Sử Thượng Đệ Nhất Phật Tu



//
"849jpg""849jpg"

"776png""776png"

"853jpg""853jpg"

Sự xuất hiện của Tạ Chinh Hồng đương nhiên khiến người ta kinh hãi.

Tầm mắt của các đệ tử Minh Thiền tông hướng về phía điểu vương dưới chân Tạ Chinh Hồng, mà tầm mắt của các trưởng lão thì đều hướng về phía nam tử áo đen bên cạnh Tạ Chinh Hồng.

“Cửu….. Cửu Châu Ma Hoàng?”

Các tu sĩ nhìn thấy Văn Xuân Tương, ai nấy đều biến sắc.

Các tu sĩ đến Minh Thiền tông bất kể nhân phẩm có tốt hay không, đều là nhân sĩ Chính đạo, nhưng xét về tu vi, dù toàn bộ bọn họ gộp lại cũng không thể làm gì được Văn Xuân Tương. Giờ đang ở địa giới của Minh Thiền tông, vậy mà lại gặp được nhân vật chỉ xuất hiện trong truyền thuyết này, tâm tình của bọn họ như vậy cũng dễ hiểu thôi.

Như Hối và Tố Kim là đệ tử ưu tú của Pháp Tướng tông và Minh Thiền tông, tất nhiên không thể giả câm vờ điếc, hai người cùng nhau tiến lên, trịnh trọng nói với Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương, “Bái kiến hai vị.”

Các tu sĩ nhìn Tạ Chinh Hồng, lại nhìn Văn Xuân Tương, chần chừ một chốc, song cũng nhanh chóng làm theo Như Hối và Tố Kim.

Mặc dù bọn họ không muốn khom lưng với Ma tu, nhưng cũng không thể làm khó người khác ngay trước mặt họ được.

Dù đối phương là Ma tu, nhưng đạt tới sức mạnh như Văn Xuân Tương, đã không có gì gọi là Chính đạo hay Ma đạo nữa rồi.

Vả lại, Văn Xuân Tương chưa từng gây tội ác tày trời gì, người ở đây cũng không mấy ai có thâm cừu đại hận với Văn Xuân Tương, đương nhiên phải nể mặt nể mũi.

“Không cần khách khí.” Văn Xuân Tương âm trầm đáp, “Bổn tạo tới đây chỉ vì tiện đường ghé qua thôi, không cần trưng cái điệu thấy chết không sờn kia ra.” Văn Xuân Tương sâu xa đảo qua các tu sĩ một lượt, “Chỉ có mấy kẻ các ngươi, vẫn không đáng để bổn tọa ra tay.”

Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương xuống khỏi người điểu vương, thân thể thanh điểu điểu vương tỏa ra vầng sáng, chẳng mấy chốc đã khôi phục lại nhân thân, áo xanh tay rộng, phong tư xuất chúng, trong thần thái còn ẩn chứa mấy phần kiêu ngạo. Nhưng khi ánh mắt hắn nhìn sang Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng thì lập tức trở nên yếu ớt.

Lời Văn Xuân Tương nói lúc trước vẫn còn văng vẳng trong đầu hắn.

“Tiểu hòa thượng, ngươi buông ra, bổn tọa phải vặt sạch lông chim của nó, phanh ngực mổ bụng nướng lên!”

“Tiền bối….. Tiền bối bình tĩnh.”

“Bổn tọa không thể nào bình tĩnh được!”

Thanh điểu điểu vương tên là Yến Dữ Hành, là một Yêu tu đại năng kỳ Hợp Thể, dưới trướng có vô số tiểu đệ, biết bao đại năng muốn hắn tuyên thệ thuần phục, dùng đủ thứ cách mà Yến Dữ Hành chẳng mảy may phản ứng gì. Linh lực tích tụ trong phật châu của hắn lại càng khiến người ta thèm nhõ dãi, dù là các lão tổ kỳ Độ Kiếp, trông thấy linh lực Kiếm đạo mà Yến Dữ Hành ngưng tụ trong phật châu nhiều năm, tròng mắt cũng phải trợn trừng.

Điều kiện tốt như vậy, xưa nay toàn là Yến Dữ Hành chê bai người khác chứ chưa thấy ai chê bai hắn bao giờ.

Hôm nay, Yến Dữ Hành đang tu luyện trong động phủ, lồng ngực bỗng sinh ra một cảm ứng huyền diệu khó lý giải.

Hắn biết, chủ nhân mệnh định của mình sắp đến rồi.

Tộc của Yến Dữ Hành tuy có huyết mạch phượng điểu, nhưng huyết mạch mỏng manh, có thể tu luyện đến kỳ Hợp Thể đã rất khó rồi, nếu muốn tiến thêm một bước, thì chỉ có cách lập khế ước với một vị chủ nhân có tiềm năng phi thăng đến Tiên giới, nhờ tiên khí để tôi luyện huyết mạch, tăng cao phẩm chất của mình. Nói chung, tộc của bọn họ muốn tìm một vị chủ nhân như vậy cũng không khó, trong ký ức truyền thừa có rất nhiều tiền bối đã thành công. Đáng tiếc đến đời của Yến Dữ Hành thì có hơi thảm.

Thời điểm hắn vẫn còn là quả trứng, hầu như cứ mỗi một trăm năm lại có một người phi thăng, quả thực là phồn vinh hưng thịnh.

Đến khi hắn phá trứng bắt đầu tu luyện, trong Tu Chân giới lại chẳng xuất hiện người nào có thể phi thăng!

Sau khi biết được tin này, Yến Dữ Hành tức đến suýt tắt thở.

Chẳng lẽ hắn thật sự xui xẻo như vậy sao?

Nhưng hôm nay thì khác.

Vừa nhìn thấy Tạ Chinh Hồng, hắn liền cảm thấy người này nhất định có thể phi thăng, bởi vậy lập tức muốn ký kết khế ước với Tạ Chinh Hồng, dâng tặng phật châu chứa linh lực mình tích trữ bao năm để biểu đạt thành ý.

Khi Văn Xuân Tương nhìn thấy Yến Dữ Hành, con yêu điểu to lớn này dâng lên một viên phật châu, linh lực dồi dào, vô cùng thuần túy, rất thích hợp cho tiểu hòa thượng ổn định tu vi sau khi ngưng kết Tam Bảo.

“Không tồi, cũng tinh tường đấy, ngươi tên là gì? Bổn tọa sẽ giới thiệu ngươi đến chỗ Nhật Nguyệt Yêu Hoàng.”

Vì ghét yêu thú nên Văn Xuân Tương không hiểu lắm về tập tính của yêu thú. Hơn nữa y và Tạ Chinh Hồng đang ân ái ngọt ngào, trong đầu chỉ biết mỗi Tạ Chinh Hồng, đâu còn để ý tiểu yêu tinh này suy tính cái gì!

Ai ngờ Tạ Chinh Hồng vừa chạm vào viên phật châu kia, trong đầu liền tự động hiện ra khế ước.

Nói cách khác, khế ước giữa Yến Dữ Hành và Tạ Chinh Hồng đã thành lập.

“Chủ nhân!”

Yến Dữ Hành vừa hô một tiếng, đã bị Văn Xuân Tương nhận thấy bất ổn bóp chặt cổ.

Khoảnh khắc ấy, Yến Dữ Hành thật sự cảm giác mình sẽ bị nam nhân trước mắt này ăn trọn!

“Yến thí chủ, đã lâu không gặp.” Tố Kim cười hỏi thăm.

Yến Dữ Hành tỉnh lại từ trong hồi ức, lạnh nhạt đáp lại.

Tố Kim mỉm cười nhìn Tạ Chinh Hồng, xê ra một bước, làm thủ thế mời, “Mời hai vị ngồi.”

Tạ Chinh Hồng gật đầu, quay sang nhìn Yến Dữ Hành, sau lưng như bị thứ gì đó bắn thẳng tới.

“Ngươi cứ ra ngoài chơi trước đi.” Tạ Chinh Hồng bảo với Yến Dữ Hành.

“Vâng.” Yến Dữ Hành cũng không muốn ở trong này với Văn Xuân Tương, bèn vội vàng gật đầu rồi hóa thành một vệt sáng bay đi xa.

“Tiểu hòa thượng, trông ngươi có vẻ rất vừa lòng với yêu sủng mới thu nhỉ.” Văn Xuân Tương dùng thần thức truyền âm.

“Tiền bối, của ta chính là của ngài, sai khiến Yến Dữ Hành như thế nào là do tiền bối định đoạt. Song trời cao có đức hiếu sinh, mong tiền bối thủ hạ lưu tình, chừa lại nửa cái mạng.” Tạ Chinh Hồng trả lời.

“Hừ.”

Văn Xuân Tương cười nhạt, “Bổn tọa cũng đâu phải kẻ hẹp hòi như thế, chẳng qua là một con chim mà thôi, còn chưa đủ làm sủng vật nuôi chơi.” Đợi xong việc này rồi, trực tiếp ném nó vào Ngọc Tuyền không gian, à, còn có Tiểu Ngốc Tử lúc trước nữa, cùng ném vào luôn, chưa đến ngàn tám trăm năm thì chưa cho ra!

Đến khi Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương ngồi vào hai chiếc ghế kia, mọi người mới biết thì ra hai vị trí đó là cố ý an bài cho họ.

“Hai kẻ này dựa vào đâu mà ngồi trên chúng ta?”

Lời này vừa nói ra, Dung Bác Siêu thầm nói “Không xong”, nhưng Trang Quang Tịch đã đứng dậy rồi.

Hắn không phục Tạ Chinh Hồng, Tạ Chinh Hồng vừa xuất hiện đã trấn áp mọi người, đoạt hết nổi bật của hắn, giờ còn ngồi vào vị trí mà trưởng lão và đại sư huynh của Đãng Kiếm tông bọn họ không ngồi được, Trang Quang Tịch sao có thể nuốt trôi cục tức này?

Hơn nữa, tuổi tác của Tạ Chinh Hồng và hắn cũng chẳng kém là bao, Tạ Chinh Hồng có Văn Xuân Tương chỉ bảo, hắn cũng là đồ đệ do tán tiên một tay dạy dỗ, chẳng lẽ chênh lệch thật sự lớn đến như vậy ư?

“Vị thí chủ đây là…..?” Tạ Chinh Hồng không nhớ mình từng gặp Kiếm tu này.

“Trang Quang Tịch của Đãng Kiếm tiên tông.” Trang Quang Tịch ôm quyền nói.

Đãng Kiếm tiên tông?

Tạ Chinh Hồng nghĩ, nếu hắn không nhớ lầm, đây chính là nơi ở của Thẩm Phá Thiên trước khi chuyển sang làm Ma tu.

“Ra là cao đồ của Đãng Kiếm tiên tông, bần tăng bái kiến thí chủ.” Tạ Chinh Hồng vẫn sẵn lòng nể mặt Đãng Kiếm tiên tông.

Văn Xuân Tương ở bên cạnh bất động thanh sắc, nơi này là địa giới của Minh Thiền tông, các Phật tu đều đang nhìn chằm chằm vào. Y không muốn để khiến người ta nghĩ tiểu hòa thượng lợi hại là vì nhờ có y, y muốn tiểu hòa thượng trở nên mạnh hơn, lợi hại hơn, thanh danh vang xa hơn. Cho nên y sẽ chỉ ở bên cạnh tọa trấn, không để đám người đó bắt nạt tiểu hòa thượng. Còn chuyện khác…..

Ha ha, chỉ vài người mới có chút uy hiếp với tiểu hòa thượng, đám còn lại không đáng nhắc tới.

Thấy Tạ Chinh Hồng thần sắc ôn hòa như vậy, Trang Quang Tịch càng nghĩ rằng đối phương là kẻ chỉ có hư danh, chẳng thèm để ý tới Dung Bác Siêu ở bên cạnh ra dấu, hắn tiến lên một bước, rút ra một linh kiếm sáng rực từ trong lòng bàn tay, lưỡi kiếm hướng xuống dưới, ôm quyền nói với Tạ Chinh Hồng, “Tạ pháp sư, Trang mỗ nghe danh ngươi đã lâu, hôm nay được gặp, càng cảm thấy danh bất hư truyền. Có điều tại hạ bình sinh chưa gặp được cao thủ, Tạ pháp sư cao cường như thế, thật sự khiến Trang mỗ bội phục. Tại hạ bất tài, muốn được lĩnh giáo cao chiêu của pháp sư!”

Dung Bác Siêu thấy hối hận, thầm mắng “Biết thế chẳng dẫn nó đến đây”, nhưng cũng chẳng có cách nào, lời đã nói ra khỏi miệng rồi, nếu giờ hắn kéo Trang Quang Tịch về thì người mất mặt không phải là một mình Trang Quang Tịch, mà là Đãng Kiếm tông bọn họ!

“Tạ đạo hữu tu vi cao thâm, sư đệ ta tuổi trẻ xốc nổi, mong Tạ đạo hữu nương tay một chút, cho nó biết trời cao đất rộng là được rồi.”

Dung Bác Siêu đương nhiên không thiển cận như Trang Quang Tịch.

Nhìn vào thanh điểu vương dưới chân Tạ Chinh Hồng đi, khí thế trên người vô cùng cường đại, dù là hắn cũng chưa chắc thắng được thanh điểu vương. Nhưng Tạ Chinh Hồng lại dễ dàng thu phục được thanh điểu vương. Nếu nói là Văn Xuân Tương hỗ trợ thu phục, thì đương nhiên không phải.

Ai cũng biết, thanh điểu vương lớn lên và tu hành trong Phật môn, không thèm để ý đến Ma tu, hơn nữa nghe lời nói cử chỉ thì cũng biết hắn xem Tạ Chinh Hồng là chủ.

Tạ Chinh Hồng nhìn Dung Bác Siêu và Trang Quang Tịch một lát, vẻ mặt thoáng dịu đi, “Nếu đã vậy, tại hạ cung kính không bằng tuân mệnh.”

“Mong các hạ chỉ giáo!”

Bảo kiếm trong tay Trang Quang Tịch chợt lóe linh quang, thân thể hắn vọt thẳng về phía Tạ Chinh Hồng tựa như một thanh kiếm sắc.

Tiếng kiếm rít vang lên bốn phía, xen lẫn những trận gió màu đen, nơi Trang Quang Tịch bay qua biến thành một mớ hỗn độn.

Tạ Chinh Hồng bất động thanh sắc, mắt chẳng hề chớp, lẳng lặng ngồi ở trên ghế, như thể đang nhìn một đứa trẻ không hiểu chuyện vậy.

Kiếm quang đâm về phía mi gian của Tạ Chinh Hồng, nhưng lại không tới tiến tới nửa phần.

Tạ Chinh Hồng nhẹ nhàng nâng tay, kẹp lấy kiếm của Trang Quang Tịch, khẽ vặn, linh kiếm cứng rắn kia bỗng như thể làm bằng bùn, cả thanh kiếm bị uốn cong.

Một tiếng gãy giòn vang lên, cả người lẫn kiếm của Trang Quang Tịch cùng rơi xuống.

Từ lúc Trang Quang Tịch ra tay đến khi Tạ Chinh Hồng phản kích, chỉ trong mấy giây ngắn ngủi mà thôi, mi mắt mọi người còn chưa chớp được mấy cái thì cuộc đấu đã kết thúc rồi.

“Phụt!” Trang Quang Tịch phun ra một ngụm máu, khó ngọc bò lên từ mặt đất, vội vàng quay đầu nhìn kiếm của mình, “Sao…. Sao có thể?”

Bảo kiếm của hắn vẫn nguyên vẹn không hư tổn gì?

Nhưng hắn rõ ràng thấy, kiếm của mình đã bị Tạ Chinh Hồng bẻ gãy.

“Ngươi…..”

“Trang đạo hữu kiếm pháp cao siêu.” Tạ Chinh Hồng cười nói, “Có điều kiếm trong tay đạo hữu không nên chĩa vào bần tăng, mà nên chĩa vào tâm ma của đạo hữu mới đúng.”

“Ngươi nói ta có tâm ma?” Trang Quang Tịch nhíu mày nói.

“A Di Đà Phật, việc ấy còn phải xem bản thân Trang đạo hữu.” Tạ Chinh Hồng cười nói.

Trang Quang Tịch còn định nói nữa, nhưng Dung Bác Siêu đã tiến lên đỡ lấy Trang Quang Tịch, nhéo hắn một cái, chặn lời tiếp theo của hắn.

“Đa tạ Tạ đạo hữu thủ hạ lưu tình.”

Dứt lời, Dung Bác Siêu liền dẫn Trang Quang Tịch lui xuống.

Cuộc đấu này căn bản chẳng thể gọi là đấu pháp, các tu sĩ đương nhiên cũng có phản ứng khác nhau.

Một góc của núi băng mà Tạ Chinh Hồng lộ ra, đã đủ khiến người ta kinh hồn bạt vía.

Tam Tư và Như Hối nháy mắt mấy cái với Tạ Chinh Hồng, xem như tỏ ý.

Ở trong này, bọn họ không thể biểu hiện quá thân thiết với Tạ Chinh Hồng.

Song dù vậy, Tạ Chinh Hồng muốn lần nữa ngồi xuống, vẫn không hề dễ dàng.

“Không ngờ tu vi của Tạ đạo hữu lại cao thâm như thế.” Lâm Băng của Tử Y đảo thướt tha tiến đến, khẽ phúc thân với Tạ Chinh Hồng, “Mấy hôm trước Tạ đạo hữu ngưng kết Tam Bảo thành công, Tử Y đảo của ta cũng được lợi không ít, theo tình theo lý, tiểu nữ nên nói lời cảm tạ với Tạ đạo hữu.”

Lâm Băng cười tươi như hoa, cung kính khom người với Tạ Chinh Hồng.

Nàng nói lời này, đương nhiên không chỉ là muốn cảm ơn Tạ Chinh Hồng.

Người mấy ngày trước ngưng kết Tam Bảo, tuy có lời đồn là do Tạ Chinh Hồng gây nên, nhưng chân tướng cụ thể thì không ai biết, lúc ấy cũng chẳng ai dám trực tiếp xông vào xem xem rốt cuộc là người nào đang kết Tam Bảo? Dị tượng kinh người như thế, nếu bọn họ tùy tiện tiến vào, quấy nhiễu đối phương, đến lúc đó sẽ không chết không ngừng.

“Đạo hữu không cần phải cảm ơn.” Tạ Chinh Hồng lắc đầu nói, “Tại hạ chỉ chọn đại một nơi ngưng kết Tam Bảo thôi, nếu Tử Y đảo được lợi nhờ đó, thì cũng không phải công lao của bần tăng.”

……Thừa nhận ư?

Nói cách khác, người ngưng kết Tam Bảo mấy hôm trước, đúng thật là Tạ Chinh Hồng?

Mặc dù mọi người đã sớm có phỏng đoán trong lòng, nhưng Tạ Chinh Hồng thẳng thắn thừa nhận như thế vẫn khiến bọn họ sửng sốt không thôi.

“Lão nạp muốn nói lời chúc mừng Tạ đạo hữu.” Một Phật tu trung niên đứng dậy, là một vị trưởng lão của Tam Luận tông, “Lão nạp Viên Không, bái kiến Tạ đạo hữu.”

Tạ Chinh Hồng chắp tay đáp lễ.

“Tạ đạo hữu, lão nạp cả gan hỏi một câu, ngươi đến Minh Thiền tông, rốt cuộc là vì sao?” Viên Không lạnh lùng nói.

“Tất nhiên là tới nghe Phật pháp của Huyền Nhẫn phương trượng.” Tạ Chinh Hồng gật đầu trả lời, “Huyền Nhẫn phương trượng Phật pháp vô biên, nghe một lời ngài ấy giảng, còn hơn cả bế quan mấy chục lần. Bần tăng cũng là người hướng Phật, đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua một cơ hội như vậy.”

“Các hạ là người hướng Phật thì tại sao đã biết rõ giới luật mà còn phá giới?” Viên Không nhất quyết không tha.

Tạ Chinh Hồng ngạc nhiên, “Trưởng lão nói vậy là sao?”

“Xin hỏi Tạ đạo hữu, ngươi có nhớ bát giới là gì không?” Viên Không hỏi ngược lại.

Không đợi Tạ Chinh Hồng trả lời, Viên Không đã tự mình đáp, “Không giết chóc, không trộm cướp, không tà dâm, không dối gạt, không ly gián, không ác khẩu, không khinh ngữ, không uống rượu. Tạ Chinh Hồng, trong tám giới này, ngươi đã phạm vào bao nhiêu, chẳng lẽ bản thân ngươi không rõ sao?” (Khinh ngữ: chỉ lời nói mỹ miều hay lời tạp uế.)

Tạ Chinh Hồng bấy giờ mới nhìn thẳng vào vị Viên Không trưởng lão này, “Quả đúng vậy, nếu lấy bát giới làm luật, bần tăng đã phạm vào không ít.”

“Bao nhiêu?”

“Toàn bộ.” Tạ Chinh Hồng gật đầu trả lời.

“Một khi đã vậy, Tạ Chinh Hồng, ngươi không nên tự xưng là Phật tu, càng không nên ngồi ở chỗ này.” Nghe thấy Tạ Chinh Hồng bình tĩnh nói ra hai chữ “Toàn bộ”, Viên Không tức đến phát run.

“Chính vì như thế nên bần tăng mới càng phải ngồi ở chỗ này, lắng nghe Phật pháp của Huyền Nhẫn phương trượng, gột tẩy bản thân mới đúng.” Tạ Chinh Hồng đáp không nhanh không chậm.

“Nhưng ngươi không có lòng hối cải.” Viên Không cả giận nói.

“Bần tăng quả thực chưa từng hối cải.” Tạ Chinh Hồng nhìn thẳng vào Viên Không, “Nếu là người có thể độ, bần tăng đương nhiên sẽ không tạo sát nghiệt oan uổng. Nhưng người bần tăng giết đều là kẻ mang tội ác tày trời, trấn áp chẳng phải công đức càng lớn hơn hay sao? Còn những chuyện khác, bần tăng không thẹn với lương tâm, không thấy có chỗ nào không thỏa đáng cả.”

“Hay cho câu không thẹn với lương tâm!” Viên Không cười gằn, “Nếu thực sự không thẹn với lương tâm, vậy lão nạp hỏi ngươi, hiện tại công pháp mà ngươi học, rốt cuộc là từ đâu mà ra? Những trưởng lão mấy ngày trước mới gặp ngươi, giờ đang ở đâu rồi?”

Lời này vừa thốt ra, hết thảy mọi tầm mắt đều hướng về Viên Không và Tạ Chinh Hồng.

Tạ Chinh Hồng rốt cuộc học thứ công pháp gì, quả thực vẫn là một câu đố!

Nghe nói ở Đạo Xuân trung thế giới, Tạ Chinh Hồng học theo《Đại Bàn Nhược Công》 của Bàn Nhược thiền sư, nhưng sự thật chứng minh, công pháp mà Tạ Chinh Hồng học căn bản không phải loại này. Bàn Nhược thiền sư đúng là lợi hại thật, nhưng《Đại Bàn Nhược Công》vốn sáng chế ra vì chưa thể kết ấn, ngưng kết Tam Bảo, nếu Tạ Chinh Hồng thật sự học công pháp này thì sao có thể tiến bộ thần tốc như thế?

Ai ai cũng biết, tốc độ tu hành của tu sĩ nhanh hay chậm, có liên quan rất lớn với Nguyên công pháp mà bọn họ học, Bàn Nhược thiền sư có đồ đệ của mình, chính là một Phật tu tên Thần Tú.

Hồi ở Ngọc Tuyền động thiên, rất nhiều đệ tử Phật môn đã từng gặp qua, cho rằng Thần Tú đạt đến tinh túy của Phật tu, tương lai chắc chắn sẽ tiền đồ vô lượng. Nhưng xét về tốc độ tu hành, Thần Tú tuyệt đối không đuổi kịp Tạ Chinh Hồng.

Cộng thêm những manh mối còn lại, càng khiến mọi người phủ định kết luận này.

Nếu có thể biết được công pháp mà Tạ Chinh Hồng học, không chừng có thể tìm được cách đánh bại Tạ Chinh Hồng, hoặc là tìm ra bí mật về tốc độ tu hành thần tốc của hắn!

Bí mật đó đủ khiến tất cả các môn phái đỏ mắt thèm thuồng.

“Viên Không trưởng lão muốn biết cái này ư?” Tạ Chinh Hồng thấy có chút buồn cười, “Chẳng lẽ trưởng lão nghĩ bần tăng sẽ thành thật trả lời sao?”

“Ngươi có thành thật hay không, lão nạp đương nhiên không biết được.” Viên Không cười lạnh, “Nhưng ở đây có nhiều tu sĩ như vậy, mỗi câu mỗi chữ ngươi nói ra đều sẽ được ghi nhớ kỹ càng. Trừ phi ngươi có thể giấu diếm cả đời, không thì bí mật của ngươi cuối cùng sẽ có ngày bị đào ra. Tạ Chinh Hồng, lão nạp không muốn làm khó dễ ngươi, công pháp ngươi học có phải Văn Xuân Tương cướp từ tông môn chúng ta rồi thông hiểu mà sáng chế ra hay không cũng không quan trọng, có điều những trưởng lão đó đều là cao tăng của Phật môn chúng ta, dù thân tử đạo tiêu thì cũng nên cho chúng ta một lời giải thích rõ ràng, nếu có thi hài hay Xá Lợi thì xin hãy trả lại đây.”

Lũ lừa trọc này!

Văn Xuân Tương nghe người này dồn dập bức ép, mà những Phật tu khác cũng chẳng hề có ý ngăn cản, mới hiểu ra tính toán của những kẻ này.

Thì ra lũ lừa trọc Phật môn này cho rằng, tiểu hòa thượng có thể tu hành nhanh như thế, đều là nhờ hưởng lợi từ kinh Phật mà y cướp được?

……Có biết xấu hổ hay không vậy.

Văn Xuân Tương quả thực sắp váng hết cả đầu vì logic của bọn họ.

Nói ra cũng bình thường thôi.

Môn phái Phật tu tuy đều có chung nguồn gốc, nhưng ngàn vạn năm trôi qua, ngoại trừ giáo lý căn bản nhất, thì công pháp lý niệm gần như khác hẳn nhau, muốn dung hòa chúng là chuyện chẳng mấy khả thi. Ít nhất đối với những thứ mà Văn Xuân Tương cướp được thì là bất khả thi!

Thời điểm cướp được mấy thứ này, Văn Xuân Tương cũng không phải không muốn dung hợp chúng, song công pháp môn phái phát triển qua nhiều năm như vậy, há có thể dễ dàng làm được? Rốt cuộc lũ lừa trọc này xem thường công pháp của môn phái mình, hay là đánh giá quá cao bản lĩnh của Văn Xuân Tương y?

“Bần tăng về sau chưa từng gặp lại những vị trưởng lão ấy, thi hài hay Xá Lợi gì đó, bần tăng cũng không biết. Còn công pháp mà bần tăng học là ngày nhỏ tình cờ có được. Nếu như trưởng lão muốn biết, bần tăng nói ra cũng chẳng sao.” Tạ Chinh Hồng khẽ cười, “Công pháp mà bần tăng học, tên là《Vô Lượng Trường Sinh kinh》.”

Vô Lượng Trường Sinh kinh?

Các Phật tu lục lại trí nhớ của mình, xác nhận mình chưa từng nghe danh công pháp này.

Thấy Viên Không lộ vẻ hoài nghi, Tạ Chinh Hồng đành phải giải thích, “Tu sĩ ở đây có lẽ chưa từng nghe đến cái tên này. Mấy ngàn năm trước, từng có một Phật tu phi thăng, tên là Tống Thanh,《Vô Lượng Trường Sinh kinh》chính là công pháp mà ngài ấy lưu lại. Bần tăng xin lấy tâm ma thề, nếu có nửa câu dối gạt, ta nhất định sẽ chết dưới Thiên kiếp, không được siêu sinh!”

“…..Tống Thanh mà ngươi nói, có phải Tống Thanh – vị Phật tu cư sĩ mà mấy ngàn năm trước được xưng là người đệ nhất giới Phật tu?” Viên Không sửng sốt nói.

Nếu hỏi Tống Thanh là ai, bởi vì niên đại xa xưa, đại bộ phận Phật tu có lẽ chưa từng nghe qua. Nhưng với người biết đến, hai chữ Tống Thanh này chẳng khác nào một đạo kinh lôi.

Phật môn ghi lại rằng, năm xưa vị Tống Thanh này chính là Phật tu kỳ tài vạn năm không gặp.

Khi hắn kết ấn, đồng thời xuất hiện cả hai tướng Sinh Tử.

Khi hắn ngưng kết Tam Bảo, dị tượng liên miên suốt mấy ngày không dứt.

Năm xưa hắn mở pháp hội, Phật tu ở ba ngàn thế giới không ngại vạn dặm xa xôi mà tới dự, chỉ để nghe được một câu Phật kệ của hắn. Ngay cả khổng tước, hậu duệ thần phượng cao ngạo vô cùng cũng mộ danh mà đến, nguyện ý đứng ở bên ngoài Phật môn nghe hắn dạy bảo như một tăng nhân bình thường. Từ một tán tu vô danh đến phi thăng độ kiếp, Tống Thanh chỉ tốn vỏn vẹn mấy trăm năm, tốc độ nhanh đến kinh người. Càng tuyệt hơn là, quan hệ của người này vô cùng tốt, năm ấy khi hắn phi thăng, không ít Phật tu đều rơi nước mắt vì hắn, thậm chí còn khóc rống lên.

Sau hắn, Phật môn không còn người nào có thể đạt tới trình độ của hắn năm đó.

Nếu quả thực là công pháp mà hắn sáng chế sau khi độ kiếp và trước khi phi thăng, vậy Tạ Chinh Hồng có thể tu luyện đến cảnh giới này cũng là không lạ chút nào!

Còn khả năng Tạ Chinh Hồng nói dối là cực kỳ nhỏ.

Sự tồn tại của Tống Thanh chỉ có một ít ngọc giản của Phật môn ghi chép lại, người biết đến hắn rất ít ỏi. Tạ Chinh Hồng không cần kéo một người từ thời xưa lắc xưa lơ như vậy làm ngụy trang.

“Đúng thế.” Tạ Chinh Hồng gật đầu.

“Tống Thanh cư sĩ kinh tài tuyệt diễm,《Vô Lượng Trường Sinh kinh》được ngài ấy sáng chế sau khi độ kiếp thành công. Tiểu tăng bất tài, năm đó có được công pháp này, cũng không biết Tống Thanh là ai, mãi đến khi tới đại thế giới, mới biết được đôi chút.” Tạ Chinh Hồng cười đáp.

Văn Xuân tương ở bên cạnh bất động thanh sắc, trong lòng thì cảm giác tiểu hòa thượng lại xấu xa hơn rồi.

Tên tiểu hòa thượng này tự mình khen mình, thế mà chẳng thấy ngượng gì hết nhỉ.

———————————–Tiểu phiên ngoại————————————

Phật Tử chẳng có cách nào, đành đáp ứng thỉnh cầu của hai người.

Trông cái điệu “Ngài mà không đáp ứng bọn ta sẽ không đứng lên”, “Ngài mà không đáp ứng thì ta chết cho ngài xem” của thiếu nữ và đại hán, Phật Tử không thể không đáp ứng.

Phật Tử vừa đồng ý, hai bọn họ liền đon đả đấm chân, phẩy quạt, dốc sức nịnh nọt.

Thiếu nữ và đại hán cảm thấy mình kiếm được vố hời rồi.

Đầu năm nay người có chút bản lĩnh nhỏ thì nhiều, nhưng mạnh như lão đại của bọn họ thì quả thực không nhiều.

Không thừa dịp lão đại còn trẻ mà ôm đùi trước, sau này người ta nổi tiếng rồi thì càng chẳng cần bọn họ ôm đùi.

Bạc của Trần lão gia nhanh chóng được đưa đến, mấy người giả vờ trừ yêu rồi rời đi.

Bọn họ đi rồi, Hắc Phong yêu quái kia đương nhiên cũng không vật vờ ở đó nữa, tu hành đến trình độ như hắn, huyết nhục của phàm nhân bình thường ăn vào chẳng có tác dụng gì.

“Lão đại, giờ chúng ta cầm số tiền này đi xây chùa miếu trước hay là xây đạo quan trước đây?” Đại hán gánh đồ cười tít mắt nói.

“Lão đại là đạo sĩ, đương nhiên phải xây một cái đạo quan, sau đó mua vài tiểu đồng tử về làm đạo đồng, nói mấy lời cát tường, hiển lộ chút thần uy, chắc chắn sẽ có rất nhiều người muốn xin làm đệ tử, thu mỗi người năm trăm lượng, chẳng phải tài nguyên cuồn cuộn kéo đến hay sao, đến lúc ấy ta chính là đại sư tỷ ha ha ha!” Thiếu nữ cười to.

Phật tử cười tủm tỉm nghe xong, chia bạc ra một nửa, “Các ngươi cầm lấy số tiền này rồi đi làm chuyện mình vừa nói đi.”

“Lão đại, một nửa không đủ đâu.” Hai ngàn lượng này có thể xây được một đạo quan lớn, một ngàn lượng thì chỉ đủ xây đạo quan nhỏ thôi.

Phải làm cho nguy nga bề thế chứ!

“Lão đại, một ngàn hai này dùng làm gì bây giờ?”

“Huyện lân cận có lũ lụt, chúng ta cầm đi cứu trợ.” Phật Tử mỉm cười nói.

Editor: Chắc bạn Yến sắp ra đảo ở với Tiểu Ngốc Tử:v Thương quá

Anh Hồng sẽ không bao giờ được hưởng mấy thú vui tao nhã như chăm pet chăm cây.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui