Sử Thượng Đệ Nhất Phật Tu



//
"385jpg""385jpg"

"412jpg""412jpg"

"485jpg""485jpg"

Văn Xuân Tương nhận lấy ngọc giản mà Tạ Chinh Hồng đưa, ngón tay bất cẩn chạm vào tay Tạ Chinh Hồng.

Nếu là bình thường, Văn Xuân Tương sẽ trực tiếp nhào tới, ôm chầm lấy Tạ Chinh Hồng bắt đầu ăn đậu hủ. Thế nhưng giờ phút này thấy Tạ Chinh Hồng nghiêm trang giao ngọc giản Vạn Phật Triều Tông cho mình như vậy, Văn Xuân Tương lại trở nên ngại ngùng.

Tiểu hòa thượng nghiêm túc tặng lễ vật cho mình, khung cảnh đẹp thế này, không nên phá hủy thì hơn.

Nhưng mà bầu không khí tốt như vậy, lại không có người khác, là thời cơ tốt để làm chút gì đó! Chùa miếu đổ nát cũng không vấn đề, dù sao cũng có không gian ra vào tùy ý mà, nếu thật sự không được thì lại biến ra một đóa hoa, nằm trên hoa làm thế này thế kia cũng rất tình thú.

Trong đầu Văn Xuân Tương bùng nổ một trận thiên nhân giao chiến, ngoài mặt thì vẫn cảm động nhận lấy ngọc giản.

“Tiểu hòa thượng, ngươi không cần phải nghiêm túc như thế, ta không hứng thú với nó như với ngươi đâu.” Văn Xuân Tương nhìn qua ngọc giản một lượt, nghiêm trang nói, “Tiểu hòa thượng, hay là chúng ta song tu nhé?” Kết quả của thiên nhân giao chiến vẫn là sắc dục giành phần thắng.

Tạ Chinh Hồng dở khóc dở cười, vỗ vỗ tay Văn Xuân Tương, “Tiền bối, đừng nháo, nơi này còn đang đặt trường minh đăng của những Phật tu kia đấy!”

“Đổi nơi khác chẳng phải là xong sao.” Văn Xuân Tương không để ý đến câu cự tuyệt của Tạ Chinh Hồng, ngược lại còn nắm bắt chuẩn xác ý ngoài lời của hắn.

“Tiền…..”

Thấy Tạ Chinh Hồng còn muốn nói nữa, Văn Xuân Tương lập tức ghé tới hôn, chặn miệng Tạ Chinh Hồng lại.

Giờ cứ hôn hắn là được, cần gì nhiều lời?

Mắt Tạ Chinh Hồng dần cong lên, vươn tay ôm lấy eo Văn Xuân Tương, hai người cùng biến mất trong Vô Tự Thiên Thư.

Khốn Ách thiền sư và các trưởng lão Phật tu ở bên ngoài chờ mấy ngày, vẫn chẳng nhận thấy bất cứ dấu vết dao động pháp thuật nào.

“Chẳng lẽ bọn họ thật sự đã chết?” Một trưởng lão nhỏ giọng nói. Nhưng lời này vừa thốt ra, đừng nói là người khác, ngay cả chính ông ta cũng không tin. Nếu Cửu Châu Ma Hoàng và Tạ Chinh Hồng chết dễ dàng như vậy thì đâu cần phí nhiều công sức thế? Nhưng Đại Phong Ấn thuật được xưng là tuyệt học Phật môn, vị trưởng lão kia đã thi cốt vô tồn, nếu liều mạng đến thế mà vẫn không thể gây ảnh hưởng gì cho bọn thọ, vậy thì trong Phật môn, ngoại trừ những lão tổ lánh đời không lộ diện kia, còn ai có thể ngăn chặn được hai kẻ này đây?

Hơn nữa bọn họ giăng bẫy mai phục Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng như vậy, nếu để hai kẻ này thoát được, sau này có thể sống yên ổn được sao?

“Tin Bàn Nhược thiền sư chính là Cửu Châu Ma Hoàng, có cần truyền ra ngoài không?” Một trưởng lão khác nhẹ giọng hỏi.

Sắc mặt Khốn Ách thiền sư rất khó coi.

Ông vẫn luôn hi vọng được gặp lại Bàn Nhược thiền sư một lần, tuy rằng có người thường hay thảo luận về ông và Bàn Nhược thiền sư, nhưng bản thân Khốn Ách thiền sư biết, xét về trình độ Phật pháp, mình vẫn kém xa Bàn Nhược thiền sư, nổi danh chẳng qua là nhờ có Tam Bảo mà thôi.

“Tùy mấy người.” Chẳng biết Khốn Ách thiền sư nghĩ đến điều gì mà thân thể khẽ chấn động, “Có điều một khi tin tức Cửu Châu Ma Hoàng chính là Bàn Nhược thiền sư truyền ra, sẽ dẫn đến hậu quả gì, các vị hẳn cũng hiểu rõ.”

“Khốn Ách thiền sư, ông có ý gì?” Một trưởng lão nhíu mày nói.

“Ta không muốn tiếp tục can thiệp vào nữa.” Khốn Ách thiền sư nói, “Ta đến vốn là vì Bàn Nhược thiền sư, muốn tham khảo Phật pháp cùng y, nếu Bàn Nhược thiền sư ngay từ đầu đã không tồn tại, vậy ta cần gì phải tham gia vào chuyện của Phật môn mấy người nữa?”

“Ông nghĩ Văn Xuân Tương sẽ dễ dàng bỏ qua cho mình ư?”

“Không bỏ qua thì sao?” Khốn Ách thiền sư buồn cười đáp, “Từ khi tu hành đến nay, ta đã vượt qua không biết bao nhiêu bờ vực sinh tử, nếu như sợ chết thì bây giờ ta đã chẳng ở đây nói chuyện với các người. Các người rốt cuộc muốn làm thế nào, ta không mảy may quan tâm. Chỉ xin khuyên chư vị một câu, có thời gian ở đây chèn ép Phật tu khác thì chẳng bằng bồi dưỡng đệ tử của tông môn mình cho tốt. Thọ nguyên của chúng ta chung quy có hạn, có thể đột phá hay không, trong lòng bản thân cũng biết chắc.”

Dứt lời, Khốn Ách thiền sư liền hóa thành một cơn gió bay đi.

“Đâu ra cái lý ấy?” Mấy trưởng lão thấy thái độ Khốn Ách thiền sư như vậy thì nhịn không được mắng, “Đúng là xuất thân từ tán tu, chẳng hiểu quy củ tí gì cả!”

“Kỳ thực lời ông ta nói cũng không sai.” Lại có một trưởng lão cười khổ lắc đầu, “Nếu đệ tử tông môn chúng ta đủ mạnh thì chúng ta cần gì phải làm chuyện như thế? Năm xưa khi chúng ta còn trẻ, những sư huynh đệ thiên tư xuất chúng mạnh hơn hiện tại không biết bao nhiêu lần!”

“Bây giờ cũng không phải không có, mỗi tông môn luôn có một hai người có thể gánh vác trọng trách.” Một người khác tiếp lời, day day lông mày của mình, “Tỷ như Như Hối của Pháp Tướng tông chẳng hạn, y rất xuất sắc.”

“Một người, chứ không phải tông môn.”

“Có người nào phi thăng thuận lợi đi chứ.” Một trưởng lão ngẩng đầu, xa xăm nhìn lên trời, “Chí ít cũng cho các lão tổ một chút hi vọng. Đã ba ngàn năm rồi mà chẳng có lấy một ai phi thăng thành công, người bên trên mãi không lui xuống, cũng không chịu bỏ công chỉ bảo đệ tử, môn phong bất chính thì sao có thể đòi hỏi đệ tử khá lên được?”

“Chẳng bao lâu nữa sẽ đến ngày Huyền Nhẫn phương trượng của Minh Thiền tông khai đàn giảng đạo, nếu may mắn, đệ tử Phật môn có lẽ sẽ có vài người giác ngộ, nhận được cơ duyên.”

“Chỉ mong là thế.”

Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương song tu xong, đã là chuyện của mấy tháng sau.

Giờ phút này, hai người đang ở một cái hồ lớn trong Ngọc Tuyền không gian. Hồ này chẳng có bao nhiêu linh khí, nhưng lại có một đóa hoa sen khổng lồ.

Hoa sen này cũng chẳng phải loại trân quý gì, chỉ là kích thước lớn, lá sen cũng lớn, đủ cho mười mấy người nằm trên đó.

Văn Xuân Tương tình cờ thấy nó một lần liền chú ý, sau khi vào Ngọc Tuyền không gian liền quen đường mang theo Tạ Chinh Hồng nằm lên trên lá sen.

Sắc hồ bóng núi, mây trắng trời xanh.

Còn có mỹ nhân nằm trên lá sen, nhìn kiểu gì cũng khiến người ta nhiệt huyết sục sôi.

Lại chẳng biết rằng, trong mắt Tạ Chinh Hồng, Văn Xuân Tương mới là người hoạt sắc sinh hương.

Văn Xuân Tương chưa hết tà tâm, cặp móng vuốt ngang nhiên sờ soạng Tạ Chinh Hồng, sờ một hồi cuối cùng vẫn ngoan ngoãn quấn lấy eo Tạ Chinh Hồng

Đóa sen khổng lồ này chỉ có cơ thể chứ chưa sinh ra linh trí, trên lá sen có thêm hai người mà cũng chẳng phản ứng gì. Chỉ là thi thoảng động tác của hai người này có hơi kịch liệt một chút, vài giọt nước bắn tung tóe, dính cả lên hai người.

Khi ấy, Văn Xuân Tương sẽ nhịn không được vươn đầu lưỡi ra, liếm đi giọt nước trên người Tạ Chinh Hồng.

Mỗi lần làm như vậy, cảm xúc của Tạ Chinh Hồng sẽ có chút dao động, trông vô cùng mê hoặc quyến rũ.

Đúng vậy, Văn Xuân Tương cố ý làm thế.

Khi đối mặt với Tạ Chinh Hồng, nhất là thời điểm Tạ Chinh Hồng trần trụi thân thể, Văn Xuân Tương bao giờ cũng vô sự tự thông, học được cách câu dẫn.

Thực ra so với lá sen, đóa sen khổng lồ kia có lẽ thích hợp để hai người song tu hơn.

Nhưng tiểu hòa thượng là người của y, sao có thể chạm vào đóa hoa khác?

Đương nhiên, hai người ở trong Ngọc Tuyền động thiên, cũng không chỉ song tu mà thôi. Đến khi song tu kết thúc rồi, hai người bọn họ còn cẩn thận nghiên cứu Vạn Phật Triều Tông, muốn lĩnh ngộ thông suốt được chiêu thức tinh diệu trong Như Lai thần chưởng này. Tiếc rằng, dù cả Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng cùng nhau nghiên cứu, nhưng vẫn chẳng tìm ra manh mối gì.

Vạn Phật Triều Tông rất đặc biệt.

Chỉ xét riêng pháp môn của nó thì tinh diệu tuyệt luân, nhưng nói là xem không hiểu thì cũng không hẳn vậy, mà ngược lại, pháp môn của Vạn Phật Triều Tông viết cực kỳ chi tiết, dù tu sĩ kỳ Trúc Cơ xem thì cũng sẽ không thấy quá khó. Lạ là lạ ở chỗ, pháp môn xem hiểu được, cũng dựa theo nó mà vận công, nhưng một khi sử dụng, đừng nói là Vạn Phật Triều Tông, ngay cả uy lực của Đại Nhật thần chưởng cũng chẳng có.

“Lẽ nào là giả? Trông đâu có giống nhỉ.” Văn Xuân Tương xem đi xem lại ngọc giản rất nhiều lần, song vẫn chẳng nhìn ra chỗ đặc biệt.

“Tiền bối, ngài nghĩ có khi nào phải học hết tám thức trước rồi mới có thể sử dụng Vạn Phật Triều Tông không?” Tạ Chinh Hồng nghiêng đầu hỏi.

“Tám thức trước?” Văn Xuân Tương rầu rĩ, “Thức thứ nhất Phật Quang Sơ Hiện, thức thứ hai Kim Đỉnh Phật Đăng, thức thứ tư Phật Vấn Già Lam, thức thứ năm Phật Quang Phổ Chiếu và thức thứ sáu Thiên Phật Giáng Thế ta đều có, nhưng thứ thứ ba Phật Động Sơn Hà và thức thứ sáu Nghênh Phật Tây Thiên, ta đã tìm nhiều năm mà chẳng có chút tin tức gì. Nếu không nhờ có ngươi, chỉ sợ ta cũng không tìm được Vạn Phật Triều Tông.” Nếu nhất định phải học hết tám thức trước mới có thể dùng được, vậy Vạn Phật Triều Tông này đúng là cái thứ gân gà rồi. (Gân gà: ăn thì vô vị mà vứt thì tiếc, ý nói thứ không có lợi ích gì nhưng vứt thì thấy tiếc. Xuất phát từ câu nói của Tào Tháo trong Tam Quốc Diễn Nghĩa.)

“Không sao, tiền bối, ta có thể học cái khác trước.” Tạ Chinh Hồng cười nói, “Nếu Vạn Phật Triều Tông mà dễ học được thì thật có lỗi với thanh danh của nó.”

“Mà thôi, chỗ bổn tọa vẫn còn nhiều công pháp Phật gia lắm.” Văn Xuân Tương nghĩ một chốc, cũng vứt Vạn Phật Triều Tông ra sau đầu, “Tiểu hòa thượng, chẳng mấy khi có thời gian, chi bằng chúng ta sắp xếp lại chuyện này đi. Dạo gần đây cứ gặp mấy chuyện kỳ lạ, làm ta suýt nữa tưởng mình làm hỏng vận may của ngươi.”

“Tiền bối nói gì vậy chứ?” Tạ Chinh Hồng kéo Văn Xuân Tương lại, ôm càng chặt hơn, “Có thể gặp được tiền bối, là chuyện may mắn nhất của ta.”

Cái mặt già của Văn Xuân Tương đỏ lên.

Tiểu hòa thượng nói lời tình tứ thật đúng là không chống đỡ nổi mà.

“Nói chính sự đi nào.” Văn Xuân Tương ngoan ngoãn đặt tay lên hông Tạ Chinh Hồng, lá sen dưới thân rung rung.

Tạ Chinh Hồng làm bộ không biết.

Văn Xuân Tương là vua của muôn hoa, có ảnh hưởng tuyệt đối với những cây hoa chưa tu thành chính quả. Cứ mỗi khi Văn Xuân Tương nảy ra suy nghĩ gì, lá sen dưới thân đều sẽ nhạy bén nhận ra.

Như lúc này chẳng hạn.

Văn Xuân Tương kỳ thực muốn đặt tay ở chỗ khác cơ.

Nhưng mà vừa mới song tu xong, nếu y biểu hiện quá mãnh liệt, nhất định sẽ lưu lại ấn tượng không tốt trong lòng tiểu hòa thượng.

Làm Ma Hoàng, y vẫn muốn giữ thể diện một chút.

“Tiền bối cảm thấy Quý Hiết là người như thế nào?” Tạ Chinh Hồng hỏi.

“Chẳng biết nữa.” Văn Xuân Tương lắc đầu, “Ta mới chỉ gặp hắn một lần, cũng chẳng quen thuộc với hắn. Không thì lúc Trảm Thượng Sinh giả trang hắn, ta đã không đến mức bị lừa. Song Trảm Thương Sinh bắt chước hắn giống như vậy, còn giết gần hết thủ hạ của hắn, e rằng trong thời gian ngắn Quý Hiết sẽ không ra được đâu.”

“Khi ấy vì sao tiền bối lại dừng tay?” Tạ Chinh Hồng trầm tư một lát rồi hỏi, “Lúc đó nếu tiền bối động thủ, thân phận của kiếm linh Trảm Thương Sinh hẳn cũng không giấu được.”

“Không thể động thủ.” Văn Xuân Tương lắc đầu, “Nếu ta thật sự đánh nhau với hắn, sẽ phá hủy sẽ không chỉ vỏn vẹn một Lục Nhâm thành. Lúc đó tiểu hòa thượng ngươi sẽ không thoát ra được, mà dù có thoát ra, thiệt mạng nhiều người như vậy, trong lòng ngươi cũng sẽ không dễ chịu.”

“Tiền bối.” Tạ Chinh Hồng nghe Văn Xuân Tương nói vậy, ánh mắt trở nên nhu hòa, “Ta hiểu vì sao ngươi có thể song tu Phật Ma rồi..”

“Có ý gì?”

“Không có ý gì cả.” Tạ Chinh Hồng cười bảo, “Chẳng qua là cảm thấy tiền bối có điểm đáng yêu thôi.”

Văn Xuân Tương không nhịn nổi nữa, khẽ nhéo Tạ Chinh Hồng, “Đã gọi ta một tiếng tiền bối thì không được dùng cách dỗ con nít để đối đãi với ta, phải giữ tôn kính với ta, ta nói cái gì ngươi phải làm cái đó.” Văn Xuân Tương có hơi hoài niệm khoảng thời gian mình nói gì tiểu hòa thượng cũng răm rắp nghe theo.

Tiểu hòa thượng của khi đó nghe lời biết bao.

À thực ra cũng không nghe lời cho lắm.

“Vâng.” Tạ Chinh Hồng gật đầu, “Tiền bối nói gì ta đều sẽ nghe theo. Nhưng mà lời tiền bối từng nói, nhất định sẽ không đổi ý chứ?”

“Đương nhiên.” Văn Xuân Tương đáp không chút do dự, “Lời bổn tọa từng nói, chắc chắn sẽ không đổi ý.”

Tạ Chinh Hồng ghi lại vào tinh thạch, “Lời tiền bối từng nói, chắc chắn sẽ không đổi ý.”

Văn Xuân Tương cảm giác có điểm không ổn.

Nhưng bất kể y có nói thế nào, Tạ Chinh Hồng cũng không chịu cho y xem miếng tinh thạch kia.

“Thôi, nói tiếp chuyện Quý Hiết đi. Địch ở trong tối ta ở ngoài sáng, dù chúng ta muốn biết bước tiếp theo hắn định đi như thế nào, cũng chẳng thể biết được.” Văn Xuân Tương thở dài nói, “Kế tiếp phải đi một bước xem một bước.”

“Vâng.” Tạ Chinh Hồng nói.

Đến khi hai người tiếc nuối rời khỏi Ngọc Tuyền động thiên, bên ngoài đều là tin tức Huyền Nhẫn phương trượng của Minh Thiền tông sắp khai đàn giảng đạo.

Điều này lại khiến Văn Xuân Tương thấy kỳ lạ.

Theo lý mà nói thì tin y là Bàn Nhược thiền sư sẽ gây chấn động mới đúng.

Song y cũng cố ý đi hỏi thăm một chút, hình như cái nhìn của mọi người đối với Bàn Nhược thiền sư vẫn không hề thay đổi, nói cách khác, chuyện y chính là Bàn Nhược thiền sư căn bản không truyền ra.

“Lẽ nào đám lừa trọc kia lại tốt bụng như vậy?” Văn Xuân Tương thấy hơi buồn cười, “Cái đám đó, dù biết chuyện ta là Bàn Nhược thiền sư sẽ gây náo động, nhưng cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cơ hội đả kích ta đâu.”

“Tiền bối, ta thì lại cảm giác bọn họ không phải không nói, mà là không có cơ hội nói.”

“Hả?”

“Chỉ e tất cả bọn họ đã gặp nguy hiểm, không còn lại một ai.” Tạ Chinh Hồng trả lời.

“Ngươi nói cũng có lý, muốn giết bọn chúng cũng không phải việc gì khó.” Văn Xuân Tương gật đầu nói, “Nhưng mà như vậy cũng tốt, nếu giờ người bên ngoài bắt đầu kêu đánh kêu giết Bàn Nhược thiền sư thì ta lại không quen lắm.”

“Đại hội Phật pháp của Huyền Nhẫn phương trượng của Minh Thiền tông, tiền bối có muốn đi nghe thử không?” Tạ Chinh Hồng bỗng lên tiếng.

“Hả?”

“Tiền bối, ta muốn tu luyện Tam Bảo.” Tạ Chinh Hồng nhìn Văn Xuân Tương, nói, “Nghe nói Huyền Nhẫn phương trượng sở hữu Tam Bảo, Pháp ấn cũng kết hai ba cái, là cao nhân nhất nhì Phật môn hiện nay.”

“Vậy thì đi xem sao.” Văn Xuân Tương tiếp lời, “Ngươi cũng nên đi nghe Phật tu chính thống giảng giải Phật pháp, bế môn tạo xa sẽ không mang đến bao nhiêu ích lợi cho ngươi. Vả lại, ta cũng chưa gặp Huyền Nhẫn phương trượng bao giờ.” (Bế môn tạo xa: ý nói chỉ nghe theo ý kiến chủ quan của mình, không cần biết đến thực tế khách quan.)

Nếu như nói đại hội Phật Đản ở Hoa Nghiêm tông năm đó được xem là việc trọng đại kinh động Đạo Xuân trung thế giới, thì đại hội Phật pháp của Huyền Nhẫn phương trượng chắc chắn chính là việc trọng đại của toàn bộ Phật môn.

Các chưởng môn phương trượng của ngũ đại Phật môn chưa bao giờ lộ diện dễ dàng, bọn họ giống như trụ cột chính của các tông môn Phật giáo, sẽ không dễ dàng dịch chuyển. Năm xưa vào thời điểm Văn Xuân Tương ngang tàng nhất, y cũng không giao thủ với mấy phương trượng này, mà chỉ mới nhìn từ xa, chào nhau một cái rồi thôi.

Nhưng theo như Văn Xuân Tương phỏng đoán, nếu thật sự động thủ, tu vi của những phương trượng này hẳn cũng không hề kém cạnh Ma Hoàng.

Đồng thời, bọn họ cũng đang áp chế để tu vi không tăng lên.

Mọi người đều đang chờ đợi, chờ đợi một người phi thăng thành công xuất hiện.

Nếu thân phận của Bàn Nhược thiền sư vẫn chưa bị vạch trần, Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng liền lập tức biến thành Bàn Nhược thiền sư và đệ tử Thần Tú, tranh thủ lợi dụng thêm lần nữa trước khi thân phận hoàn toàn bại lộ.

Sau đó, hai người lại dạo quanh một chi nhánh của Minh Thiền tông, lấy được thiệp mời đến đại hội Phật pháp của Huyền Nhẫn phương trượng, bấy giờ mới thong thả rời đi.

Tiểu Ma cung.

Kiếm linh của Trảm Thương Sinh biến thành bộ dáng Quý Hiết, lượn lờ ở trong cung.

Hiện giờ trong Tiểu Ma cung đã không còn một ai.

Lúc trước y cũng xem như ăn no, liền hào phóng bỏ qua cho những người trong Tiểu Ma cung, thả cho bọn họ chạy, mình thì độc chiếm Tiểu Ma cung này.

“Thì ra Văn Xuân Tương chính là Bàn Nhược thiền sư.” Kiếm linh khẽ cười, “Kỳ thực cũng phù hợp với tác phong bình thường của y. Có điều không ngờ trình độ Phật pháp của y lại cao đến thế.”

Hợp tác ngắn ngủi với Hình Khai Sướng, khiến kiếm linh biết được một ít chuyện xưa.

Chẳng hạn như Phật tu tên Tống Thanh mấy ngàn năm trước.

Chẳng hạn như bản thể của Văn Xuân Tương.

“Ma khí của Văn Xuân Tương lợi hại như vậy mà y vẫn có thể giữ được lý trí, không nảy sinh tâm ma, có lẽ có liên quan lớn đến công pháp Phật đạo mà y tu luyện. Tiếc thật đấy Quý Hiết, vận khí của ngươi chỉ đến vậy thôi.” Trảm Thương Sinh gõ gõ mặt đất, cười lớn, “Ma khí của người ta vẫn là ma khí, huyết khí của ngươi thì lại nuôi dưỡng ta.”

Mặt đất bắt đầu rung chuyển.

“Được rồi được rồi, ta không nói nữa.” Kiếm linh dẩu môi, y thích dùng thân thể của Quý Hiết để làm ra một vài biểu cảm và việc mà Quý Hiết sẽ không làm, y đã bị nhốt trong Trảm Thương Sinh lâu quá rồi. Nếu không phải trời xui đất khiến có được thần trí, lại có vô số huyết nhục nuôi dưỡng, hiện giờ y đã chẳng thể tự do tự tại đi ra, dùng thân thể của Quý Hiết để ngắm nhìn phong cảnh thế giới.

Y vừa là kiếm linh của Trảm Thương Sinh, vừa là tâm ma của Quý Hiết.

Quý Hiết có thể trói buộc y, nhưng lại không thể phá hủy y.

Nếu y bị hủy, Trảm Thương Sinh cũng sẽ hủy theo.

Trên thế giới này, chưa từng có thứ sức mạnh vượt trội nào luôn ngoan ngoãn cho ngươi sử dụng mà không phản phệ cả.

Văn Xuân Tương phải chịu khổ vì ma khí, Quý Hiết đương nhiên cũng phải chấp nhận sự tồn tại của y.

“Ta giúp Văn Xuân Tương một tay, giết sạch đám Phật tu biết thân phận của y, đáng tiếc có một tên Khốn Ách thiền sư đã rời đi trước, nhưng mà Khốn Ách thiền sư chẳng có đầu óc, tiếng nói cũng không có sức ảnh hưởng gì, chạy thì cứ chạy. Mạng của mấy Phật tu kia, đều sẽ tính lên đầu Văn Xuân Tương.” Kiếm linh cười hì hì, “Đợi đến khi đám Phật tu kia và Văn Xuân Tương đánh nhau, ta lại thôn phệ Văn Xuân Tương, đến lúc đó, ngươi sẽ không đánh lại ta được.”

Từ nay về sau, y làm chủ, Quý Hiết làm tôi tớ.

Có điều bây giờ, lời này y vẫn không dám nói.

Hiện tại y vẫn không phải đối thủ của Quý Hiết, ngộ nhỡ Quý Hiết thật sự nổi giận bẻ gãy y, luyện chế Trảm Thương Sinh lại từ đầu cũng không phải không thể.

Vì thế, Trảm Thương Sinh chỉ dám thôn phệ mấy thủ hạ không quan trọng của Quý Hiết, đám tâm phúc thì y sẽ không động vào.

“Đúng rồi, ta còn phát hiện một chuyện thú vị nữa.” Như thể nghĩ tới gì đó, kiếm linh trở nên vô cùng hứng khởi, “Kẻ tên Tạ Chinh Hồng kia, Phật khí trên người hắn vô cùng mạnh mẽ, chỉ nhìn thấy hắn thôi mà toàn thân kiếm của ta cũng phải run rẩy. Đáng tiếc, không ăn được, chỉ có thể giết thôi, nếu mà ăn, e rằng huyết khí và oán khí trên người ta sẽ bị tinh lọc mất. Đến lúc đó ngươi xuất quan, chuyện đầu tiên làm sẽ là giết hắn.”

Mặt đất lại lần nữa rung chuyển.

“Ngươi nói xem, hắn có phải chính là kẻ mà ngươi tìm kiếm không?” Kiếm linh cau mày, “Không trùng hợp như vậy chứ. Rồi rồi rồi, để ta đi thử xem.”

Thẩm Phá Thiên đi ở trên đường mà cũng nghe thấy chuyện đại hội Phật pháp của Mình Thiền tông.

Đại hội thế này, cứ khiến hắn nhớ tới đại hội Phật Đản ở Đạo Xuân trung thế giới năm xưa.

Rất nhiều chuyện, kỳ thực bắt đầu từ đại hội ấy.

Hiện giờ hắn đã thu lại sát khí, thay hình đổi dạng, không ai có thể nhận ra hắn.

Thậm chí hắn còn âm thầm đến Đãng Kiếm tiên tông xem thử, rất nhiều sư huynh đệ đã quên mất Thẩm Phá Thiên là ai, mấy năm nay số lượng tu sĩ chết đi trên vạn người, làm gì có ai nhớ rõ một tiểu đệ tử Thẩm Phá Thiên thậm chí còn chẳng vào được nội môn?

Thẩm Phá Thiên nhìn những đệ tử mới đang luyện kiếm ở trong núi, lặng lẽ cười, cuối cùng cũng buông xuống được Đãng Kiếm tiên tông khỏi lòng mình.

Nếu Thẩm Phá Thiên đã chết, vậy hắn cần gì phải xuất hiện nữa?

Có một câu Ninh Thụy Hàm nói không sai, bây giờ hắn là thiếu thành chủ của Tiêu Thái thành, thân phận này chỉ mang đến cho Thẩm Phá Thiên tranh đấu vô vị mà thôi. Tông môn của hắn không phải Đãng Kiếm tiên tông, mà là Lạc Kiếm tông.

Nhưng cận hương tình khiếp, dù trở lại Đạo Xuân trung thế giới, Thẩm Phá Thiên cũng không dám về Lạc Kiếm tông. (Cận hương tình khiếp: nghĩa là lâu ngày không về thăm quê nhà, khi quay về lại thấy hồi hộp lo lắng.)

Người của Đãng Kiếm tiên tông không nhận ra hắn, nhưng sư phụ có thể nhận ra hắn.

Sau khi Ninh Thụy Hàm rời đi, Thẩm Phá Thiên kiểm tra nhẫn trữ vật của mình, phát hiện một miếng ngọc giản, còn cả Long Thúy vốn đã gãy của hắn nữa. Bên trong chính là công pháp giúp hắn trở lại làm Kiếm tu mà Văn Xuân Tương từng hứa hẹn, chỉ là không biết Văn Xuân Tương bỏ nó vào trong nhẫn của hắn từ bao giờ?

Hình dạng của Long Thúy có chút thay đổi, nhưng cảm giác vẫn giống nhau.

Trước kia Long Thúy là linh kiếm Tiên đạo, hôm nay lại là bảo kiếm Ma đạo, hình dáng đương nhiên có không ít biến hóa. Nhưng đối với Thẩm Phá Thiên mà nói, chỉ cần Long Thúy có thể trở về, nhưng thay đổi đó chẳng tính là gì.

Văn Xuân Tương cũng nói rõ trong ngọc giản, công pháp này có thể khiến nó bồi đắp lại căn cơ Kiếm đạo, nhưng bản thân không dựa vào Long Thúy nữa, mà là dựa vào tán ma chi thể. Trước đây Long Thúy là bảo kiếm bản mạng của hắn, còn giờ chỉ xem như pháp bảo của hắn thôi.

Một khi tu luyện công pháp này, về sau chỉ có thể lựa chọn kiếm pháp thiên vào công kích và giết chóc, kết hợp sát khí và sát khí lại với nhau, từ trong ra ngoài, đều trở thành một Ma tu.

Nếu là trước đây, có lẽ Thẩm Phá Thiên còn phải cân nhắc đôi chút.

Nhưng sau chuyện ở Tiểu Ma Giới, Thẩm Phá Thiên không để ý mấy vấn đề này nữa.

Công pháp này còn có lực công kích mạnh hơn cả công pháp Ninh Thụy Hàm cho hắn, thế là đủ.

Kiếm tu, có thể nhất kiếm bình thiên hạ, đã là mục tiêu lớn nhất rồi.

———————————–Tiểu phiên ngoại————————————

Phật Tử lẳng lặng nhìn mấy kẻ này làm màu, thức thời không vạch trần bọn họ.

Đầu năm nay mọi người đều sống chẳng dễ dàng, dù bắt quỷ kiếm được rất khá, nhưng khổ nỗi người làm nghề này thật sự quá nhiều, theo nhân số tăng lên, giá cả đương nhiên cũng hạ xuống. Một ngàn lượng bạc này đủ cho bọn họ mở mấy đạo quan chùa miếu tuyển nhận đệ tử, vụ làm ăn lớn như vậy, sao có thể dễ dàng bỏ qua được?

“Chẳng hay các vị có gì chỉ giáo?” Trần lão gia trầm tư một lát rồi hỏi.

“Còn phải xem xem đã.” Một hòa thượng bấm phật châu, trịnh trọng nói, “Hãy để chúng ta ở lại viện này một đêm, nếu con yêu nghiệt kia xuất hiện, chúng ta sẽ nghĩ cách bắt nó, còn nếu nó không đến, có lẽ sẽ phải đợi thêm mấy ngày, tìm phương pháp khác.”

“Đại sư nói có lý.”

“Không sai, chúng ta ở lại nơi này một ngày đi.”

Mọi người nhao nhao phụ hoạ.

Trần lão gia đành phải đồng ý, “Vậy mong các vị đại sư chú ý an toàn. Con yêu quái kia rất lợi hại, e rằng không dễ đối phó.”

“Trần lão gia cứ yên tâm.” Thiếu nữ cười hì hì nói, “Yêu quái chúng ta từng gặp cũng không ít đâu.”

Trần lão gia cười gật đầu.

“Trương công tử, cậu còn muốn tiếp tục ở lại không.” Trần lão gia quay đầu hỏi.

“Trần lão gia, có lẽ ta nên về trước nghỉ ngơi một đêm.” Phật Tử cười đáp, “Có mấy vị cao nhân ở đây, ngày mai ta lại đến xem cũng không muộn. Bằng không nếu cản trở bọn họ bắt yêu thì lại thành tội của ta mất.”

“Được được, chúng ta trở về chơi thêm ván cờ nữa.” Trần lão gia rất hài lòng với sự thức thời của Phật Tử.

“Vâng.” Phật Tử và Trần lão gia cùng trở về, mấy cao nhân phía sau đều thở phào nhẹ nhõm.

“Cuối cùng cũng đi.” Thiếu nữ thản nhiên xé phù lục trên viện xuống, đẩy cửa đi vào, “Nếu bọn họ không đi thì chúng ta lại phải tiếp tục giả vờ.”

“Quanh đây làm gì có yêu quái, đều bị người khác cướp sạch hết rồi.” Đạo sĩ nọ cũng oán giận, “Xem ra mọi người đều hiểu rõ, số tiền này chia đều, mọi người thấy sao?”

“Cũng được.” Tuy rằng hai trăm lượng khác một ngàn lượng, nhưng dù sao có vẫn hơn không.

Mọi người đều biết nơi này vốn không có yêu quái gì, chẳng qua là bày trò gạt người mà thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui