Hiết của Tiểu Ma Giới còn là kẻ điên đứng đầu ba ngàn thế giới. Hắn ở Đãng Kiếm tiên tông cũng từng nghe mấy vị sư huynh nhắc đến sự lợi hại của nơi này.

Tiểu Ma Giới Tiểu Ma Giới, Tuyết Sa đại thế giới đã có cách gọi như vậy, cũng đủ chứng minh sức nặng của nó trong Tu Chân giới.

Ninh Thụy Hàm thấy tiểu tử quật cường này rốt cuộc cũng biến sắc, trong lòng dâng lên cảm giác thỏa mãn, y cười vỗ vai Thẩm Phá Thiên, “Ta biết con xuất thân từ trung thế giới. Trong Đãng Kiếm tiên tông của con cũng có mấy lão bất tử lợi hại, nhưng bọn họ không thể nào ra mặt chỉ vì một đệ tử ngoại môn nho nhỏ như con. Mà môn phái và bằng hữu của con, nếu con không muốn bọn họ chết oan, vậy thì hãy ngoan ngoãn ở lại đây, làm đồ đệ của ta. Nếu một ngày nào đó tu vi của con vượt qua ta, hoặc là ta thân tử đạo tiêu phi thăng đến Ma Giới, đó sẽ là lúc con được tự do.”

Thẩm Phá Thiên mím chặt môi, tức không nói nên lời.

Hắn chưa từng gặp kẻ nào vô liêm sỉ như vậy, ấy thế mà còn ngang nhiên nói ra uy hiếp được!

Song, đây quả thực là chuyện Thẩm Phá Thiên chẳng cách nào chống đối.

Hắn nhận đại ân của Lạc Kiếm tông, Ma tu này tuy không thể gây khó dễ cho Đãng Kiếm tông môn, nhưng muốn diệt trừ một môn phái trong trung thế giới thì thậm chí chẳng cần lão tự mình động thủ. Không ai nguyện ý chống lại người trong Tiểu Ma Giới chỉ vì một môn phái hạng trung!

Còn cả những hảo hữu và sư huynh đệ của hắn nữa, nếu vì hắn mà họ thân tử đạo tiêu, dù một ngày nào đó hắn có báo thù thành công, thì chỉ sợ cũng sẽ chẳng vượt qua được chuyện này.

“Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?” Thẩm Phá Thiên gằn từng chữ, hung tợn nhìn Ninh Thụy Hàm.

“Không phải ta đã nói rồi sao? Đồ nhi ngoan, đợi lát nữa vi sư nhận con làm đồ đệ, làm việc cho ta, ta sẽ không gây khó dễ cho sư môn và hảo hữu của con. Cho dù là Phật tu đã bố trí phong ấn cho con, nếu con biểu hiện tốt, ta cũng có thể tha cho hắn một mạng.” Ninh Thụy Hàm cười nói.

“Ngươi nói có giữ lời không?” Thẩm Phá Thiên vẫn không tin.

“Tin hay không tùy con.” Ninh Thụy Hàm đáp bâng quơ, “Con tưởng mình còn lựa chọn nào khác hay sao? Ma tu chúng ta không chú trọng cái kiểu sư môn truyền thừa gì gì đó của Tiên tu các con. Chỉ là bản thành chủ đúng lúc thiếu tu sĩ cũng mang tiên thiên ma thể để truyền thừa y bát, con lại trùng hợp xui xẻo bị ta gặp phải thôi. Về phần con nghĩ gì về ta, nghĩ gì về Ma tu, căn bản chẳng nằm trong phạm vi suy xét của ta!”

“Được.” Trên mặt Thẩm Phá Thiên hiện vẻ tranh đấu, “Nhưng ngươi phải đáp ứng ta một việc.”

“Ồ?” Ninh Thụy Hàm thấy Thẩm Phá Thiên đáp ứng thoải mái như thế, lại càng thêm mấy phần vừa lòng với hắn, như vậy cũng tốt, nếu hắn quá ngoan cố hoặc quá gượng ép, không chừng y sẽ cho một chưởng luôn. Cùng lắm thì mình lại đi tìm một kẻ mang tiên thiên ma thể khác về làm đồ đệ là được.

Thẩm Phá Thiên lấy ra bảo kiếm bản mạng, vẻ tranh đấu nhanh chóng bị thay thế bởi sự kiên định.

“Con đây là….” Ninh Thụy Hàm thấy Thẩm Phá Thiên rút kiếm, còn tưởng hắn muốn phản kháng, nào ngờ ngay sau đó Thẩm Phá Thiên liền đâm bảo kiếm bản mạng vào đan điên mình.

“Thẩm Phá Thiên đã chết.” Thẩm Phá Thiên tự hủy đan điền, Nguyên Anh kêu rên một tiếng, linh khí trên người cũng thoát ra.

“Còn nhờ sư phụ hỗ trợ, làm ra giả tượng Thẩm Phá Thiên đã chết, truyền lại cho sư môn.” Thẩm Phá Thiên rút kiếm ra, liên tục phun mấy ngụm máu tươi, “Nếu ta muốn chuyển thành Ma tu, thì không thể để sư môn dưỡng dục nên ta gánh trên lưng nỗi sỉ nhục này được!”

Ninh Thụy Hàm bị Thẩm Phá Làm làm ngỡ ngàng, không biết nói gì đáp lại, trước kia cũng không phải y chưa từng trải qua chuyện “Bức lương vi xướng” này, nhưng phản ứng của Thẩm Phá Thiên quả thực khiến y chấn động. (Bức lương vi xướng: ép con nhà lành đi làm gái =_=)

“Tiểu tử giỏi lắm, vi sư càng lúc càng vừa lòng với con!” Nên cắt liền cắt, lại không đánh mất tình nghĩa, một hạt giống Ma tu tốt như vậy, trước kia lại đặt ở trong môn phái Tiên tu, quả thực là lãng phí!

“Con ở trong Đãng Kiếm tiên tông cũng không quan trọng, muốn giấu diếm cũng đơn giản thôi.” Ninh Thụy Hàm cười ha ha, “Vừa khéo mười năm sau sẽ có một trận đại bỉ, có thể cho con mở mang kiến thức một phen! Tiêu Thái thành của ta có người kế tục, vi sư vô cùng vui vẻ, ha ha ha ha…..”

Trong Di Lộc thành.

Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng nghênh đón một đoạn thời gian thuận lợi yên bình.

Cung Tử Hiên không tỏ thái độ quá lớn gì với hai người bọn họ, dù sao cũng tiếp đãi bọn họ hơn mười năm, cuối cùng chỉ cần xem bọn họ tham gia tỷ thí là được rồi. Để gia tăng ma khí cho đội ngũ, Cung Tử Hiên còn cố ý để hai người ở cùng Vu Trạch, Dạ Lam, Dạ Tử.

Vu Trạch đương nhiên khỏi cần nói, hắn thường xuyên bế quan, cực ít ra ngoài, xem ra định toàn lực ứng phó trong đại bỉ. Còn Dạ Lam và Dạ Tử, lúc ấy ở trong động phủ bị Văn Xuân Tương giày xéo quá mức, không dám sinh tâm tư nào khác nữa, lúc nhìn thấy Văn Xuân Tương đều phải đi đường vòng.

Nhưng Văn Xuân Tương lại nổi hứng đùa ác, lúc không có việc gì liền chạy đến trước mặt hai kẻ này dạo một vòng.

Thấy bộ dáng vừa chán ghét vừa kinh hoảng của bọn chúng, Văn Xuân Tương cảm thấy rất ư là vui vẻ. Ở trong này chẳng thú vị gì cả, còn không cho y tìm chút vui thú hay sao?

Về phần Tạ Chinh Hồng, hiện giờ đang cố gắng nghiên cứu mấy chiêu còn lại của Như Lai thần chưởng và Chư Hành Vô Thường ấn Sinh tướng.

Trong lòng Tạ Chinh Hồng còn có suy nghĩ mơ hồ, nói ra có lẽ hơi ngây thơ. Thân là đệ tử Phật môn, hắn không nên mắc phải tật xấu này mới đúng, nhưng vừa nghĩ đến Phật tu tên Tống Thanh dưỡng dục tiền bối vạn năm trước, thời điểm kết Chư Hành Vô Thường ấn có thể thành công kết cả Sinh tướng và Diệt tướng, Tạ Chinh Hồng lại cũng muốn kết được Sinh tướng.

Ghen tị vốn là tối kỵ của Phật môn, song Tạ Chinh Hồng có làm thế nào cũng không thể áp chế được cảm xúc của mình.

Cuối cùng, hắn đành phải từ bỏ, mặc cho tự nhiên thôi.

Nhân duyên hội hợp, quả báo tức sinh.

Chư hành vô thường, vô thường có hai: thứ nhất, nhất kỳ sinh diệt vô thường; thứ hai, sát na sinh diệt vô thường.

Muốn thuận lợi đạt thành Chư Hành Vô thường ấn Sinh tướng, đầu tiên phải hiểu rõ Phật pháp ảo diệu bao hàm trong Sinh tướng.

Tạ Chinh Hồng tĩnh tọa dưới cây bồ đề này đã chừng bảy ngày.

Năm ấy Phật Tổ Thích Ca Mâu Ni ngộ đạo thành công khi tham thiền dưới cây bồ đề, cho nên về sau Phật tu đều thường trồng một cây bồ đề trong động phủ, học theo Phật Tổ tìm hiểu công pháp hoặc Phật pháp.

Trong Tiểu Ma Giới này, đương nhiên không có thứ như cây bồ đề.

Nhưng Văn Xuân Tương vừa nghe Tạ Chinh Hồng định tìm hiểu Chư Hành Vô Thường ấn Sinh tướng, liền lấy từ trong nhẫn ra một chậu cây bồ đề. Chậu bồ đề này vừa đặt xuống đất, liền lập tức cao lên vài mét, duyên dáng yêu kiều, như thể ngay từ đầu vốn đã sinh trưởng ở nơi đây vậy, không có chỗ nào là không thích hợp.

Có loại cây này, Tạ Chinh Hồng bỗng chốc cảm giác ma khí trong viện biến mất sạch sẽ, mơ hồ lộ ra chút thánh khiết.

“……Tiền bối, chỗ ngài thật đúng là cái gì cũng có.” Tạ Chinh Hồng cổ quái nhìn nhẫn trữ vật của Văn Xuân Tương hồi lâu, nhịn không được mà cảm thán.

“Tất nhiên.” Văn Xuân Tương cười lớn, “Thứ của Phật tu, chỗ ta muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Cây bồ đề này có vẻ lai lịch phi phàm, ta nhớ hình như là cướp được từ đại tông môn nào đó. Dường như từng là hậu đại của nhánh cây bồ đề mà Phật Tổ ngộ đạo, dù sao có hữu hiệu hay không ngươi cứ thử là biết, không đủ thì chỗ ta vẫn còn đấy.”

Tạ Chinh Hồng kinh ngạc nhìn cây bồ đề bình thường chẳng có gì lạ kia, tức khắc sinh lòng kính sợ, liên tục niệm vài câu “A Di Đà Phật” với cây bồ đề nọ, mới cẩn thận giơ tay chạm vào.

Cái dáng vẻ kia, chẳng khác gì đám lừa trọc khi biết lai lịch của cây bồ đề này.

Song nghĩ đến địa vị của Thích Ca Mâu Ni trong lòng các đệ tử Phật tu, Văn Xuân Tương liền bình thường trở lại.

Trông bộ dáng tiểu hòa thượng vui vẻ như vậy, Văn Xuân Tương hiếm khi có chút hoảng hốt.

Gần đây chẳng biết vì sao, mỗi lần nhìn thấy tiểu hòa thượng, y đều không nhịn được mà nghĩ đến Tống Thanh năm xưa. Nếu năm đó mình cũng có bản lĩnh như bây giờ, Tống Thanh muốn cái gì mình đều có thể tìm được cái đó, vậy khi ấy bọn họ ở bên nhau nhất định sẽ càng tốt hơn. Năm đó y chỉ biết đòi hỏi, chưa bao giờ nghĩ Tống Thanh để y ở trong Phật môn, đã phải mạo hiểu nhường nào.

Y hôm nay, cũng có thể bảo vệ tiểu hòa thượng của mình.

Nhân quả trước kia, ai có thể tính được rõ ràng chứ?

Có lẽ vì mấy ngày trước nằm mơ thấy quá khứ, cho nên y mới bỗng nhiên cảm thán chuyện cũ.

Cẩn thận ngẫm lại, năm đó y quả thực chẳng hiểu gì, cho nên mới đưa ra yêu cầu quá phận như vậy với Tống Thanh. Bảo một tu sĩ chuyên tâm với Phật đạo từ bỏ việc phi thăng, có khác gì giết hắn cơ chứ? Khi xưa lão hòa thượng bệnh tật thành ra thế kia, cũng chưa từng từ bỏ Phật pháp. Năm đó Tống Thanh vẫn khoan dung với y, giờ đây mặc dù chẳng thể nào gặp lại hắn nữa, nhưng đợi sau này tiểu hòa thượng phi thăng rồi, không chừng hai người bọn họ sẽ chạm mặt.

Rồi sau đó ngồi xuống trò chuyện, kể rằng hắn từng nuôi một cây hắc mẫu đơn, tiểu hòa thượng trả lời mình cũng từng gặp một vị Ma Hoàng tiền bối hắc mẫu đơn như vậy, đối xử với hắn rất tốt.

……Không, không thể nghĩ thế được.

Văn Xuân Tương bị cảnh tượng tự mình não bổ dọa run run.

Nếu đến lúc hai người bọn họ đều phi thăng thành Phật, y lại khổ sở du đãng ở Tu Chân giới, hoặc thảm hại hơn một chút thì thân tử đạo tiêu, chỉ có thể xuất hiện trong hồi ức của tiểu hòa thượng và Tống Thanh, kiểu công và danh âm thầm như vậy y chẳng muốn chút nào hết!

Phù hợp với tác phong của y hẳn phải là y một tay ôm eo tiểu hòa thượng, sau đó chạy đến trước mặt Tống Thanh và tiểu hòa thượng, chỉ vào mũi bọn họ mà nói rằng, “Đây là đạo lữ ta tìm được, một tay dạy dỗ nên, Phật pháp lợi hại hơn mấy người nhiều. Ta từ lâu đã không còn là cây hoa mẫu đơn năm xưa bị mấy người nuôi bằng nước trà thừa nữa rồi!”

……Cảnh tượng ơn thù rõ ràng, nghênh ngang kiêu ngạo như thế mới phù hợp với khí độ của y.

Đáng tiếc, y cũng chỉ có thể nghĩ đến mà thôi.

Làm sao có khả năng chứ?

Văn Xuân Tương nhìn Tạ Chinh Hồng nhắm mắt tìm hiểu Phật pháp dưới tàng cây bồ đề, ánh dương xuyên qua lá cây, chiếu lên người Tạ Chinh Hồng, khiến màu da hắn càng thêm trắng, màu môi cũng càng thêm đẹp.

“…..”

Văn Xuân Tương lén nhéo mình một cái, cảnh thiêng liêng như vậy mà mình lại thầm muốn ôm tiểu hòa thượng nghiên cứu chuyện nở hoa dưới cây bồ đề này, mình đúng thật là vàng đỏ nhọ lòng son. Thảo nào mình chỉ có thể trở thành Ma tu, chứ không phải Phật tu.

Vì để tránh cho mình kiềm chế không nổi làm thế này thế kia với tiểu hòa thượng, hoặc là bị tiểu hòa thượng thế này thế kia, Văn Xuân Tương bày mấy trận pháp trước động phủ, sau đó liền ra ngoài tìm chút việc vui cho mình.

Tạ Chinh Hồng ngồi dưới cây bồ đề lặng lẽ thể hội sự ảo diệu của Chư Hành Vô Thường ấn, thần thức lại lần nữa đắm chìm trong không gian kỳ lạ kia.

Không gian tràn ngập Phật văn kim sắc này vẫn không có bất cứ thay đổi nào.

Ở chính giữa không gian, vẫn là một hòa thượng mặc tăng y màu trắng, đứng không thấy rõ gương mặt.

Lần trước Tạ Chinh Hồng ngưng kết Chư Hành Vô Thường ấn thành công ở chính chỗ này, hôm nay lại tiến vào lần nữa, song không còn cảm xúc bức thiết hồi ấy nữa. Ngược lại, hôm nay hắn đã là tu sĩ kỳ Hợp Thể, có thể tĩnh tâm để quan sát nơi này.

Bỗng nhiên lại có một ít hình ảnh không ngừng lướt qua đầu Tạ Chinh Hồng.

Ấy thế mà lại là cảnh tượng lần trước hắn đi vào không gian này?

Gượm đã, hắn không hề nhớ mình từng có dáng vẻ ấy bao giờ.

Tạ Chinh Hồng đột nhiên ngẩng đầu, đi về phía Phật tu áo trắng không thấy rõ mặt ở chính giữa, “Là ngươi, khi ấy đã xóa đi ký ức của ta?”

Rõ ràng chỉ cách Phật tu áo trắng này có mấy bước, nhưng dù Tạ Chinh Hồng cố tiến lên thế nào, hắn và Phật tu áo trắng kia vẫn cứ cách nhau vài bước chân.

Phật tu áo trắng nọ không trực tiếp trả lời Tạ Chinh Hồng, mà vươn tay chỉ vào chữ viết trên không gian này.

Tạ Chinh Hồng đỡ trán, một vài đoạn ngắn vụn vặt hiện ra trong đầu hắn.

“Thân vô thất, khẩu vô thất, niệm vô thất, vô dị tưởng, vô bất định tâm, vô bất tri dĩ xá. Dục vô giảm, tinh tiến vô giảm, niệm vô giảm, tuệ vô giảm, giải thoát vô giảm, giải thoát tri kiến vô giảm. Nhất thiết thân nghiệp tùy trí tuệ hành, nhất thiết ngữ nghiệp tùy trí tuệ hành, nhất thiết ý nghiệp tùy trí tuệ hành. Trí tuệ tri quá khứ thế vô ngại, trí tuệ tri vị lai thế vô ngại, trí tuệ tri hiện tại thế vô ngại.” Tạ Chinh Hồng lẳng lặng theo ký ức nói ra những câu đang khiến tim mình đập loạn, ánh mắt nhìn thẳng vào Phật tu áo trắng kia không dời, “Thứ lúc ấy ngươi khiến ta quên đi chính là mười tám pháp bất cộng này. Vậy bây giờ sao lại khiến ta nhớ lại? Ngươi và tu sĩ áo xanh kia, Tống Thanh kia, có quan hệ gì?”

Phật tu áo trắng nhìn về phía Tạ Chinh Hồng, dường như thở dài một hơi.

Hắn lại vươn tay, chỉ vào Liên Hoa ấn trên tay Tạ Chinh Hồng.

Tạ Chinh Hồng cúi đầu nhìn Liên Hoa ấn vẫn không biến mất kể từ khi hắn bước vào không gian này, trong lòng mơ hồ cảm giác mình đã ngộ ra gì đó.

“Trên này có chín mươi tám cánh hoa, nó đại biểu cho….. đây là kiếp luân hồi thứ chín mươi tám của ta, không, đây là kiếp luân hồi thứ chín mươi chín của ta sao?” Tạ Chinh Hồng trầm mặc một lát, nói ra phỏng đoán của mình.

Phật tu áo trắng nọ lặng lẽ nhìn Tạ Chinh Hồng thật lâu, cuối cùng chậm rãi gật đầu.

Bỗng dưng được Phật tu áo trắng kia thừa nhận, tâm tư Tạ Chinh Hồng dần trở nên nghiêm túc.

Thường có rất nhiều đại năng sau khi bấm tay tính ra mình có đại kiếp chưa qua, khó có thể phi thăng, họ sẽ lựa chọn dùng đủ loại bí pháp bí bảo để khiến mình chuyển thế tu hành, lại nhờ chí giao hảo hữu dẫn dắt mình quay về tông môn tại thời điểm quan trọng, cuối cùng khôi phục ký ức kiếp trước, đạt được công đức vô thượng. Phật gia cũng thường có cách nói mười kiếp luân hồi, thậm chí kể rằng có người nhờ không ngừng tích cóp công đức như vậy, cuối cùng lập địa thành Phật.

Đối với phỏng đoán của Tạ Chinh Hồng, Văn Xuân Tương thỉnh thoảng cũng lộ ra chút ẩn ý.

Năm đó tiền bối lựa chọn ký kết khế ước với mình, chính là vì tin rằng mình là một vị Phật tu đại năng nào đó chuyển thế trùng tu mà đến. Vận khí gì đó, công đức gì đó, càng là mấy thứ Văn Xuân Tương hay nói.

Liên Hoa ấn cho hắn công pháp《Vô Lượng Trường Sinh kinh》, sau khi nhập định liền lập tức xuất hiện ở không gian kim sắc này, còn cả tu sĩ Tống Thanh hư hư thực thực trong mộng kia nữa, thậm chí là vận khí tốt mà tiền bối hay nhắc tới, không cái nào không tỏ rõ sự thực rằng Tạ Chinh Hồng là một vị đại năng nào đó chuyển thế trùng tu.

Thậm chí đối với những mộng cảnh kia, Tạ Chinh Hồng cũng âm thầm phỏng đoán, hẳn là theo tu vi của mình gia tăng, cho nên phong ấn của ký ức cũng từ từ buông lỏng.

Ngọc giản của Tu Chân giới đều có ghi chép về chuyện này, không tính là đặc biệt gì cả.

“Có điều nếu như vậy, ta không rõ vì sao lại xuất hiện không gian này.” Tạ Chinh Hồng cẩn thận dò hỏi.

Phật tu áo trắng kia không nói gì, cũng không làm động tác nào.

Tạ Chinh Hồng thấy đối phương thực sự không thể đưa chỉ thị gì, đảnh phải tự hỏi chính mình.

Suy nghĩ trước kia của hắn gần như đã trở thành sự thật.

Thậm chí, Phật tu tên Tống Thanh kia rất có khả năng có liên quan không ít tới hắn.

Nhưng trong đó vẫn còn rất nhiều nghi hoặc.

Rõ ràng trong ký ức của tiền bối, Tống Thanh đã phi thăng thành công, nhưng người trong mộng cảnh của hắn lại cực kỳ giống Tống Thanh. Nếu hắn quả thực là Phật tu đại năng kia, hắn sẽ làm gì?

Liên Hoa ấn này có lẽ là nhắc nhở thời gian luân hồi của hắn, và cũng dùng để chỉ bảo công pháp cho hắn sử dụng.

《Vô Lượng Trường Sinh kinh》chính là chứng cứ tốt nhất.

Dù có chuyển thế, cũng hi vọng mình chuyển thế có thể học cùng một bộ công pháp với trước khi chuyển thế, bởi vì trước đó đã học qua, cho dù xảy ra sai lầm gì, thì đợi sau này khôi phục ký ức rồi, cũng có thể kịp thời chỉnh sửa. Thậm chí, có ký ức của nhiều lần tu hành, thể ngộ trí tuệ của hắn đối với nó lại càng sâu sắc hơn. Mà không gian này, thì có thể khiến hắn chậm rãi khôi phục ký ức, thậm chí tại thời khắc quan trọng, còn có thể giúp hắn tu hành.

Còn về thứ bảo mình tìm kiếm khi ở trong mộng cảnh, có lẽ mới thực sự là mấu chốt của lần luân hồi này.

Hắn cần phải tìm đủ thứ kia, mới có thể kết thúc luân hồi, chân chính khôi phục toàn bộ ký ức.

Hơn nữa, Phật tu áo trắng và Tống Thanh mờ ảo trong mộng cảnh kia cũng không phải một người.

Nếu là hắn thì sao?

Tạ Chinh Hồng cẩn thận ngẫm nghĩ, nếu mình phát hiện những chỗ không tầm thường này ở trong một kiếp nào đó, thậm chí biết được manh mối gì đó, vì để kết thúc luân hồi này, nhất định sẽ nghĩ mọi cách lưu lại manh mối cho kiếp sau.

Tín đồ Phật môn, vốn tu thiện báo kiếp sau. Có ý nghĩ như vậy, mới là tư duy bình thường của đệ tử Phật môn.

Hẳn là sẽ nghĩ như vậy.

Liên Hoa ấn trên tay hắn, không gian này, còn cả mộng cảnh kia nữa.

Có lẽ đều là thứ mà “chính mình” lưu lại trong các kiếp luân hồi khác nhau.

Hôm nay tích cóp đến chín mươi tám kiếp, hắn mới nhận được quà tặng này. Trước kia vì tu vi của hắn còn quá thấp nên mới bị xóa đi ký ức. Giờ hắn đã là tu sĩ kỳ Hợp Thể, cách phi thăng chỉ một kỳ Độ Kiếp mà thôi, đương nhiên có thể lý giải càng nhiều thứ hơn.

Trong lòng Tạ Chinh Hồng đã phỏng đoán đại khái được sự tình, nhưng giờ phút này hắn vẫn không có ý định gấp rút đi tìm thứ kia.

Hắn không buông bỏ được tiền bối.

Tống Thanh năm xưa, rất có thể chính là hắn của trước kia, hắn rốt cuộc có phi thăng hay không, tiền bối cũng không tận mắt chứng kiến.

Giúp một tu sĩ độ kiếp thất bại chống đỡ Thiên kiếp, chẳng lẽ không cần trả bất cứ cái giá nào thật ư?

Thứ kia vẫn chưa tìm được, thực sự có thể an tâm phi thăng sao?

Việc này, dù Tạ Chinh Hồng ở đây phỏng đoán như thế nào, chung quy vẫn chỉ là phỏng đoán, không có bằng chứng để chứng minh.

Huống hồ, hắn tạm thời cũng không muốn đi nghĩ việc này.

Ma khí trên người Xuân Tương tiền bối suy cho cùng vẫn là một tai họa ngầm. Năm đó Tống Thanh mượn dùng pháp ấn của một vị Phật tu nào đó lưu lại, bị tổn hại tu vi mới chỉ giúp tạo căn cơ Phật pháp cho Văn Xuân Tương kỳ Nguyên Anh mới biến hóa, hơn nữa còn bố trí thuật pháp phong ấn. Hiên giờ, ma khí của tiền bối đã không còn dễ khống chế như xưa kia nữa.

Tạ Chinh Hồng từng lén liên hệ với Ngọc Tuyền khí linh vài lần, song ngay cả Ngọc Tuyền khí linh cũng không có bao nhiêu biện pháp với loại ma khí này.

Vốn nên thuận theo thiên thời mà sinh, lại hút phải vô số ma khí và oán khí vạn năm có một. Nếu không phải tiền bối Phật Ma song tu, bản thân cũng mang ý chí hơn người, đổi lại là người thường, e rằng đã chết cả trăm ngàn lần rồi.

Nếu bây giờ hắn thực sự có thể tìm được thứ đó, kết thúc luân hồi này rồi phi thăng, vậy sau đó sẽ bỏ lại tiền bối cô đơn một mình hay sao?

Tạ Chinh Hồng tự thấy mình không làm được.

Ở mộng cảnh trong ký ức của Văn Xuân Tương, Tạ Chinh Hồng nhìn Văn Xuân Tương lẻ loi đứng trên đỉnh núi, lặng lẽ đi tới nắm lấy tay Văn Xuân Tương.

Giây phút ấy, Tạ Chinh Hồng nghĩ, mình tuyệt đối sẽ không để tiền bối bị bỏ lại lần nữa.

✿Tác giả có lời muốn nói:

Ầy, năng lực suy luận của tiểu hòa thượng cũng không phải dạng vừa đâu.

Chắc ở quyển này, tôi sẽ viết bọn họ đánh bại Quý Hiết, đồng thời khôi phục ký ức tương ứng.

Quyển tiếp theo chắc sẽ viết tranh đấu đạo thống, cũng chính là tiểu hòa thượng vì sao lại phải nhập luân hồi?

Tôi cảm thấy bây giờ mấy quyển sách mình mượn không đủ để tôi làm màu rồi, bi thương quá OJZ

———————————–Tiểu phiên ngoại————————————

“Linh Sơn?” Phật Tử nghi hoặc nói, “Bây giờ Đại Thánh muốn đến Linh Sơn sao?”

“Không sai.” Tôn Ngộ Không gật đầu, “Khẩn Cô Chú trên người ta đã giải trừ, nhưng sư phụ vẫn có thể niệm Khẩn Cô Chú gây ảnh hưởng đến ta. Sư phụ sẽ không vô duyên vô cớ làm vậy với ta, e rằng sư phụ gặp phải khó khăn nào đó, lại không tiện trực tiếp liên hệ với ta, cho nên mới làm thế.”

“Nhưng Tam Tạng sư phụ đã là đệ tử tọa tiền của Phật Tổ, nếu ông ấy gặp khó khăn lớn như vậy, chẳng lý nào lại không hề có tin tức gì.” Phật Tử nhíu mày nói, “Đại Thánh, nếu ngài không ghét bỏ, xin hãy để tiểu tiên đi cũng ngài một chuyến.”

“Cũng được.” Tôn Ngộ Không cười nói, “Nếu thật sự xảy ra chuyện gì, lão Tôn ta dù có liều cái mạng này, cũng sẽ bảo vệ ngươi.”

“Đại Thánh nói đùa.” Phật Tử cười bảo, “Năm ấy ngài đại náo thiên cung mà vẫn còn sống yên ổn, hôm nay còn có chuyện gì tồi tệ hơn năm đó được chứ!”

“Ha ha, ngươi nói cũng phải. Lão Tôn ta luôn chẳng sợ trời chẳng sợ đất, cùng lắm thì nháo Linh Sơn một lần nữa thôi mà.”

Tôn Ngộ Không dứt lời, liền mang theo Phật Tử cùng hướng đến Linh Sơn.

Bên kia, Vô Thiên đã dùng hắc liên khống chế toàn bộ chư thiên thần phật, nhưng hắn vẫn chậm chạp không động thủ với Tôn Ngộ Không. Bởi vì Phật Như Lai tuy rằng đã viên tịch, nhưng linh đồng chuyển thế của người vẫn còn đó. Ngoại trừ Tôn Ngộ Không, không ai tìm được linh đồng này ở đâu. Do vậy, còn phải cùng diễn một màn với Tôn Ngộ Không mới được.

“Phật Tổ, Tôn Ngộ Không này chẳng qua chỉ là một con khỉ nhép, ngài cần gì phải xem trọng như vậy?” Lão yêu áo đen nói với Vô Thiên.

“Tôn Ngộ Không này sinh ra từ linh thạch sót lại năm xưa Nữ Oa vá trời. Ngươi nghĩ vớ đại tảng đá nào cũng sinh ra được một con khỉ như vậy sao? Nếu không phải bản thân Tôn Ngộ Không có giá trị mượn sức, ngươi xem Như Lai tốt bụng đến mức ấy ư, yêu quái nào gây chuyện lớn cũng đáng để lão tự mình ra tay, sau đó còn khiến đệ tử của mình đến nhận làm đồ đệ, cuối cùng phong hắn làm Đấu Chiến Thắng Phật sao?” Vô Thiên chắp tay sau lưng nói.

Editor: Ông Tôn Ngộ Không với ông Phật Tử đừng có bắn hint nữa mà…..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui