Sử Thượng Đệ Nhất Phật Tu



//
"803jpg""803jpg"

"846jpg""846jpg"

"711jpg""711jpg"

Thẩm Phá Thiên cảm giác có lẽ mình nghe lầm rồi.

Dù giờ phút này Cảnh Dĩ Phong có nói là y phụng mệnh muốn đi giết Lịch Hòa Quang ở cách cực kỳ xa thì cũng còn có lý hơn đưa rượu, hơn nữa còn đưa Bách Hoa tửu mà mấy nữ tu hay uống? Thẩm Phá Thiên thật sự không hiểu nổi suy nghĩ của những người này.

“Bách Hoa tửu….. Chẳng phải là thứ mà các nữ tu chuyên dùng để mỹ dung dưỡng nhan sao?” Thẩm Phá Thiên lầm bầm hỏi.

Cảnh Dĩ Phong nói, “Phải, mà cũng không phải.”

“Bách Hoa tửu được ủ từ vạn loại linh hoa, một ngụm rượu nhỏ thôi cũng đủ khiến một tu sĩ kỳ Hóa Thần đi tong hơn nửa gia tài. Mấy vò linh tửu đó, dù có bán ta đi cũng chẳng mua nổi.” Cảnh Dĩ Phong cười tự giễu, “Lúc ấy ta còn nghĩ, có phải hắn ta muốn thu Lịch Hòa Quang vào dưới trướng hay không. Nhưng khi vừa ngửi thấy rượu kia, ta liền từ bỏ ý nghĩ này.”

Linh tửu trân quý như thế, sẽ không chỉ vì một Lịch Hòa Quang!

“…….Vậy rốt cuộc là sao?” Thẩm Phá Thiên cảm giác đầu óc mình chẳng đủ dùng nữa rồi. Lẽ nào đối phương rỗi hơi nên tùy tiện đưa rượu cho người khác?

“Khi ấy hắn bảo ta chớ hỏi nhiều, chỉ sai ta đưa rượu cho Lịch Hòa Quang.” Cảnh Dĩ Phương khẽ cười một tiếng, “Không bao lâu sau, Tạ Chinh Hồng liền gặp mặt Cảnh Dĩ Phong. Con người Lịch Hòa Quang như thế nào, hẳn ngươi cũng biết. Có rượu ngon, hắn đương nhiên sẽ không hưởng riêng, mà chia cho Tạ Chinh Hồng một vò. Ngươi nghĩ, nếu Tạ Chinh Hồng có được một vò rượu ngon như thế, hắn sẽ uống một mình ư?”

“Tạ đạo hữu không thích rượu.” Thẩm Phá Thiên tiếp lời, “Khi uống rượu cùng bọn ta, hắn cũng vô cùng khắc chế, chưa từng say bao giờ. Chẳng lẽ…..” Thẩm Phá Thiên ngừng lại, hắn đã đoán được vài phần.

Tạ Chinh Hồng Tạ đạo hữu là người hào phóng, hắn và Cửu Châu Ma Hoàng lại có quan hệ đó, nếu có được rượu ngon như vậy, hắn chắc chắn sẽ không hưởng riêng một mình.

“Cuối cùng, rượu này ắt hẳn là đến chỗ Cửu Châu Ma Hoàng.” Cảnh Dĩ Phong khẳng định ý nghĩ của Thẩm Phá Thiên, tiếp tục nói, “Ta nghĩ, đây mới là mục đích của chủ nhân.”

“Mục tiêu của hắn là Cửu Châu Ma Hoàng?” Thẩm Phá Thiên bừng tỉnh đại ngộ. Mặc dù lòng vòng qua tay mấy người, nhưng với quan hệ của Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương, từ tay hắn đưa đến trước mặt Ma Hoàng, sẽ không khơi gợi bất cứ nghi ngờ gì, nhờ vậy có thể thần không biết quỷ không hay.

Quả thực là cao chiêu.

Nhưng làm sao hắn có thể tính được Lịch Hòa Quang sẽ gặp Tạ Chinh Hồng vào lúc nào? Hơn nữa, vò Bách Hoa tửu này có thể phát ra công hiệu gì? Nếu như bên trong có độc thì Cảnh Dĩ Phong, Lịch Hòa Quang và cả Tạ Chinh Hồng đều sẽ phát hiện ra mới đúng.

“Ta vốn cũng cho rằng là vì đối phó Cửu Châu Ma Hoàng Văn Xuân Tương, nhưng sau này phát hiện, hẳn là đối phó cả hai người. Nhưng phần nhiều vẫn là nhằm vào Tạ Chinh Hồng.” Cảnh Dĩ Phong chậm rãi nói, “Vậy nên hắn mới không ngần ngại liên thủ với Ma Hoàng Quý Hiết.”

“Cảnh đạo hữu, ngươi đang đùa đấy à?” Lúc trước nghe còn có lý chút, nhưng đến phần sau thì Thẩm Phá Thiên chỉ cảm thấy buồn cười, “Ma Hoàng Quý Hiết mà lại hợp tác với kẻ khác sao? Đúng là chuyện cười lớn.”

Trong ba ngàn thế giới này làm gì có ai không sợ chết mà dám hợp tác với Ma Hoàng Quý Hiết?

“Đây không phải chuyện cười.” Cảnh Dĩ Phong lắc đầu, “Hai người bọn họ thật sự đang hợp tác. Tỷ như Bách Hoa tửu kia, chính là từ Tiểu Ma cung của Quý Hiết.”

“Nhưng Quý Hiết và Văn Xuân Tương đều là Ma Hoàng, phạm vi thế lực cũng không có mâu thuẫn, đâu có bao nhiêu thù hận.” Thẩm Phá Thiên khó hiểu nói. Quý Hiết cần gì phải rước vào rắc rối lớn như vậy?

“Ha ha, giữa tu sĩ với nhau, cho dù không thù không oán thì cũng có thể tùy ý tranh đấu. Tuy ta không biết hai người vì sao lại đối đầu, nhưng hai bọn họ quả thực đề phòng lẫn nhau. Hoặc phải nói là, chủ nhân của ta đơn phương đề phòng Ma Hoàng Quý Hiết.” Cũng có lẽ là hắn có thứ gì đó để uy hiếp Ma Hoàng Quý Hiết, không thì chẳng thể nào có chuyện Ma Hoàng Quý Hiết ngoan ngoãn hợp tác với chủ nhân của y.

Song sự tình cụ thể hơn thì không phải chuyện Cảnh Dĩ Phong có thể biết được.

Điều y biết là, sẽ không một ai yên tâm hợp tác với một Ma Hoàng cả.

Đặc biệt là một Ma Hoàng Quý Hiết tu vi đứng đầu, tính cách thất thường.

“Về phần Tạ đạo hữu thì ta có thể đoán được đôi chút.” Cảnh Dĩ Phong thu lại nụ cười, nghiêm túc nhìn Thẩm Phá Thiên, “Chắc hẳn Thẩm đọa hữu cũng cảm giác được.”

“Nghĩa là sao?” Thẩm Phá Thiên nhíu mày.

“Ngươi và Tạ Chinh Hồng quen biết nhiều năm, nghe nói là quen nhau khi hắn vừa kết Đan nhỉ.” Cảnh Dĩ Phong cố ý nói chậm, “Khí vận của hắn rốt cuộc thế nào, Thẩm đạo hữu quả thực không biết sao?”

Thẩm Phá Thiên yên lặng.

“Không chỉ bản thân Tạ Chinh Hồng, mà Cửu Châu Ma Hoàng bên cạnh hắn, rồi hảo hữu của hắn, ngươi, Kỳ Vĩnh Duyên, Chu Ninh và Tam Tư, thậm chí Quy Nguyên tông nơi hắn từng ở…..” Cảnh Dĩ Phong liệt kê ra, còn chưa nói xong đã bị Thẩm Phá Thiên ngắt lời.

“Ngươi nói vậy là có ý gì?”

“Chỉ là tính toán đơn giản thôi mà.” Cảnh Dĩ Phong bình tĩnh nói, “Ngươi cũng biết đấy, Cửu Châu Ma Hoàng Văn Xuân Tương, vận khí của y luôn không được tốt cho lắm.”

“Làm sao ta biết được chứ?”

“Nhưng kể từ khi gặp Tạ Chinh Hồng, vận khí của y liền tốt lên. Từng có bốn tán tiên phái môn đồ thủ hạ đến Đạo Xuân trung thế giới tìm kiếm Cửu Châu Ma Hoàng, bọn họ đều từng tiếp xúc với Tạ Chinh Hồng vài lần, nhưng chẳng hề phát hiện hành tung của Cửu Châu Ma Hoàng.”

“Điều này cho thấy Tạ đạo hữu thông minh biết tùy cơ ứng biến.”

“Thẩm đạo hữu hà tất phải lừa mình dối người?” Cảnh Dĩ Phong không chút khách khí chỉ ra, “Tạ Chinh Hồng khí vận hơn người, hảo hữu của hắn cũng được lợi theo. Như các ngươi đây, chí ít đến hiện tại vẫn an toàn, dù gặp chuyện gì cũng hữu kinh vô hiểm, hữu lợi vô hại. Mà kẻ từng đắc tội với Tạ Chinh Hồng thì sao? Ngươi có còn nhớ các chủ của Thải Y các không?”

“…..Cô ta là ai?”

“Cô ta vốn là hảo hữu của Tam Tư, nhưng nhiều năm tu vi không tăng tiến nên sinh tâm ma. Thời điểm Tạ Chinh Hồng tìm đến nhờ cô ta chế tác pháp y thì cô ta rất không nể mặt Tạ Chinh Hồng. Sau đó, Tam Tư cắt đứt quan hệ với cô ta, hàng hóa của cô ta bắt đầu xảy ra vấn đề, chẳng mấy năm sau, Thải Y các cũng đóng cửa, cô ta thì chẳng biết đi đâu.”

“Chuyện này chứng tỏ bản thân người này tu vi không tinh, chẳng lẽ còn đổ tại Tạ đạo hữu sao?” Thẩm Phá Thiên phản bác.

“Khí vận vốn là thứ mơ hồ, nếu Thẩm đạo hữu không tin thì cũng chẳng có cách nào.” Cảnh Dĩ Phong cười nói, “Việc này không chỉ ta mà rất nhiều tu sĩ đều biết. Chẳng qua những tu sĩ đó đều e ngại sự lợi hại của Cửu Châu Ma Hoàng nên không dám hành động thôi. Hơn nữa, bản thân Tạ Chinh Hồng còn có Pháp ấn và Như Lai thần chưởng, chẳng mấy ai có thể đụng đến hắn. Tạ Chinh Hồng từ kết Đan đến hợp thể, hiện tại mới qua bao nhiêu năm? Trước đó hắn còn phải phí tâm giải cứu Cửu Châu Ma Hoàng Văn Xuân Tương và tìm tài nguyên tu luyện cho mình nữa. Tốc độ như vậy, ngươi tin ư?”

“Khi ấy có người đồn đãi, Tạ đạo hữu là đại năng Phật gia chuyển thế độ kiếp mà đến.” Thẩm Phá Thiên trả lời.

“Đúng thế, điều này rất có thể.” Cảnh Dĩ Phong nghiêm túc gật đầu, “Lời đồn này chỉ cung cấp một khả năng mà thôi. Cho dù là những lão tổ đoạt xá thì tốc độ tu hành cũng chưa chắc nhanh bằng Tạ Chinh Hồng. Nếu không nhờ có phần may mắn thì chẳng thể nào nhanh như vậy được cả.”

“Đừng bảo ý ngươi muốn nói là, chủ nhân của ngươi nhắm vào khí vận của Tạ đạo hữu nhé?”

“Người có khí vận mạnh sẽ được Thiên Đạo giúp đỡ rất nhiều. Tu hành đến giai đoạn sau thì căn cốt và ngộ tính đều không còn là nhân tố quyết định tu vi nữa, ngược lại khí vận hư vô mịt mờ mới là nguyên nhân quan trọng quyết định ngươi có thể phi thăng hay không.” Cảnh Dĩ Phong cười trào phúng, “Cùng là tu sĩ, có người căn cốt không tốt, ngộ tính không cao, nhân phẩm cũng chẳng ra gì, ấy thế mà lại có thể xuôi gió xuôi nước, đạp những tu sĩ chăm chỉ cố gắng ở dưới chân. Phật gia cũng có thuyết thiên nhãn thông, tích đức kiếp này, kiếp sau hưởng phúc. Thuyết nhân quả, khí vận của Đạo gia cũng nhiều không đếm xuể. Thẩm đạo hữu, sự thật bày ngay trước mắt, ngươi không thể không tin.”

Thẩm Phá Thiên chẳng thốt được chữ nào.

Hắn có thể tìm cớ cho Tạ Chinh Hồng, thế nhưng hắn biết, tốc độ tu hành của Tạ Chinh Hồng quá mức bất thường.

Có rất nhiều chuyện, dù bản thân Tạ Chinh Hồng không ra tay, thì những kẻ đối nghịch với hắn cũng đều sẽ tự tìm đường chết, người giao hảo với hắn thì sẽ thuận buồm xuôi gió.

Tỷ như hắn vậy.

Tán ma chi thể nhiều năm như thế mà vẫn không bị phát hiện, cho dù phế bỏ tu vi làm lại lẫn nữa, hắn cũng không mất đi quá nhiều thứ, thậm chí chẳng bao lâu sau còn gặp lại Tạ Chinh Hồng.

Thẩm Phá Thiên cũng rất muốn tin đây là cố gắng của bản thân mình. Thế nhưng có rất nhiều chuyện, quả thực chỉ nhờ một chút may mắn như vậy mà thôi.

Hôm nay hắn gặp được Cảnh Dĩ Phong ở nơi này, nghe hắn kể chân tướng sự tình, cuối cùng chẳng phải để giúp Tạ Chinh Hồng hay sao?

Nhưng mà…..

Đó là Tạ Chinh Hồng.

Dù khí vận có mạnh mẽ đến đâu, thì bọn họ vẫn quý mến nhau, trở thành bạn bè của nhau.

Hắn nguyện ý giúp đỡ Tạ Chinh Hồng, cũng giống như Tạ Chinh Hồng nguyện ý giúp đỡ hắn vậy.

Nếu nói tìm được bằng hữu chung chí hướng xem như là một loại may mắn, thì vận may của Thẩm Phá Thiên hắn cũng rất bất phàm.

“Đến nay ta vẫn không biết tính danh, tu vi hay ngoại hình của vị chủ nhân kia, vừa ra khỏi địa bàn của hắn là không nhớ được bất cứ điều gì về hắn. Ta đã thử nhiều cách nhưng đều chẳng có tác dụng. Nghe giọng điệu hắn nói chuyện thì hẳn là một vị tu sĩ đại năng từ mấy ngàn năm trước.” Thấy Thẩm Phá Thiên không nói gì, Cảnh Dĩ Phong liền quay lại đề tài chính.

“Mấy ngàn năm trước?” Sắc mặt Thẩm Phá Thiên trở nên nghiêm túc.

Nếu thật sự là đại năng sống lâu như vậy, ắt hẳn tu vi chỉ cao chứ không thấp.

“Ta nghe được từ chỗ một tu sĩ khác được chủ nhân tín nhiệm. Sở dĩ hắn trăm phương ngàn kế đối phó với Tạ Chinh Hồng, chính là vì hắn không biết từ đâu có được một bí pháp, có thể đoạt lấy khí vận của người khác cho bản thân mình. Mục tiêu của hắn, chính là khí vận đang ngày càng tăng lên theo tu vi của Tạ Chinh Hồng!”

Cảnh Dĩ Phong vừa dứt lời, bên ngoài bỗng truyền đến một tiếng nổ kinh thiên động địa như thể đáp lời hắn.

Ngay cả Cảnh Dĩ Phong và Thẩm Phá Thiên ở trong động phủ mà vẫn hứng chịu một ít ảnh hưởng.

“Bên ngoài làm sao vậy?” Cảnh Dĩ Phong giật giật mí mắt, có dự cảm chẳng lành.

“Là….. Là Cửu Châu Ma Hoàng.” Thẩm Phá Thiên lặng yên hồi lâu rồi đáp.

“Ma khí bên ngoài kia chỉ có Cửu Châu Ma Hoàng mới tạo ra được.” Thẩm Phá Thiên thở dài, nói. Trước đó hắn vừa gặp Văn Xuân Tương một lần nên dễ dàng nhận ra được. Ma khí sắc bén bá đạo như vậy, ngoài trừ Văn Xuân Tương ra thì không còn ai nữa.

Tạ Chinh Hồng được hai người chú ý giờ phút này đang ở trong Ngọc Tuyền động thiên.

Kỳ Vĩnh Duyên và Chu Ninh một trái một phải đứng bên cạnh Tạ Chinh Hồng, nhờ Ngọc Tuyền động thiên để quan sát tình huống bên ngoài.

Ma khí của Văn Xuân Tương vừa tràn ra, Kỳ Vĩnh Duyên và Chu Ninh đều sửng sốt.

Ngọc Tuyền động thiên là tiên khí mang lực phòng ngự đứng đầu, dù Văn Xuân Tương năm ấy phóng thích toàn bộ ma khí cũng không làm gì được Ngọc Tuyền động thiên. Song vẫn có thể thấy được uy lực của ma khí. Tỷ như hiện tại hình ảnh ở Ngọc Tuyền động thiên đang phóng đại ma khí của Văn Xuân Tương lên cực rõ.

Kỳ Vĩnh Duyên và Chu Ninh có thể nhìn thấy rõ ràng vô số mặt quỷ trong biển ma khí kia.

Những oan hồn lệ quỷ này thường là thứ để Ma tu hộ thân hoặc luyện khí, công kích, Kỳ Vĩnh Duyên và Chu Ninh cũng từng thấy không ít. Nhưng ma khí của Văn Xuân Tương dường có lại có điểm bất đồng.

Cái gọi là lệ quỷ, đa phần là trước đây chịu giày vò hoặc oan khuất to lớn, lòng bất cam nên mới hóa thần thành lệ quỷ, dần dần đánh mất thần trí của chính mình. Bởi vậy nên bọn họ thường chỉ có thể đơn giản duy trì hình người chứ rất ít có thể hiện ra tướng mạo rõ ràng.

Chính bản thân họ còn quên đi dáng vẻ của mình thì làm sao có thể khắc họa ra trên linh hồn?

Nhưng những gương mặt trong ma khí của Văn Xuân Tương lại đều rõ ràng.

Cho dù chỉ nhìn hình ảnh, song vẫn có thể cảm nhận được uy lực kinh người này.

“Vậy ra đây chính là Ma Hoàng!”

Kỳ Vĩnh Duyên và Chu Ninh cùng cảm thán, bọn họ còn phải tu luyện bao nhiêu năm nữa mới đạt tới cảnh giới như vậy đây?

Đoạt linh vừa xuất hiện, Kỳ Vĩnh Duyên và Chu Ninh suýt chút nữa đã quỳ xuống.

Thì ra thứ có cấp bậc truyền thuyết này, thật sự sẽ xuất hiện sao?

Tạ Chinh Hồng cười nhìn Xuân Tương tiền bối ở bên ngoài, chẳng lộ ra bao nhiêu cảm xúc.

Trước khi ra ngoài, Văn Xuân Tương đã phát thần thức truyền âm tới đây, bảo Tạ Chinh Hồng ngoan ngoãn ở lại Ngọc Tuyền động thiên, tránh gây cản trở khi đánh nhau với Quý Hiết.

Dù trong lòng Tạ Chinh Hồng không muốn, nhưng cũng không thắng nổi sự cương quyết của Văn Xuân Tương.

“Tiểu hòa thượng, có phải lời bổn tọa nói chẳng có chút hiệu quả nào đúng không?” Văn Xuân Tương rũ mắt, vừa ủy khuất vừa nói như thế, Tạ Chinh Hồng nhất thời chẳng thể nào kiên trì được nữa.

Xuân Tương tiền bối làm nũng quả thực quá phạm quy, hắn căn bản không chống đỡ nổi!

Cuối cùng, Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương cũng chỉ đành cùng thối lui một bước. Trước khi Quý Hiết chính thức lộ diện, Tạ Chinh Hồng chỉ có thể ngoan ngoãn ở lại trong Ngọc Tuyền động thiên.

Văn Xuân Tương tất nhiên cũng có suy xét của riêng mình.

Ma khí của y hiện tại, đã không cùng một loại với năm ấy nữa rồi.

Trước đây Văn Xuân Tương vẫn chưa tìm được đối tượng nở hoa, khi đến hoa kỳ cũng chỉ tìm đến Ngọc Tuyền động thiên, mặc cho mình bị bản năng nở hoa không chế, ở trong đó đại náo một hồi chờ hoa kỳ qua đi, mọi chuyện cũng liền xong. Bình thường khống chế ma khí cũng rất hạn chế, tránh cho ma khí quá mạnh, y áp chế không nổi sẽ lại nở hoa.

Nhưng sau khi song tu với Tạ Chinh Hồng, Văn Xuân Tương liền nhận được một ích lợi rõ ràng.

Ít nhất y có thể khống chế ma khí của mình hiệu quả hơn.

Đây chính là cái giá phải trả khi coi thường y!

Quý Hiết dám can đảm giở trò ám hại sau lưng y, hôm nay trên địa bàn của Quý Hiết, Văn Xuân Tương cũng muốn dùng ma khí hùng hậu của mình để vả cho Quý Hiết mấy bạt tai thiệt mạnh.

Nếu như cuối cùng Văn Xuân Tương thắng, sức mạnh của ma khí đoạt linh này sẽ khiến Quý Hiết càng thêm khó chịu.

Còn nếu thua….. thì là thua thôi.

Văn Xuân Tương chẳng để ý đến chuyện thắng thua này.

Giờ phút này, Văn Xuân Tương y phục phấp phới, lơ lửng giữa không trung.

Ma khí phía sau y nồng đậm khiến người ta khó mà nhìn thẳng, lại thêm đoạt linh, càng khiến các Ma tu sợ hãi không thôi.

Văn Xuân Tương vừa lòng nhìn những Ma tu phía dưới dùng ánh mắt khiếp đảm nhìn mình, vẻ mặt vô cùng hưởng thụ.

Đây mới là đãi ngộ mà Ma Hoàng nên có.

Nếu còn nhịn nữa thì y sẽ nhịn thành con rùa mất!

“Bổn tọa Văn Xuân Tương, nếu các ngươi không muốn trở thành miếng mồi cho ma khí của bổn tọa thì mau chóng cút đi.” Văn Xuân Tương chắp tay sau lưng mà đứng, ung dung nói.

“Cửu….. Cửu Châu Ma Hoàng sao lại xuất hiện ở đây?”

“Rốt cuộc là thật hay giả vậy?”

“Hẳn là thật, ai…… ai mà dám cả gan giả mạo Ma Hoàng chứ, chẳng phải là tự chui đầu vào chỗ chết sao?”

“Nhưng….. Nhưng Cửu Châu Ma Hoàng này rốt cuộc là…..”

“Sao, còn muốn bổn tọa tự mình động thủ, tiễn các ngươi rời đi à?” Chân mày Văn Xuân Tương khẽ nhướn lên, bỗng hiện ra mấy phần phong lưu.

Đáng tiếc các Ma tu ở đây đều không dám nhìn thẳng vào y, nghe Văn Xuân Tương nói ra câu ấy từ lập tức sợ hãi bỏ chạy tán loạn.

Dù muốn nói gì thì cũng phải đợi Ma Hoàng bệ hạ giá lâm đã rồi mới nói được.

Lục Nhâm đ*o nhân hạ lệnh sai thủ hạ an trí cho những Ma tu chạy trốn kia.

Nếu chạy hết sạch thì sẽ phải đối mặt với cơn thịnh nộ của Ma Hoàng bệ hạ. Làm thành chủ của Lục Nhâm thành, lão phải xuất lực vì tòa thành này.

Lục Nhâm đ*o nhân thật sự rất hiếu kỳ với vị Cửu Châu Ma Hoàng hành động không theo lẽ thường này.

Lão vừa phi hành vừa thầm cảm thán sự lợi hại của ma khí, đồng thời cũng hiểu ra vì sao Ma Hoàng bệ hạ lại đặc biệt tham gia hội đại bỉ lần này vì Cửu Châu Ma Hoàng.

Có điều nếu hai vị này thật sự đánh nhau, chỉ e Lục Nhâm thành của lão sẽ biến mất chẳng còn một mảnh.

Nghĩ đến đây, Lục Nhâm đ*o nhân mặc dù bất đắc dĩ, nhưng cũng chỉ có thể chuẩn bị tâm lý sẵn.

“Ồ, ra là thành chủ đến.” Văn Xuân Tương thấy Lục Nhâm đ*o nhân bay tới, liền ngả ngớn nói.

Lục Nhâm đ*o nhân kinh hãi, liên tục bái lạy Văn Xuân Tương, “Tiểu nhân bái kiến Cửu Châu Ma Hoàng.”

“Không cần khách khí, dù sao ngươi cũng không phải thủ hạ của bổn tọa.” Văn Xuân Tương ngồi ngay ngắn giữa không trung, mỉm cười xua tay nói.

Lục Nhâm đ*o nhân nghe vậy, trong lòng suy đi nghĩ lại vài chữ ngắn ngủi này đến mấy trăm lần, không rõ Cửu Châu Ma Hoàng nói vậy rốt cuộc là có ý gì.

Chẳng lẽ là đang cảnh cáo lão?

Hay là đang khích lệ lão?

Không không không, có lẽ càng thâm ý hơn.

Trước khi đến, Lục Nhâm đ*o nhân vốn suy tình rất nhiều cách thử thăm dò, nhưng đến khi tới gần thật rồi mới biết uy lực của Ma Hoàng cảm nhận được từ xa, căn bản chẳng bằng một phần mười áp lực thực sự. Chỉ đứng ở đây mặt đối mặt với Văn Xuân Tương thôi, Lục Nhâm đ*o nhân đã phí không ít công sức để khắc chế khao khát trốn chạy của mình rồi.

Người trước mắt này, thật sự quá mức nguy hiểm!

“Sao vậy, Quý Hiết còn chưa đến à?” Văn Xuân Tương có chút nhàm chán, “Bổn tọa đành chờ ở đây vậy. Vốn đang muốn chơi đùa hết mình với hắn, đáng tiếc về sau ngẫm lại, đằng nào hắn cũng phát hiện bổn tọa đến rồi, cần gì phải trốn trốn tránh tránh nữa? Hai vòng tỷ thí lúc trước, ngươi cũng tốn không ít công sức muốn thử bổn tọa nhỉ?”

Lục Nhâm đ*o nhân ứa mồ hôi lạnh.

Thông minh bị thông minh hại, chút tâm tư nho nhỏ của lão đều bị đối phương phát hiện ra. Dù đối phương lấy cớ này để giết lão thì lão cũng chẳng có lý do nào mà phản kháng, “Tiểu nhân ngu dốt, mong Ma Hoàng đại nhân đừng chấp nhặt với tiểu nhân.”

“Bổn tọa cũng chẳng hứng thú gì với cái mạng của ngươi.” Trên tay Văn Xuân Tương hội tụ một đám ma khí nhỏ. Hai mắt y nhìn chằm chằm ma khí trong tay, chằng buồn liếc đến Lục Nhâm đ*o nhân ở bên cạnh, “Phép thử của ngươi quá vụng, căn bản không thể nào thăm dò được hành tung của bổn tọa.”

“Ma Hoàng anh minh thần võ, tiểu nhân đương nhiên không phát hiện được gì.” Lục Nhâm đ*o nhân lấy lòng đáp.

“Ha ha, cũng đến lúc rồi.” Văn Xuân Tương càn rỡ cười to, “Cút đi, bổn tọa ở chỗ này chờ Quý Hiết, tính ra thì bổn tọa và hắn cũng mấy ngàn năm rồi chưa chạm mặt.”

Lục Nhâm đ*o nhân đang định đi thì ma khí ngút trời của Văn Xuân Tương bỗng lan ra một mảng đỏ.

Tựa như nhỏ một giọt máu vào trong nước, gợn sóng nhanh chóng lan rộng ra.

Trong ma khí hiện ra từng mảng huyết quang, chỉ chớp mắt đã chia cách bầu trời thành hai nửa.

Một nửa hắc ám âm u, một nửa huyết quang ngập tràn.

Điểm tương đồng duy nhất là chúng đều mang đến cảm giác áp bách cùng cực.

Nếu nói ma khí của Văn Xuân Tương xuất hiện thì oan hồn cùng khóc, lệ quỷ kêu than, thì huyết quang của Quý Hiết lại là biển máu núi thây, chúng sinh thần phục.

Không ai có thể trấn định tự nhiên dưới sát khí cường đại này.

Huyết quang như thể xâm nhập vào từng huyệt vị, lan tràn đến kỳ kinh bát mạch, cuối cùng bao trùm toàn bộ cơ thể. Đến khi quay đầu nhìn lại, bản thân đã bị phủ trong huyết quang, không thoát ra được nữa.

Ánh mắt Lục Nhâm đ*o nhân thoáng chốc đỏ lên, may mà nhanh chóng áp chế lại được.

Cũng may lúc trước lão đã phân phó người đem toàn bộ Ma tu rời đi, không thi giờ phút này đã chồng chất thi hài rồi.

Ma khí của Văn Xuân Tương kích phát mặt đen tối trong nội tâm tu sĩ, khiến bọn họ cảm nhận được sự thống khố của oan hồn lệ quỷ, cuối cùng biến họ trở thành một thành viên trong ma khí. Nhưng huyết quang của Quý Hiết thì lại ảnh hưởng đến thần trí tu sĩ, khơi dậy toàn bộ sát khí của bọn họ, trong đầu chỉ còn lại một chữ “Sát”!

Mặc dù biểu hiện có điểm khác nhau, nhưng thực chất là khác đường cùng đích.

Ma tu vốn dĩ đại diện cho hủy hoại và giết chóc.

“Nếu Cửu Châu Ma Hoàng thành tâm chờ đợi như thế mà tại hạ không xuất hiện thì chẳng phải là không nể mặt Cửu Châu Ma Hoàng hay sao?”

Trong màn huyết quang ngập trời, một người áo trắng đạp trên vệt sáng đỏ như máu, vắt qua không trung, vẽ ra một đường thật dài, lao nhanh tới.

Tướng mạo hắn chẳng nổi bật, khí chất cũng không mấy kiêu ngạo ngang ngược.

Nhưng hắn không nhanh không chậm bay đến như vậy, lại đủ hấp dẫn ánh mắt mọi người.

“AAAA ——”

“ÔÔÔÔÔÔ ——”

Ma khí của Văn Xuân Tương như thể đụng phải cường địch, cuồn cuộn nhào về phía người áo trắng kia.

Cũng không thấy người áo trắng làm động tác gì, khi tới gần cơ thể gắn, ma khí lại chẳng thể nào nhích thêm nửa phần.

“Mấy ngàn năm không gặp, ma khí của Cửu Châu Ma Hoàng có vẻ lợi hại hơn rồi nhỉ.”

Người áo trắng chắp tay với Văn Xuân Tương, “Ta tới muộn, xin chớ trách.”

✿Tác giả có lời muốn nói:

Tôi muốn để Quý Hiết lên sàn cool ngầu một chút, sau rồi nghĩ lại, không thể đoạt hết nổi bật của Xuân Hương được.

2333

Tạm thời chưa đánh nhau đâu.

Bởi vì vẫn còn một đối thủ chờ ở đằng sau nữa, chưa tới lượt Quý Hiết cool ngầu đâu ha ha ha.

Moah moah (づ ̄3 ̄)づ╭""

———————————–Tiểu phiên ngoại————————————

“Tiểu lão hổ, ngươi chớ để bị hắn lừa. Nhớ ngày xưa, lão Tôn ta cũng đâu phải chưa từng trải qua chuyện thế này.” Một Tôn Ngộ Không thở phì phì nói.

“Không ngờ yêu quái nhà ngươi cũng biết không ít chuyện nhỉ, Lục Nhĩ Mi Hầu mà cũng biết cơ à.” Một Tôn Ngộ Không khác hừ lạnh.

(Lục Nhĩ Mi Hầu chính là con khỉ giả mại Tôn Ngộ Không trà trộn vào đoàn thỉnh kinh đó. Nhớ lần nào xem đến tập đó cũng thương Tôn Ngộ Không kinh khủng:((( and tức ông Đường Tăng)

Phật Tử khẽ thở dài nhìn hai Tôn Ngộ Không trước mặt, “Đại Thánh, ngài không cần bận tâm đến ta, cứ trực tiếp đánh yêu quái này là được.”

“Được, tiểu lão hổ nói không sai. Bây giờ không giống trước kia, chẳng lẽ còn sợ sư phụ niệm Khẩn Cô chú chắc?”

“Ha ha, lời này phải để ta nói mới đúng.”

Dứt lời, hai Tôn Ngộ Không lại lao vào đánh nhau.

Đang đánh thì trên đỉnh đầu cả hai chợt nổi lên một đóa hắc liên.

Nụ cười lóe qua gương mặt Lục Nhĩ Mi Hầu, có hắc liên này tương trợ, Tôn Không Không chẳng chết thì cũng tàn.

Phật Tử lẳng lặng nhìn hắc liên kia, lòng có cảm giác, bất chợt vươn tay về phía hắc liên.

Hắc liên dường như chịu lực hấp dẫn nào đó, nhanh chóng vọt về phía Phật Tử.

Quanh người Phật Tử lóe sáng, tức khắc hóa thành một con bạch hổ uy phong lẫm liệt, mở to miệng nuốt lấy hắc liên.

Lục Nhĩ Mi Hầu thấy Phật Tử nuốt hắc liên vào bụng, liền thầm cười nhạo đối phương không biết tự lượng sức mình, hắc liên này chính là do Vô Thiên Phật Tổ ban tặng, một con hổ yêu nho nhỏ mà cũng dám nuốt sống? Nhưng hắc liên kia vào bụng hổ yêu liền giống như trâu đất xuống biển vậy, chẳng thấy có động tĩnh gì. Sắc mặt Lục Nhĩ Mi Hầu đại biến, “Ngươi…. Ngươi rốt cuộc là ai?”

Phật Tử nuốt xong hắc liên, ợ ra một hơi.

Tu vi đã lâu chưa tăng lên của hắn chợt biến đổi.

Editor: Thực ra cũng khá thích Quý Hiết, cơ mà cái thuyền CP của ổng khá là nhức nhối:)))


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui