//
Thẩm Phá Thiên yên lặng quay đầu đi.
Hắn thật sự quá ngây thơ rồi.
Lúc trước hắn còn nghĩ, Cửu Châu Ma Hoàng dù có coi trọng Tạ đạo hữu đến đâu thì cũng sẽ không ra tay tương trợ một bằng hữu xa cách nhiều năm như hắn. Nhưng ngoại trừ điều ấy, Thẩm Phá Thiên quả thực chẳng thể nghĩ ra mình có chỗ nào đáng để một Ma Hoàng hứng thú, vậy nên đành phải đè nén nỗi nghi hoặc ở trong lòng. Hắn thậm chí còn nghĩ, có phải Tạ đạo hữu biết hắn bây giờ đang bị giam giữ trong lao tù nên mới cố ý nhờ Ma Hoàng ra mặt hay không.
Nhưng có thể nhờ được Ma Hoàng đâu phải chuyện người thường làm được.
Mặc dù hắn không thích dùng mấy chiêu trò âm mưu quỷ kế, song không có nghĩa hắn là kẻ ngốc.
Thực tế, có thể bảo vệ sư môn chu toàn khỏi tay Ninh Thụy Hàm, sống ở Tiêu Thái thành hơn mười năm mà không có ai nghi ngờ năng lực, theo một nghĩa nào đó thì Thẩm Phá Thiên chính là kẻ thông minh tuyệt đỉnh.
Bây giờ hắn thấy Ma Hoàng và Tạ đạo hữu như vậy, nếu còn không đoán ra được quan hệ của bọn họ thì đúng là sống uổng phí.
……Nhưng Thẩm Phá Thiên lại hận lúc này mình không mù luôn cho rồi.
Trên đời này Ma tu nào cũng có thể phải lòng một Phật tu, duy chỉ có Cửu Châu Ma Hoàng là ngoại lệ.
Cửu Châu Ma Hoàng Văn Xuân Tương ghét Phật tu đến nhường nào, ngay cả người qua đường cũng biết.
Ấy thế mà hai người bọn họ lại quang minh chính đại ở bên nhau như vậy.
Mà cái vị đạo hữu thẹn thùng đỏ mặt kia, đúng thật là Tạ Chinh Hồng mà hắn biết đấy ư?
Thẩm Phá Thiên cảm giác mình vừa thụ thương, yên lặng quay đầu đi.
Không chỉ một người cảm thấy mình chẳng thể nhìn thẳng vào hình ảnh này như Thẩm Phá Thiên.
Quảng trượng lập tức lặng ngắt như tờ.
Một cuộc đại bỉ nghiêm túc đàng hoàng như vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy đi mạng người, bỗng dưng lại lòi ra một cặp đạo lữ ân ân ái ái thế kia, cảm giác này quả thực là quái dị không nói nên lời. Nhưng mà lại không thể bảo người ta không được làm vậy.
Chỉ là tu sĩ thường cô độc một mình, số lượng đạo lữ trong giới Ma tu thì càng ít vô cùng, tự dưng nhìn thấy một đôi đạo lữ như vậy, thật giống như trông thấy vàng giữa đống đá, ngạc nhiên khôn tả.
“Ha ha, người trẻ tuổi mà, ân ái cũng là bình thường.” Lục Nhâm đ*o nhân mở lời xoa dịu sự xấu hổ.
Các tu sĩ quan sát cũng miễn cưỡng cười, bầu không khí mới xem như trở lại bình thường.
Đương sự còn chẳng để ý thì bọn họ để ý mấy cái này làm gì?
Tất nhiên, cũng có không ít tu sĩ háo sắc, lẳng lặng thưởng thức mỹ sắc của đôi đạo lữ này.
Về phần trong lòng mấy tu sĩ này đang toan tính điều gì thì có trời mới biết.
“Ngươi đi ra hơi chậm đấy.” Văn Xuân Tương thu hết biểu hiện của mọi người vào trong mắt, vờ giận dữ chọt Tạ Chinh Hồng một cái.
“Xin lỗi, khiến ngươi phải lo lắng rồi.” Tạ Chinh Hồng nhẹ giọng trả lời.
“Không sao, ra được là tốt rồi.” Văn Xuân Tương cười hì hì quàng vai Tạ Chinh Hồng, “Hình như đã đủ tám mươi người, chúng ta có thể vào vòng tiếp theo rồi. Lần này ngươi nhất định phải theo sát ta, không thì lại rắc rối.”
Tạ Chinh Hồng gật đầu, ngoan ngoãn đi theo bên cạnh Văn Xuân Tương.
Ôi, đây nhất định không phải Tạ Chinh Hồng mà ta biết!
Thẩm Phá Thiên quay đầu lại nhìn về phía Văn Xuân Tương ở bên cạnh Tạ Chinh Hồng, đây cũng nhất định không phải Cửu Châu Ma Hoàng khí phách hiên ngang từng xuất hiện trước mặt hắn!
“Thật khiến người khác phải hâm mộ.” Điền Ngọc yên lặng nhìn hai người này hỗ động, không khỏi cảm thán.
Nàng cũng coi như đã sống lâu, tình cảm này là thật hay giả, chỉ cần liếc mắt là nhìn ra được.
Tuy rằng các Ma tu phần lớn đều đa nghi, trừ bản thân mình ra thì không tin ai cả, thị thiếp với bọn họ chẳng qua chỉ là món đồ chơi mà thôi. Nhưng khi nhìn thấy một đôi đạo lữ ân ái thực sự như vậy, vẫn không kìm được mà sinh lòng hâm mộ. Đương nhiên, cũng muốn phá hoại nữa!
Khưu Dị Nhiên ở bên cạnh, vờ như không thấy vẻ mặt ẩn chứa ghen tị của Điền Ngọc, cùng chờ đợi đến vòng tỷ thí thứ hai với các tu sĩ khác.
Sư phụ nói đúng, nữ Ma tu không dễ chọc, nữ Ma tu lợi hại thì càng không dễ chọc hơn, chẳng thể biết được lúc nào mình chọc giận đối phương.
“Tiền bối, vì sao…… vì sao ở trước mặt mọi người mà ngài….. lại làm vậy với ta?” Tạ Chinh Hồng dùng thần thức truyền âm.
“Song tu cũng đâu chỉ mới một lần, còn thẹn thùng cái gì nữa.” Văn Xuân Tương nghiêm trang nói.
“Thế đâu có giống.” Tạ Chinh Hồng nghiêm túc suy nghĩ rồi nói. Thật giống như mình có một món trân bảo, cẩn thận cất giữ nó ở trong nhà, kết quả lại có một ngày món trân bảo ấy bị công khai đặt ở ngay trước mắt mọi người.
“Làm thế sẽ đỡ được cho chúng ta rất nhiều chuyện.” Văn Xuân Tương sâu xa nói, “Tiểu hòa thượng, xét về độ hiểu biết đối với Ma tu, bổn tọa có thể xem là số một số hai.” Đương nhiên, đa phần vẫn là muốn nhìn thấy nhiều dạng sắc thái của tiểu hòa thượng hơn.
Xem đi, tiểu hòa thượng ngượng ngùng như vậy thật đáng yêu biết bao!
“Tiền bối thần cơ diệu toán.” Tạ Chinh Hồng thật lòng khâm phục.
“Bổn tọa biết nhiều thứ lắm, tiểu hòa thượng có thể học nhiều thêm một chút.” Dưới ánh nhìn chăm chú của Tạ Chinh Hồng, Văn Xuân Dùng nói bằng giọng điệu ái muội vô cùng, “Tỷ như một ít chuyện tư mật…..”
Tạ Chinh Hồng vội niệm một câu A Di Đà Phật, không tiếp tục nhìn Văn Xuân Tương nữa.
Văn Xuân Tương ở bên cạnh vui quên cả trời đất.
“Thành chủ, số lượng tám mươi người đã đủ, trong huyễn cảnh vẫn còn vài tu sĩ nữa, ngài xem……?” Vài thuộc hạ tới xin chỉ thị tiếp theo.
“Mặc kệ đi, nếu thời gian một trăm năm mà cũng không chịu nổi thì bọn chúng cũng vô dụng thôi.” Lục Nhâm đ*o nhân phất tay chẳng thèm để ý, “Bắt đầu vòng đấu thứ hai thôi.”
“Vâng.”
“Vòng thứ nhất là huyễn cảnh, không biết vòng thứ hai sẽ là gì, mong Lục Nhâm thành chủ giải đáp.” Vài vị thành chủ bên cạnh thắc mắc hỏi.
“Đừng vội đừng vội, bắt đầu ngay đây.” Lục Nhâm đ*o nhân nói.
“Ngay tại nơi này sao?” Mặc dù không phải là không thể, song không gian thế này vẫn có hạn, tuy rằng bớt đi tám trăm người, nhưng tám mươi tu sĩ phân thắng bại ở chỗ này thì vẫn hơi gò bó.
Nói chung vẫn nên đổi địa điểm.
“Đúng thế.” Lục Nhâm đ*o nhân gật đầu nói,
Bỗng nhiên, Lục Nhâm đ*o nhân vung tay áo, mấy trăm vệt sáng từ tay áo vọt ra, đồng loạt hướng về phía kết giới nọ.
Tiếng vang ầm ầm không dứt bên tai, kết giới lung lay rung chuyển mấy lần.
“Thành chủ, ngài đang làm cái gì vậy?”
Không chỉ các thành chủ quan sát ngỡ ngàng mà tám mươi tu sĩ bị bao phủ trong kết giới cũng tràn đầy kinh hoảng.
Chỉ nhìn bọn họ cũng có thể cảm nhận được sự lợi hại của những vệt sáng này. Lục Nhâm đ*o nhân là tu sĩ kỳ Độ Kiếp, trong Tiểu Ma Giới cũng được xem là cao thủ hàng đầu, nếu lão muốn giết người thì bọn họ chắc chắn sẽ không trốn nổi.
“Chớ hoảng.” Lục Nhâm đ*o nhân cười, chỉ tay vào kết giới nói, “Chẳng phải chỗ kia chỉ nứt ra một lỗ nhỏ thôi sao?”
Mọi người cùng nhìn về phía kết giới, quả nhiên phát hiện nơi bị công kích chỉ nứt ra một khe hở to bằng miệng bát, hơn nữa còn đang nhanh chóng liền lại.
“Kết giới này rốt cuộc là……”
Thế mà lại có thể chống đỡ được công kích của cao thủ kỳ Độ Kiếp, hơn nữa còn có công năng tự sửa chữa?
“Nếu tạo trận pháp thì cần tốn kha khá thời gian, bần đạo không thích lãng phí thì giờ nên trực tiếp dùng cách đơn giản này.” Lục Nhâm đ*o nhân điềm nhiên nói, lại lấy từ ống tay trái ra một nắm tiền xu, vung về phía kết giới, “Đi!”
Nắm tiền xu kia xếp thành một đường cung trên không trung, cùng tiđn vào khe hở nứt ra trên kết giới. Khi đồng cuối cùng lọt vào, kết giới cũng trở lại nguyên vẹn ban đầu, không nhìn ra chút dấu vết gì.
Tiền xu vừa rơi xuống đất, liền hóa thành một nữ tử dáng người yểu điệu, tướng mạo mỹ lệ.
Chỉ chốc lát sau, trên sân liền có hơn mười thiếu nữ xinh đẹp sắp hàng ngay ngắn, các nàng đều mặc xiêm y trắng, y phục rườm rà phủ kín thân thể song cũng tăng thêm mấy phần yêu kiều.
Trên tay các thiếu nữ xinh đẹp đều bưng một quyển trục, sau đó các nàng cùng đi đến trước mặt các tu sĩ, mở quyển trục ra.
“Mấy ngày trước bần đạo có trông thấy một cây linh thảo, nhưng lại không biết nó rốt cuộc có công hiệu gì, khi đi hỏi thì cũng chẳng mấy ai biết. Cuối cùng đành lục tìm ngọc giản cổ xưa, mới tra rõ được lai lịch của linh thảo này. Bần đạo ngẫm lại mới thấy Tiểu Ma Giới chúng ta thiếu thốn thông tin. Tu sĩ ra ngoài du lịch cướp đoạt tài nguyên, nhưng đa phần lại chẳng hiểu nhiều về tài nguyên cướp được, thậm chỉ bỏ lỡ bao thứ tốt hơn. Bần đạo suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng quyết định bố trí thử thách này, trên quyển trục có một ngàn câu hỏi, đề cập đến đủ mọi phương diện, mong chư vị hãy cố gắng giải đáp, đừng khiến bần đạo thất vọng.” Lục Nhâm đ*o nhân mỉm cười nói.
Tám mươi tu sĩ trong kết giới tưởng mình đang nghe lầm.
……Vòng đấu thứ hai là thi viết?
Khoan đã, tỷ thí trong Tu Chân giới làm gì có ai thi viết bao giờ?
Lục Nhâm đ*o nhân vừa dứt lời, bên dưới đã có không ít tu sĩ tái mặt tái mũi.
“Thành…… Thành chủ, thi viết có phải hơi quá rồi không?” Mấy thành chủ cũng ngơ ngơ ngác ngác, chẳng hiểu nổi suy nghĩ của Lục Nhâm đ*o nhân.
“Chỉ là kiểm tra bọn họ mà thôi. Đẳng cấp tu vi không đại biểu cho tất cả, khi ra bên ngoài, bọn họ sẽ vướng vào đủ loại cạm bẫy, bây giờ chút chướng ngại này cũng như thế thôi.” Lục Nhâm đ*o nhân nghiêm túc giải thích, sau đó lại như nhớ tới gì đó, mỉm cười nhìn tám mươi tu sĩ nói, “Một ngàn câu hỏi, một ngàn điểm, mỗi câu một điểm. Nếu thấp hơn ba trăm điểm thì quyển trục này sẽ hóa thành một con yêu thú. Nếu chư vị có thể giết chết yêu thú thì xem như là thông qua.”
“Xin hỏi thành chủ, đó là yêu thú gì?” Một tu sĩ lập tức hỏi.
“Cũng không phải loại lợi hại gì đâu.” Lục Nhâm đ*o nhân thoáng trầm ngâm, thong thả nói, “Chỉ là một con Bạo Phong U Thiềm Điêu nho nhỏ mà thôi.”
Bạo Phong U Thiềm Điêu?!
Vừa nghe thấy cái tên này, liền có không ít tu sĩ tái trắng cả mặt.
Bạo Phong U Thiềm Điêu có thể nói là yêu thú đặc biệt ở Tiểu Ma Giới bọn họ, tính tình vô cùng bạo ngược, chỉ sinh sống ở một khu vực nhỏ trong Tiểu Ma Giới. Thông thường một con Bạo Phong U Thiềm Điêu tương đương với một tu sĩ kỳ Hóa Thần. Tuy nhiên chỉ vậy thì còn chưa đủ kỳ quái, lũ Bạo Phong U Thiềm Điêu này có thiên phú cực kỳ lợi hại, trước khi chết chúng có thể bộc phát thiên phú của mình, đề cao tu vi đến kỳ Hợp Thể, có thể nói là vô cùng mạnh.
Trừ những điều đó ra, điểm mạnh nhất của Bạo Phong U Thiềm Điêu chính là tốc độ của nó.
Quyển trục này cách bọn họ gần như thế, nếu hóa thành một con Bạo Phong U Thiềm Điêu bổ nhào tới chỗ bọn họ thì dù không chết cũng lột một lớp ra, một khi bị trọng thương thì sẽ rất khó thông qua vòng đấu tiếp theo.
“Nếu có ai muốn bỏ cuộc thì cũng đơn giản thôi.” Lục Nhâm đ*o nhân nói tiếp, “Chỉ cần chống đỡ được một chiêu của bần đạo là có thể trực tiếp vào vòng sau.”
Lập tức áp chế được sự bất bình của các tu sĩ.
Không có thực lực tuyệt đối thì phải ngoan ngoãn nghe lời.
Bấy giờ các tu sĩ này mới biết, lúc trước vì sao Lục Nhâm đ*o nhân lại ra tay phá hỏng kết giới, có lẽ chính là vì mốn uy hiếp bọn họ.
“Như thế mới đúng chứ.” Lục Nhâm đ*o nhân hài lòng nhìn biểu hiện của các tu sĩ bên dưới, “Thời gian thi đấu là một ngày, không giới hạn thủ đoạn, nếu các ngươi xem được đáp án của người khác thì cũng có thể viết vào. Có điều một khi đã điền đáp án thì không thể sửa lại.”
Lời này vừa dứt, ánh mắt các tu sĩ nhìn đối phương liền trở nên đáng sợ.
Không sai, dù có câu nào bọn họ không biết thì ở đây cũng có nhiều người như vậy cơ mà, cuối cùng cũng sẽ biết thôi.
“Thế này mới đáng xem chứ.”
“Lục Nhâm thành chủ quả không tầm thường, cách thi đấu thú vị như vậy mà cũng nghĩ ra được, ha ha ha.”
“Bắt đầu thôi.” Lục Nhâm đ*o nhân phất tay nói.
Cửu Châu Ma Hoàng được xưng tụng là học vấn rộng đến độ bao trọn cửu châu, đề thi như vậy chắc chắn không làm khó được y.
Trong quyển trục này có nhiều câu hỏi mà tu sĩ trong Tiểu Ma Giới không thể nào biết được. Dù Cửu Châu Ma Hoàng muốn che giấu nhưng y đến Tiểu Ma Giới không lâu, sẽ chẳng thể nào biết rõ toàn bộ về Tiểu Ma Giới được.
Trong những tu sĩ trả lời được những câu hỏi mà căn bản không thể trả lời được kia, cũng rất có khả năng bao gồm cả Cửu Châu Ma Hoàng!
“Mời.”
Các thị nữ xinh đẹp chậm rãi kéo quyển trục ra, trong quyển trục vẽ một căn phòng trang hoàng lộng lẫy.
Thần hồn các tu sĩ chấn động, bị hút vào trong quyển trục, đến khi tỉnh táo lại thì bọn họ đã ngồi nghiêm chỉnh ở trước bàn, trên bàn còn bày một quyển trục tương tự, bên cạnh là một chiếc bút lông.
“Chúng ta không thể nào hành động được?” Các tu sĩ nhanh chóng phát hiện, tu vi mặc dù không bị áp chế, hai tay cũng vẫn hoạt động được, thế nhưng hai chân lại bị cố định chặt trên ghế, không thể nào hành động.
Như vậy ngộ nhỡ không đạt đủ ba trăm điểm, bị Bạo Phong U Thiềm Điêu kia tấn công thì sao còn giữ được mạng?
“Tiền bối, ngài đừng làm mấy câu hỏi này.” Tạ Chinh Hồng dùng thần thức truyền âm.
“Hả?”
“Bần tăng nghĩ, Lục Nhâm thành chủ này có lẽ đang tìm chúng ta. Chỉ có điều vẫn chưa xác định được chúng ta rốt cuộc là ai, cho nên mới làm ra thứ như vậy.” Tạ Chinh Hồng trả lời, “Vòng thứ nhất vẫn chưa nhìn ra được gì, nhưng lần này thì biểu hiện vô cùng rõ ràng.”
Ngẫm lại cũng đúng, Quý Hiết rõ ràng đã biết tung tích của bọn họ, không thì sẽ không tham gia lần đại bỉ này, hơn nữa còn sửa đổi số người tham gia. Thế nhưng điều này không có nghĩa là người khác cũng biết.
“Bổn tọa biết.” Văn Xuân Tương điềm nhiên trả lời, “Mà biết thì sao, không biết thì sao? Cuộc đọ sức giữa ta và Quý Hiết, chưa tới lượt mấy kẻ tép riu này nhúng tay vào.”
Tạ Chinh Hồng cúi đầu nói phải.
“Song tiểu hòa thượng nói cũng có lý. Mặc dù bổn tọa chẳng thèm quan tâm có bị kẻ khác biết hay không, thế nhưng cứ thuận theo ý kẻ khác như vậy thì thật nhàm chán.” Văn Xuân Tương đáp, “Vừa khéo, tiểu hòa thượng, bổn tọa cũng dạy ngươi không ít thứ rồi, câu hỏi trên quyển trục này ngươi làm được bao nhiêu thì cứ điền vào, để bổn tọa xem xem ngươi học hành thế nào.”
“Vâng.” Tạ Chinh Hồng đáp rồi vươn tay cầm lấy cây bút bên cạnh, bắt đầu viết.
Câu thứ nhất là hỏi lá của một cây linh thảo có hình dạng gì, có khoảng bao nhiêu lá, có thể dùng làm chất dẫn cho những loại đan được nào?
Loại linh thảo này có đầy đường, nhưng để viết hết toàn bộ công hiệu của nó thì vẫn có chút khó khăn.
Tạ Chinh Hồng chăm chú suy nghĩ, đề bút bắt đầu viết đáp án của mình.
Vài tu sĩ bên cạnh thấy Tạ Chinh Hồng làm bài, liền dùng đủ mọi thủ đoạn, muốn quay cóp đáp án từ Tạ Chinh Hồng.
Nhưng những thủ đoạn đó còn chưa chạm được đến người Tạ Chinh Hồng, Văn Xuân Tương liền phất phất tay, cản lại tất cả những công kích kia.
“Muốn xem đáp án cũng đơn giản thôi, một câu đổi một câu. Bằng không, ta cũng chẳng ngại chơi đùa cùng chư vị, chỉ có điều làm vậy sẽ trễ nải thời gian, không hay cho lắm đâu.” Văn Xuân Tương bâng quơ nói.
“Một mình ngươi mà muốn ngăn cản nhiều người như vậy sao?” Một tu sĩ chướng mắt dáng vẻ không sợ hãi của Văn Xuân Tương, liền cất lời châm chọc.
“Nếu chỉ kéo dài thời gian, thì vẫn có cách.” Văn Xuân Tương nói từng từ một.
Ma tu đa phần đều mềm nắn rắn buông, nếu ngươi chỉ tỏ ra yếu thế chút thôi thì bọn chúng sẽ dám xông tới uống máu ăn thịt. Ngược lại, nếu ngươi mạnh mẽ ngang ngạnh thì dù tu vi của bọn chúng có cao hơn ngươi, cũng sợ bị kéo chết chùm.
Văn Xuân Tương chỉ chọn vài người làm thuộc hạ, bình thường luôn độc lai độc vãng, cũng không phải đều do tính tình quái gở. Mà là y sống một mình trong Ma đạo đã lâu, cho nên hiểu biết tường tận về Ma tu. Càng hiểu Ma tu thì lại càng thấy Ma tu và mình không hợp nhau. Cũng không phải y chưa từng thu lại ma khí, ngụy trang thành Tiên tu hoặc trực tiếp dùng thân phận Bàn Nhược thiền sư đến sống trong Phật đạo.
Tiếc rằng, dù là Ma đạo, Tiên đạo hay Phật đạo, đều không phải nơi dành cho Văn Xuân Tương.
Về phần Yêu tu thì vì tính cách bất đồng và vấn đề chủng tộc nên cũng hỗn loạn chẳng kém ba đạo kia.
Quả nhiên, Văn Xuân Tương vừa thốt ra câu tràn đầy tự tin kia xong, đám Ma tu này liền do dự.
Giờ vẫn chưa đến lúc giết người, hơn nữa, Hoa Tương này tốt xấu gì cũng là tu sĩ kỳ Hợp Thể, nếu thật sự động thủ thì không ai dám chắc mình có phải đối thủ của y hay không. Đạo lữ song tu thường có hợp chiêu, lỡ như đạo lữ của y cũng góp một tay vào, độ ăn ý của hai kẻ này có thể vượt xa đám ô hợp bọn chúng. Lúc ấy chỉ sợ sẽ bị kẻ khác thừa nước đục thả câu.
Càng nghĩ càng thấy không đáng, cảm xúc của mấy Ma tu này cũng dần ổn định lại.
“Một câu đổi một câu, các hạ chắc chứ?” Khưu Dị Nhiên nâng bút, nghiêng đầu nhìn Văn Xuân Tương nói.
“Tuyệt không giả dối.”
“Ta có thể cam đoan chính xác khoảng hai trăm câu, cũng hi vọng rằng những câu hai vị đạo hữu giải được sẽ đừng trùng quá nhiều với tại hạ.” Khưu Dị Nhiên cười như gió xuân, song lại khiến người ta khó sinh ra cảm giác tín nhiệm.
“Xem may rủi thôi.” Văn Xuân Tương duỗi người, đáp một câu có lệ, rồi ngả lên bàn bắt đầu nghỉ ngơi.
“Hoa đạo hữu không làm bài sao?” Khưu Dị Nhiên lại hỏi tiếp.
“Có đạo lữ là được rồi.” Văn Xuân Tương xua tay bảo, “Hắn khá am hiểu cái này, các hạ cũng mau làm bài đi.”
Khưu Dị Nhiên cười cười, nâng bút bắt đầu viết đáp án của mình.
Không ít tu sĩ cũng dõi mắt nhìn về phía hắn, đáng tiếc đều bị Điền Ngọc trừng mắt lườm lại.
Khưu Dị Nhiên và Điền Ngọc đều nhìn thấu rõ.
Trong tình huống vừa phải giải đề vừa phải bảo đảm không bị kẻ khác nhìn thấy thì hai người hợp tác mới là tốt nhất. Ngoại trừ đạt đủ ba trăm điểm thì có thể loại bỏ thêm đối thủ cũng là chuyện tốt.
Điền Ngọc từng là thành chủ, luôn chẳng để tâm đến mấy chuyện vặt vãnh này. Những thứ trong đề bài nàng đều từng gặp qua, thế nhưng hiệu quả, hình dạng rồi luyện chế thế nào thì nàng hoàn toàn không biết. May mà Khưu Dị Nhiên vừa du lịch trở về, trải qua tháng ngày tự lực cánh sinh, nên cũng xem như quen thuộc với những thứ này. Hai trăm câu chẳng qua là hắn nói khiêm tốn thôi, tính thật ra thì hắn biết khoảng bốn trăm câu.
Khưu Dị Nhiên cũng muốn thông qua quyển trục để thăm dò sự lợi hại của đôi đạo lữ này.
Chí ít tu sĩ có kiến thức rộng rãi, tinh thông tạp học thì bản lĩnh sẽ không đến mức quá kém.
Vì để chiếu cố đồ đệ nhà mình, Ninh Thụy Hàm cũng lấy cho Thẩm Phá Thiên một quyển trục, ném cho hắn bảo hắn làm thử, xem có những thứ nào không biết.
Cũng có không ít thành chủ định thử sức mình nên cũng cầm một quyển bắt đầu làm, hiển nhiên đều bị kích thích bởi phương thức mới mẻ này.
“Đồ nhi, con phải cố gắng lên, đừng làm mất mặt vi sư.” Ninh Thụy Hàm cười tủm tỉm nói, “Không ít thứ trên quyển trục toàn là đồ con từng dùng trong hơn mười năm qua đấy!”
Đây là đang nhắc nhở hắn tiêu phí rất nhiều tiền của hả?
Thẩm Phá Thiên cố gắng kiên nhẫn, “Sư phụ yên tâm, đồ nhi từng dùng bao nhiêu tài nguyên, đều ghi nhớ rõ từng món từng món một.” Cùng lắm thì sau này lúc tính sổ cứ tìm đồ đem trả là xong!
“Ha ha, vậy thì tốt, vậy thì tốt.” Cũng chẳng biết Ninh Thụy Hàm có hiểu ẩn ý của Thẩm Phá Thiên hay không, “Vi sư bồi dưỡng con lâu như vậy, cũng phải thu được chút thành quả chứ. Không thì người ta lại tưởng mắt ta có vấn đề.”
Thẩm Phá Thiên cầm lấy bút, bắt đầu làm bài.
Tiếc rằng trước khi rơi vào Ma đạo, hắn chính là một Kiếm tu hầu như chẳng cần đến pháp bảo hay linh thảo bao giờ, sao biết trả lời mấy câu hỏi này? Cũng may hắn còn biết mấy câu về luyện khí và phân biệt vật liệu luyện kiếm, miễn cưỡng giải được chừng trăm câu. Cuối cùng Thẩm Phá Thiên cất quyển trục đi, chắp tay nói với Ninh Thụy Hàm, “Đồ nhi làm xong rồi.”
“Ồ? Đưa ta xem nào.”
“Không phiền sư phụ.” Thẩm Phá Thiên cự tuyệt, “Vừa rồi giải đề say sưa quá, không cẩn thận làm hỏng quyển trục.”
…..Mới nãy còn thấy con cất quyển trục đi cơ mà!
Ninh Thụy Hàm cười cười, không tiện làm quở trách đồ đệ trước mặt các đồng đạo khác, đành phải dặn dò mấy câu, bảo Thẩm Phá Thiên lần sau cẩn thận hơn.
“Tiền bối, bần tăng giải xong rồi.” Tạ Chinh Hồng truyền âm nói.
“Ồ? Đưa ta xem nào.” Văn Xuân Tương ngóc dậy khỏi bàn, vươn tay nhận lấy quyển trục của Tạ Chinh Hồng, sau đó đường đường chính chính chép đáp án từ quyển trục. Giữa sân thì đã là cảnh tượng đủ thứ pháp bảo bay loạn, ma quang mà ma khí hòa lẫn một màu.
“Không tệ không tệ, tiểu hòa thượng, khoảng một nửa câu hỏi bên trên người đều trả lời đúng rồi. Còn lại mấy câu quá mức kỳ quái, ngươi không biết cũng là bình thường.” Văn Xuân Tương nhìn như đang sao chép đáp án, thực tế là đang chữa bài cho Tạ Chinh Hồng.
Không thể không nói, bài làm của Tạ Chinh Hồng lần này, đã vượt xa mong đợi của Văn Xuân Tương.
Có rất nhiều đáp án đã từng được Văn Xuân Tương nói đến, thậm chí có vài câu chẳng sửa lấy một chữ.
Điều này chứng minh, tiểu hòa thượng quả nhiên khắc ghi trong tâm khảm từng lời y nói.
Sao có thể không khiến Văn Xuân Tương vui vẻ cho được?
✿Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu phiên ngoại Tây Du Ký khoảng ba cái nữa là hoàn rồi ha ha ha ha. Tôi vừa có não động mới, phải cho mọi người cảm thụ một phen mới được!
———————————–Tiểu phiên ngoại————————————
Bạch Cốt Tinh nhận ra mình bị gài bẫy, sắc mặt lập tức xấu đi.
Ngộ nhỡ để hắc bào đại nhân biết nàng bất cẩn làm lộ tin tức cho đám Tôn Ngộ Không, sợ rằng ngay cả lệ quỷ nàng cũng chẳng làm được.
Nghĩ vậy, Bạch Cốt Tinh đột nhiên ngước lên trời hô, “Đại nhân.”
Đến khi đám Tôn Ngộ Không quay đầu lại, nàng đã hóa thành một cơn gió bay đi.
“Đuổi theo ả.” Phật Tử là người đầu tiên đuổi theo.
Tôn Ngộ Không và Trư Bát Giới theo sát phía sau.
“Bát Giới, đệ đang làm gì đó?’ Tôn Ngộ Không bay lên thì phát hiện Trư Bát Giới bị tụt lại đằng sau, liền bay về hỏi.
“Hầu ca, huynh đi nhanh quá, ta đuổi không kịp.” Trư Bát Giới trả lời.
“Đuổi không kịp sao?” Tôn Ngộ Không đáp.
……Hắn thấy rõ ràng, Trư Bát Giới này vừa nãy mới lấy ra một đóa hắc liên truyền tin, chứng tỏ tên Bát Giới này cũng là giả.
Nếu hắn đoán không sai, e rằng lát nữa Bạch Cốt Tinh sẽ bị giết người diệt khẩu.
Tôn Ngộ Không bay ở đằng trước, Trư Bát Giới không thấy rõ vẻ mặt của hắn.
Ngay cả Bát Giới cũng xuất hiện, lại còn ngụy trạng đến gần như không một sơ hở. Tam giới rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, phải là nhân vật nào mới có thể gây ra chuyện như vậy?
Nghĩ đến đây, Tôn Ngộ Không không khỏi hướng mắt về phía Phật Tử ở phía trước.
Tu vi của tiểu hổ yêu này tăng tiến cũng quá nhanh rồi, Cân Đẩu Vân của hắn một lần đi được mười vạn tám ngàn dặm, hổ yêu mới tu luyện mấy trăm năm, thế mà cũng theo kịp tốc độ của hắn?
Bạch Cốt Tinh đang trốn chạy thì sắc mặt bỗng trở nên méo mó vặn vẹo, “Tro….. Tro cốt của ta!”
Nói xong câu ấy, Bạch Cốt Tinh liền hồn phi phách tán.
Trư Bát Giới mặt vô cảm đứng nhìn, cúi đầu giấu đi ý cười.
Xem ra yêu quái trong động phủ của Bạch Cốt Tinh đã phá hủy tro cốt của nàng. Nàng vốn sinh ra từ bạch cốt, bây giờ chẳng còn tro cốt, đương nhiên không thể nào sống sót.
“Mất manh mối rồi.” Phật Tử dừng lại, quay đầu nhìn Tôn Ngộ Không nói.
Sắc mặt Tôn Ngộ Không có phần nghiêm trọng, liếc nhìn Phật Tử, hai người trao đổi ánh mắt trong giây lát.
“Đại sư huynh, giờ chúng ta phải làm sao đây?” Trư Bát Giới tiến lên hỏi.
Còn chưa dứt lời, gậy Kim Cô của Tôn Ngộ Không đã đánh về phía hắn!